Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
Khương Niệm rất ít khi mất ngủ, vì ban ngày dốc hết sức làm việc nên ban đêm chỉ cần ngả lưng xuống giường đầu đập vào gối liền có thể ngủ say.
Chỉ là đêm nay, lăn qua lộn lại cả buổi vẫn không buồn ngủ chút nào, mí mắt như bị tăm chống không tài nào nhắm lại được, thế là cô đành trừng mắt trong bóng tối tới tận nửa đêm.
Mỗi khi suy nghĩ cái gì đó, trong đầu lập tức xuất hiện gương mặt của Cố Trạch, anh câu môi cười nhìn cô không nói lời nào.
Người đàn ông này vừa nhéo mặt cô, buổi tối lại xuất hiện trong đầu cô như âm hồn bất tán!
Nhưng trùng hợp thay sáng nay cô lại có suất diễn.
Tới lúc Khương Niệm từ trên giường bò xuống, dưới mắt hạnh là quầng thâm đen, toàn thân trên dưới đều toát ra vẻ mệt mỏi.
Chị Văn là người từng trải, nhìn cô rồi chậc lưỡi trêu ghẹo, “Em gái à, đêm qua vất vả rồi.”
“Chị bây giờ trông thật giống mấy tú nương hay lừa gạt con gái nhà lành người ta.” Khương Niệm gối đầu lên tay, nói xong liền chìm vào giấc ngủ.
“Con nhóc này.” Chị Văn cười một cái, cảm thấy nhiệt độ trong phòng trang điểm hơi thấp liền cầm áo khoác khoác lên vai cô sau mới đi ra ngoài.
Hai giờ sau, Khương Niệm tỉnh lại.
Ghế bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ đang chơi điện thoại, thấy cô tỉnh, cô ta ngẩng đầu, từ trong gương nhìn cô ôn nhu hỏi, “Sao lại ngủ ở đây, hôm qua không ngủ được àà?”
“Đàn chị.” Khương Niệm còn đang trong trạng thái nhập nhèm sau khi vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, mái tóc trên trán tán loạn kiều diễm, trong vẻ lười biếng lại lộ ra vài phần đáng yêu.
Diệp Nhu duỗi tay, thay cô sửa lại tóc, cười nói: “Tối hôm nay cùng ăn cơm đi.”
“Ăn cơm?”
“Đúng vậy, vì muốn mời em một bữa mà chị ở chỗ này đợi hơn nửa ngày, nếu em không đáp ứng chị sẽ tổn thương mất.” Diệp Nhu ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đều là đàn anh đàn chị trong trường học, em đều quen biết, chỉ là ngồi ôn chuyện thôi.”
Khương Niệm cắn môi dưới, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Cô không biết cự tuyệt người khác như thế nào, đồng thời lại là người ăn mềm không ăn cứng.
Chẳng qua khi tới nhà hàng rồi mới biết, cái gọi là đàn anh đàn chị chỉ là một lớp ngụy trang, ngồi bên trong chính là tiểu lưu lượng đang hot gần đây cùng đạo diễn và đoàn đội chế tác của ông ta.
Cô lập tức hiểu ý tứ của Diệp Nhu.
Thật ra thời điểm lựa chọn học diễn xuất cô sớm đã biết cái ngành này có bao nhiêu khinh bỉ.
Kịch nói, điện ảnh, phim truyền hình.
Hiển nhiên không thể đánh đồng mỗi thể loại với nhau. Bên trong đó đều có nguyên nhân khiến cho người khác nhìn vào liền có thành kiến, Khương Niệm cũng không thể né tránh nên đã chịu những ảnh hưởng nhất định.
Từ lúc cô bước chân vào con đường này, Khương Niệm luôn tự nhắc bản thân: "Một khi bắt đầu dính dáng đến thứ bùn lầy nhơ nhuốc ấy, đến cuối cùng thứ cô nhận được không phải là sự tinh khiết từ hoa sen mà là sự nhấn chìm sa đọa của bản thân mình.”
Khương Niệm miễn cưỡng cười liền muốn quay người rời đi.
Diệp Nhu vội nắm cánh tay trắng nõn của cô, vẫn cười ôn nhu như cũ, “Niệm Niệm, nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, em không thể trẻ con nói đi liền đi như vậy.”
“Chị nói là ăn cơm cùng nhóm tiền bối.” Thanh âm Khương Niệm thật nhẹ.
“Nếu không nói như vậy em sẽ đến sao?” Chị ta khoác tay Khương Niệm đi vào, thấp giọng nói: “Em có biết để tranh thủ cơ hội này chị phải tốn công sức ra sao không, xem như cho chị mặt mũi đi, Niệm Niệm chị sẽ không hại em đâu.”
Đạo diễn nhìn hai người, sang sảng cười vài tiếng, “Khương tiểu thư, tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tôi lại nghe Diệp tiểu thư nhắc tới cô rất nhiều.”
“Xin chào đạo diễn.” Khương Niệm lễ phép duỗi tay qua đáp lại.
Diệp Nhu lôi kéo cô ngồi xuống, “Đạo diễn, tôi không có mạnh miệng với ông, đàm em của tôi tư chất không tồi.”
“Đương nhiên, người Diệp tiểu thư đề cử có bao giờ sai.”
Bữa cơm này Khương Niệm cứng đờ ăn.
Ở bên cạnh, Diệp Nhu và đạo diễn nói về bộ phim mới chuẩn bị khởi quay, ngoài mặt là muốn trực tiếp đưa vai nữ chính cho Khương Niệm, hơn nữa mức thù lao đưa ra không hề tồi.
Khương Niệm lắc đầu cười, uyển chuyển cự tuyệt: “Thật ngại quá, những việc như nhận kịch bản vẫn luôn là chị Vi quyết định, nếu đạo diễn thật sự muốn tôi nhận không bằng nói trước với chị ấy một tiếng đi.”
“Niệm Niệm!” Diệp Nhu nắm lấy tay cô: “Vì kịch bản này mà chị tốn không ít sức lực để tranh thủ, em phải biết rằng đạo diễn hoàn toàn có năng lực để tìm một nữ diễn viên tiếng tăm hơn tới diễn.”
“Xin lỗi, em thật sự không làm chủ được.”
“Niệm Niệm, em làm chị quá thất vọng, chị chỉ vì tốt cho em thôi, em lại như thế……” Diệp Nhu còn chưa nói hết, đạo diễn chen vào, hắn xuy một tiếng: “Xem ra Khương tiểu thư chướng mắt cái miếu nhỏ này của chúng tôi. Cũng đúng, sau lưng cô có người đại diện xuất sắc, mắt cao hơn đầu đều có thể lý giải.”
Lời nói này phân lượng không nhẹ, vậy nên việc đối đãi qua lại gì đó coi như không cần thiết rồi.
Khương Niệm cầm túi đứng dậy rời đi.
Diệp Nhu theo sau giữ cô lại, nhẹ giọng quát, “Lần này em đi chẳng khác nào đánh vào mặt chị, xem như nể tình, đừng đi được không? Em kính đạo diễn một chén, việc này cứ như vậy bỏ qua.”
Đạo diễn khoác tay, trào phúng nhìn cô, “Nói thật, nếu không phải Diệp Nhu kêu tôi cho cô một cơ hội, cô cảm thấy mình có thể nhận được nhân vật này sao?”
“Tôi biết, bối cảnh cô lớn, lại là thiếu phu nhân Cố gia, kịch bản chất thành đống trước mặt để cô chọn, là tôi đường đột làm phiền, tôi vẫn nên tự dùng năng lực của mình để kiếm tiền thì hơn.”
Nói như thế chẳng khác nào chỉ thẳng mặt bảo cô là một đứa trẻ tùy hứng không hiểu chuyện chỉ dựa vào gia đình hơn nữa còn ích kỷ không suy xét thể diện cho Diệp Nhu?
Khương Niệm rất chán ghét thể loại người vì lợi ích bản thân mà bất chấp thủ đoạn. Nói đơn giản chính là đạo đức giả.
Cô liếm môi, xoay người rút tay khỏi móng vuốt của Diệp Nhu, lui về sau duy trì một khoảng cách nhất định, nhìn gương mặt bị fans thổi phồng như tiên tử trên trời kia từ tốn nói: “Chắc do mọi khi cảm thấy tôi không đứng đắn nên tiền bối cho rằng tôi là một ngốc bạch ngọt* không rành thế sự.”
*"Ngốc bạch ngọt" là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
“Nói huỵch toẹt ra thì khó coi, nhưng chị cũng đừng quá xem người ta thành kẻ ngốc có được không?” Khương Niệm cười một cái, “Đàn chị, tôi không thích cảm giác bị lợi dụng.”
Mọi người đều ở cùng một công ty, hơi có gió thổi cỏ lay đã biết rõ ràng chuyện gì sắp xảy ra.
Diệp Nhu cho rằng mình nên đổi hình tượng, nhưng thân là người đại diện vốn có tiếng áp bức nghệ sĩ theo lối mòn miễn là hiện tại có giá trị thì hiển nhiên Hoàng Minh Ngạn không đời nào đáp ứng yêu cầu này của chị ta.
Nếu cứ tiếp tục cái đà này không chỉ không chuyển mình được mà còn mất luôn lượng nhiệt đang có.
Kịch bản này vốn là Hoàng Minh Ngạn định cho Diệp Nhu.
Diệp Nhu không muốn nhận, quay đầu liền tìm Khương Niệm nhận thay, đại khái biết được nếu cô có đoạt bộ phim này thì Hoàng Minh Ngạn cũng bó tay không làm được gì.
Diệp Nhu ngây người, biểu tình cứng đờ, “Em, em đang nói gì vậy, chị không hiểu.”
Khương Niệm quay đầu, nhìn về tên đạo diễn, “Ông nói chuẩn thật đấy, tôi có người đại diện xuất sắc, có gia thế lớn lại là thiếu phu nhân Cố gia, kịch bản chất đống trên bàn chờ tôi chọn, vậy nên tại sao tôi không thể để mắt cao hơn đầu?”
Hàng mi dài khẽ động, Khương Niệm làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ, thở dài, “Chức vị diễn viên nhỏ này thật vất vả, tôi làm không nổi nữa. Haizzz… Chỉ đành về nhà làm Thiếu phu nhân Cố gia ngồi đếm bạc tỷ mà thôi.”
Nói xong, cầm túi tiêu sái rời đi.
Diệp Nhu: “……”
Đạo diễn: “……”
Quần chúng ăn dưa: “……” Vcl!!!
Ngay từ lúc bắt đầu Diệp Nhu không hề nghĩ sẽ trở mặt với Khương Niệm, cuối cùng thì con đường mình dày công sắp đặt coi như đổ sông đổ bể.
Diệp Nhu cắn răng nhịn nhục bước nhanh đuổi theo.
Khương Niệm nghe được âm thanh phía sau, bước chân càng nhanh, việc này cô đã nói quá rõ ràng, mặt đối mặt chỉ càng làm xấu hổ nhau.
Nhưng Diệp Nhu đuổi theo cô không hề có ý dừng lại.
Đang muốn đứng lại đôi co một chút, Khương Niệm chợt thấy bóng dáng cao dài quen thuộc. Như thể tìm được chúa cứu thế, cô sung sướng bước nhanh qua ôm chầm lấy cánh tay Cố Trạch.
Khương Niệm nghiêng đầu, bên môi má lúm đồng tiền ẩn hiện, thanh âm mềm mại nói: “Ông xã, sao anh lại ở chỗ này?”
Nói xong còn làm mặt quỷ với anh, con ngươi màu hổ phách trong trẻo tinh quái liếc sang bên cạnh.
Diệp Nhu đã dừng lại, nhìn chằm chằm bọn họ.
Khương Niệm chỉ hy vọng Cố Trạch sẽ không như lần trước xem cô là gà con mà xách lên, lãnh đạm ném cô sang một bên sau đó hờ hững nói, anh có tính ở sạch.
Vậy không phải quá mất mặt sao!
Bóng ma tâm lý lần trước vẫn còn đó, cho nên lần này, Khương Niệm dùng mười phần sức lực ôm lấy tay anh. Mong anh giơ cao đánh khẽ.
Cố Trạch rũ mắt nhìn cô, bởi vì tình huống bất thình lình này mà không kịp phản ứng.
Anh im lặng ba giây, nhưng trong mắt Khương Niệm là lựa chọn sống hay chết.
Cô chỉ có thể đánh đòn phủ đầu.
“Cùng đối tác ăn cơm phải không, bộ dáng này xem ra là đã ăn xong rồi? Thật sự quá trùng hợp, ông xã, chúng ta cùng nhau về nhà đi.” Khương Niệm liều mạng chớp mắt, hy vọng cái tượng điêu khắc này sẽ phản ứng.
“Không phải……”
Nghe một chữ ”Không” trong đầu Khương Niệm đã tự động nhảy số, cô nhanh nhảu ngắt lời: “Anh muốn nói gì sao? Về nhà rồi nói, em đi quay cả ngày nay, mệt chết rồi nè~”
Khương Niệm càng diễn càng hăng liền câu lấy cổ Cố Trạch, thật tự nhiên làm nũng.
Môi đỏ mang theo ánh sáng kiều diễm khe khẽ chu. Cánh tay bạch ngọc như không xương dán lên cổ. Thanh âm của cô gái nhỏ lại mềm như bông, cọ xát vành tai.
Dư quanh trong mắt Cố Trạch chợt tắt, anh rũ mắt nhất thời không nhìn ra cảm xúc gì.
“Rắc rắc.”
Là âm thanh chụp ảnh rất nhỏ nhưng đối với Khương Niệm cái này tương đối mẫn cảm, cô cảnh giác nhìn qua, lại thấy bà nội giơ camera về hai người.
Bà nội Cố son môi đỏ rực, mặc váy đen tím, thân hình vẫn ưu nhã tinh tế như cũ, cho dù bị bắt gặp chụp lén, bà vẫn cười nói: “Nào, tiếp theo là hôn hôn vài cái!”
“Bà nội?” Khương Niệm lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt thu hồi tay, gương mặt nóng lên, có chút thẹn thùng.
“Sao người lại ở đây?”
Nếu cô biết bà nội Cố ở đây, đánh chết cô cũng không dám làm ra hành động tác oai tác quái vừa rồi.
Cố Trạch thản nhiên nhìn cô, anh vừa muốn giải thích liền bị đánh gãy.
“Ai nha, nhìn xem cháu dâu của ta thẹn thùng này.” Bà nội đi tới, sờ soạng cái đầu nhỏ của Khương Niệm, “Vốn là muốn kêu con tới ăn cơm, nhưng A Trạch lại nói con có hẹn.”
“Nếu biết bà tới, con nhất định bồi bà mà.”
Bà nội Cố xua tay, “Không cần, bà nội muốn đi du lịch một thời gian, vì thế ba ngày tới ta chỉ có thể ở cùng các con.”
“…… Cái, cái gì?”
“Thế nào, không chào đón bà lão này? Sợ ta tới quấy rầy thế giới của vợ chồng à?”
“Không không không, sao lại như vậy được chứ!” Khương Niệm cảm thấy khẩn trương, trong đầu đều loạn cả lên, đang muốn tìm lấy cớ có điện thoại để trì hoãn một chút.
Cố Trạch nhìn cô, thấp giọng nói: “Yên tâm, bác Tề và chị Phương sớm đã sẽ xử lý tốt.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Khương Niệm nhẹ nhàng thở ra.
*
Ba người cùng nhau trở về biệt thự, trước đó mấy người bác Tề đã đem đồ vật của cô dọn tới phòng Cố Trạch, không tìm ra sơ hở nào.
Có bà nội ở đây, bọn họ cũng không thể giống ngày thường sau khi ăn xong ai về phòng nấy mà ngồi cùng bà xem kịch nói chuyện phiếm.
Không lâu sau, bà lên tiếng: “Vợ chồng son các con đi ngủ trước đi.”
Khương Niệm lắc đầu, “Không sao, con ở lại chơi với người.”
“Một bà lão như ta thì có cái gì tốt mà ở lại, đi lên với chồng con đi.”
"Chơi với bà lão này còn không bằng đi chơi chồng con kìa.”
Khương Niệm: “……”
“Bà nội cũng đi ngủ sớm một chút.” Cố Trạch đứng dậy.
Khương Niệm nhận mệnh đi theo.
Đi được hai bước, bà nội Cố đột nhiên nói: “A Trạch, các con không ôm công chúa sao?”
Ngữ khí, vô cùng ghét bỏ.
“Năm đó ông nội con mới cưới ta đã biết.”
Nói xong vừa chờ mong lại cổ vũ nhìn anh, “Tuổi còn trẻ, lãng mạn lên ~”
“……”
Người có ác quá không?
________
Tác giả có lời muốn nói: Bà nội trên mặt viết đầy chữ, ta là thuyền trưởng!
Happy New Year!!!
Chúc mọi người năm mới tràn đầy vui vẻ, sức khỏe dồi dào, phát tài phát lộc nhe!!!