Edit: Dứa nhỏ
Beta: Hanna
Cũng không biết Lục An An lấy đâu ra dũng khí, cô nhìn biểu tình khó chịu của Thẩm Kha Từ, đột nhiên rất muốn đùa giỡn với anh.
"Tôi không đổi đấy." Lục An An làm mặt quỷ với anh, "Không đổi là không đổi."
Thẩm Kha Từ làm bộ cướp di động của cô, Lục An An theo bản năng bảo hộ trước ngực, nhìn bộ dạng bất lực của anh mà cao hứng vô cùng.
Giống như cô chắc chắn, cho dù bị cô đùa giỡn, Thẩm Kha Từ cũng không làm gì được.
Đột nhiên rèm cửa sổ khẽ nhúc nhích, Lục An An nhíu mày: "Ai?"
Cô nhanh chóng nhào tới bên cửa sổ, chỉ nhìn thấy những chiếc lá đang đong đưa.
"Sao vậy?" Thẩm Kha Từ bước tới.
"Tôi luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình." Lục An An nói.
Thẩm Kha Từ rũ mắt suy tư: "Tại sao lại theo dõi cậu, trên người cậu có cái gì làm người khác để ý tới sao?"
"Không, trên người tôi không có bất cứ thứ gì có giá trị." Lục An An vỗ lòng bàn tay vào tường, "Nhiều lần rồi, lúc tôi chơi bóng rổ có cảm giác như bị nhìn trộm, chắc chắn là biến thái!"
"..." Thẩm Kha Từ nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác, "Có thể không phải là cùng một người."
"Chết tiệt? Hai tên biến thái?!" Lục An An đột nhiên nhận ra.
"..." Thẩm Kha Từ nhìn ra ngoài cửa sổ đổi chủ đề, "Cậu nói bị theo dõi nhiều lần, vì vậy cậu nên cẩn thận một chút."
Anh vác cặp sách của Lục An An lên vai: "Gần đây đừng về nhà một mình."
"Vậy thì tôi về với ai? Nhà Hứa Chi và Trình Dụ đều không cùng đường."
"..." Thẩm Kha Từ suýt nữa bị cô làm cho tức chết.
Nhìn thấy vẻ mặt "Tôi chưa từng thấy người ngu ngốc nào như vậy " của Thẩm Kha Từ, Lục An An đột nhiên nhận ra: "Ồ.. ý cậu là muốn tôi cùng về nhà với cậu?"
Thẩm Kha Từ liếc nhìn cô.
"Vậy nếu như thật sự gặp phải người xấu, không phải là tôi nên bảo vệ cậu sao?" Lục An An chân thành hỏi.
Thiếu niên không dỗi cô mà trầm mặc trong chốc lát.
"Vậy thì cậu bảo vệ tôi."
"Cái gì?" Lục An An trợn to mắt.
Thẩm Kha Từ kéo quai cặp cô, "Đi thôi, Lục nữ hiệp."
Trái tim Lục An An thình thịch nhảy dựng lên, cô cười thật rạng rỡ: "Gọi tôi là nữ hiệp một lần nữa mau mau mau!"(Truyện được đăng duy nhất trên trang Wattpad và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)
"Chỉ gọi một lần."
"Cậu nói lại đi... chỉ một lần nữa thôi."
"Không."
"Cầu xin cậu đấy......"
Thẩm Kha Từ nói, "Đi thôi nấm lùn."
Lục An An phồng má: ": Đừng gọi tôi là nấm lùn, tôi nhất định sẽ cao lên!"
Thật là khinh người mà, cao 1m8 thì ghê gớm lắm sao!
Vẻ mặt của Thẩm Kha Từ nhu hòa hơn rất nhiều, anh đút hai tay vào túi quần: "Rửa mắt mong chờ."
Ánh đèn đường hắt lên con phố tối tăm, soi rõ đường về nhà, đem bóng hai người kéo dài trên mặt đất.
"Thẩm Kha Từ." Nghĩ đến những gì Hà Dư Tâm đã nói trước đây, Lục An An im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi anh: "Cậu ghét tôi không?"
"? Sao tôi lại ghét cậu."
"Ý tôi là, nếu có ai đó làm cho cậu ghét tôi, thì cậu có ghét tôi không?" Đôi mắt của Lục An An trong đêm tối như phản chiếu ánh sao, lập lòe, sáng ngời đến cực điểm.
Cô mềm mại hỏi nhỏ, nghe có vẻ thận trọng.
Thẩm Kha Từ dường như đã đoán được điều gì đó.
" Sẽ không," Anh nói.
"Thật vậy không?" Lục An An xác nhận lại một lần nữa.
"Thật." Thẩm Kha Từ nói.
Trái tim treo lên của Lục An An rốt cuộc cũng có thể buông xuống, cô nhẹ giọng nói: "Vậy là tốt rồi."
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Thẩm Kha Từ mua cho cô một chai coca: "Uống nhiều sẽ bị hư răng đấy."(Truyện được đăng duy nhất trên trang Wattpad và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)
"Tôi chấp nhận bị hư răng nha." Lục An An tiếp nhận.
Thẩm Kha Từ cười nhẹ, nụ cười nhẹ nhàng như hoa rơi trong tuyết, mắt phượng cũng trở nên dịu dàng.
Lục An An ngẩn ra, lỗ tai hơi đỏ lên.
Cô muốn nói với Thẩm Kha Từ rằng hãy cười nhiều hơn chút nữa.
Anh cười rộ lên rất đẹp.
Nhưng nếu Thẩm Kha Từ cười nhiều hơn, chẳng phải sẽ rất được nữ sinh khác yêu thích hơn sao?
Vấn đề này làm Lục An An phải suy nghĩ trong chốc lát.
Cô thực sự không muốn nữ sinh khác nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Kha Từ khi cười rộ lên.
Nhưng tại sao cô lại có suy nghĩ như vậy?
Mấy ngày kế tiếp, Lục An An đều cùng Thẩm Kha Từ về nhà.
Đôi khi đến lượt cô trực nhật, Thẩm Kha Từ sẽ đợi cho đến khi cô quét xong, sau đó quen thuộc cầm cặp sách cô vác lên vai.
Hứa Chi và Trình Dụ thấy được, liền nháy mắt ra hiệu, biểu hiện trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Cuộc sống trôi qua rất yên bình, nhưng điều mà Lục An An không ngờ là một ngày nọ, Hà Dư Tâm tìm đến sau giờ học.
Vừa đi tới, cô đã chặn Thẩm Kha Từ: "Thẩm Kha Từ, cuối tuần này cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu đi xem phim."
Thẩm Kha Từ lạnh lùng đáp: "Không rảnh." Anh xoay người trở về chỗ ngồi.
Hà Dư Tâm liếc mắt thấy Lục An An cách đó không xa, sau đó bám riết không tha mà vây quanh Thẩm Kha Từ.
Lục An An híp híp mắt.
Hứa Chi kích động ghé vào đầu vai cô: "Đây không phải Hà Dư Tâm sao! Cậu ta còn chưa chết tâm sao? "
- -------------------
#22092022