Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
"Niệm Niệm, chuẩn bị lên sân khấu."
Tần Khả Vi đẩy cửa phòng trang điểm tiến vào, một thân tây trang đen, tóc ngắn chỉnh tề mặt mày đầy anh khí. Chị giơ tay gọi chuyên viên trang điểm tới: "Đến dậm lại lớp trang điểm đi."
"Vâng, Vi tỷ." Chuyên viên trang điểm gật đầu đi qua.
Trước gương, Khương Niệm ngồi khoanh chân trên sô pha, đầu tóc hơi loạn, lộ ra gương mặt trắng nõn nhỏ cỡ bàn tay. Diện mạo cô trời sinh mang nét phương Tây, hình dáng hốc mắt sâu cuốn hút sắc sảo, chiếc mũi rất cao, phía dưới là đôi môi anh đào quyến rũ, kiều diễm ướt át, thích hợp để hôn.
Gương mặt vốn rất có tính công kích, lúc này lại cười lên, bên môi hiện ra má lúm đồng tiền mang theo vị ngọt ngào như kem tuyết giữa mùa hè nóng nực, đơn thuần và vô hại.
Khương Niệm cúi đầu sắc mặt chuyên chú, cô đeo tai nghe ngón tay linh hoạt di chuyển qua lại trên điện thoại, màn hình xuất hiện hình ảnh của mới nhất của trò chơi đang hot gần nay.
Mày khẽ cau lại, tình thế đầy khẩn trương.
Tần Khả Vi lập tức bước đến đem điện thoại ném sang một bên, "Đi trang điểm lại."
"Này..." Ánh mắt Khương Niệm dõi theo chiếc điện thoại thân yêu đang bay một đường parabol đẹp mắt và đáp xuống chiếc ghế đối diện, bàn tay trắng nõn tinh tế vươn ra đầy đau lòng luyến tiếc, "Vi tỷ, em còn chưa phân thắng bại mà."
"Một tháng này chơi không ít đúng không?" Tần Khả Vi ngăn cản tầm mắt của cô, khoanh tay rũ mắt nhìn xuống, hàng mi cong vút như nhiễm một tầng sương lạnh.
Khương Niệm chột dạ thu hồi tay, "Cũng không phải, thời gian nghỉ em còn bận kết hôn."
Ngày 23 tháng trước là ngày cô "bị" kết hôn, không phải là yêu chết đi sống lại bất chấp thế nào cũng phải tiến đến hôn nhân mà là hiến thân vì liên hôn gia tộc.
Ai có thể nghĩ đến ngày hôn lễ cũng là ngày cô cùng người chồng kia lần đầu gặp mặt.
Lúc mới bắt đầu Khương Niệm xem qua ảnh chụp kinh diễm không nhỏ, cảm thấy người đàn ông này xem ra cũng được, nhưng sau khi gặp người thật bên ngoài liền thấy thật phí phạm của trời, một bắp cải trắng tươi tốt mơn mởn như vậy đã bị cô vô tình trộm đi mất.
Nhan sắc Cố Trạch tồn tại cơ hồ là sự dung hợp thẩm mỹ của nhân loại, bạn bè bên cạnh cô cũng không ngoại lệ, đều cảm thấy Cố Trạch thật thanh cao cấm dục, cho dù muốn ngủ cùng anh cũng không đành lòng vì sợ vấy bẩn thân thể thanh bạch ấy.
Ngoại trừ người phụ nữ tên Cao Lộ kia, trực tiếp tỏ vẻ là loại người chỉ cần không để ý một cái liền có thể nhào lên xé toạc áo sơ mi đàn ông.
Khương Niệm cảm thấy loại sinh vật giống cái này thật đáng sợ.
"Thời gian nghỉ kết hôn em liền chơi game?"
"Em còn hưởng tuần trăng mật nữa." Rõ ràng tự tin không đủ, sau ngày kết hôn Cố Trạch đã bay đi công tác, hình như đến nước nào đó, anh mơ hồ có nói qua một lần nhưng cô đã quên mất rồi.
Tần Khả Vi lười vạch trần cô, "Về sau chị nghĩ em không có thời gian nghỉ ngơi nữa đâu."
Khương Niệm mừng rỡ như điên, "Vậy thì chắc chắn sẽ có nhiều hoạt động?"
"Chưa chắc." Tần Khả Vi cau mày.
Chị là người đại diện thâm niên, là tiền bối trong ngành, không ít diễn viên có thành tích không tồi đều từ tay chị mà ra, tài nguyên nhiều đến không xuể.
Bất quá ở chỗ Khương Niệm, Tần Khả Vi đều nghiêm khắc chọn lọc tìm ra kịch bản chất lượng cao phù hợp nhất, bởi vậy hoạt động của cô rất ít.
Trợ lý tổ tiết mục đi đến gõ cửa, nhắc nhở đã đến giờ lên sân khấu.
"Làm việc thôi." Khương Niệm lười nhác đứng dậy, áo thun croptop cộc tay màu lục đậm cùng chân váy ngắn làm lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, dẫm lên đôi giày cao gót, mắt cá chân mịn màng bóng bẩy như nhuyễn ngọc.
Ở hậu trường gặp được các tiền bối cùng đoàn phim, Khương Niệm khách khí chào hỏi từng người sau đó mới đi lên sân khấu.
《 Cố Nguyệt 》 sắp chiếu vậy nên công tác tuyên truyền vô cùng gấp gáp, tuy rằng chỉ là một bộ phim nghệ thuật nhỏ nhưng Phương đạo diễn lại là một người có tiếng tăm lớn trong ngành, không ít diễn viên được ông đưa lên mặt nước, hơn nữa vai chính của bộ phim là ảnh hậu Bạch Nhược ẩn bóng nhiều năm thế nên nhiệt độ không nhỏ.
Trong bộ điện ảnh này, cô chỉ là vai phụ nhỏ vì vậy vị trí đứng trên sân khấu là bên rìa.
Sau khi MC giới thiệu từng người xong thì quay sang hỏi Bạch Nhược: "Sau khi ẩn bóng đến bảy năm, cô đánh dấu sự trở lại màn ảnh bằng việc lựa chọn nhân vật này trong lòng có phải sẽ rất tưởng niệm không?"
Bạch Nhược hàm chứa ý cười, khóe mắt khẽ nâng: "Kỳ thật không có rối rắm như trong tưởng tượng, từ lúc Phương đạo diễn đưa kịch bản cho tôi, trong lòng đã rất rõ ràng nhân vật này là của tôi."
Khương Niệm nghiêm túc lắng nghe, Bạch Nhược không hổ là diễn viên thực lực hàng đầu, vô luận là cách nói năng hay kỹ thuật diễn xuất đều làm người ta cảm thấy thật thoải mái. Đương nhiên, điều khiến Khương Niệm thật sự khâm phục là việc Bạch Nhược đối với fans rất ngay thẳng.
Nhanh chóng hỏi đến cô, trong lòng Khương Niệm đã có sẵn đáp án.
Khi cô nhận vai diễn này Vi tỷ không tán đồng chút nào, bởi vì nhân vật này quá mức tối tăm khó có thể khống chế được, nhưng sau khi Khương Niệm đọc kịch bản cảm thấy bản thân có thể hiểu "cô ấy".
Mặc dù thời gian sau đó đích thực có chút gian nan.
Nhưng trong đoàn phim đều là các diễn viên tiền bối kỳ cựu vì thế khi quay xong bộ phim này cô học được không ít kinh nghiệm.
"Khương tiểu thư hình như nhỏ tuổi nhất trong đoàn phim đúng không?" MC mặt mày tươi tắn nhìn về phía cô.
Khương Niệm cũng cười gật đầu, "Vì vậy mang đến cho mọi người trong đoàn phim không ít phiền toái."
"Khương tiểu thư tuổi nhỏ như vậy lại là người kết hôn sớm nhất, trước đó không lâu còn cử hành hôn lễ long trọng khiến người khác chấn động đến tận bây giờ."
"Cảm ơn." Khương Niệm không nguyện ý nói tới việc riêng tư này.
Người MC tiếp tục hỏi: "Vợ chồng son tình cảm mặn nồng, không biết Khương tiểu thư cùng tiên sinh đi hưởng tuần trăng mật ngọt ngào ở những nơi nào, có thể lộ ra một chút không?"
Khương Niệm có chút mất hứng, nhưng biết rõ mấy vấn đề này so với nhân vật của cô càng hấp dẫn quần chúng hơn, mặc dù nó bất thình lình nhảy ra cũng đành phải trả lời: "Châu Âu."
Cô thuận miệng vẽ bậy vẽ bạ, "Tôi rất thích các thị trấn nhỏ, thật sự vô cùng xinh đẹp, trùng hợp thay anh ấy cũng thích tiết tấu sinh hoạt nơi đó, chậm rãi nhưng thoải mái."
MC mỉm cười: "Thật làm người khác hâm mộ."
Sau đó vấn đề chuyển lên người Phương đạo diễn, tiếp tục dò hỏi nội dung bộ điện ảnh này.
Khương Niệm biết rõ.
Nếu không phải bối cảnh cô mạnh mẽ, MC có thể không cần hỏi cô câu nào, thậm chí còn chẳng đối hoài gì tới cô.
*
Sau khi tuyên truyền xong, đoàn phim quyết định tổ chức liên hoan, vui chơi đến nửa đêm mới giải tán.
Xe bảo mẫu chạy vào sân vườn trong biệt thự ngừng canh đài phun nước, Khương Niệm hơi say, sau khi xuống xe nhìn ánh đèn lộng lẫy cảm thấy thật chói mắt, dùng mu bàn tay che lấy nửa mắt, cùng tài xế và trợ lý đi về phía trước.
Cô xoay người, bác Tề- quản gia đã đứng trước cửa, cung kính nói: "Thiếu phu nhân, thiếu gia đã trở về, quá muộn nên đã ngủ trước rồi."
Lời này đại khái có ý vị chỉ trích nhẹ.
Bác Tề là người được lão phu nhân mang từ Cố gia đến đây, nghe nói đã nhìn Cố Trạch từ nhỏ đến lớn, đối đãi với anh giống như con ruột của mình.
Suy cho cùng người chồng ngay sau ngày kết hôn đã đi nước ngoài công tác một tháng liền, về đến nhà điều đầu tiên muốn làm đó chính là gặp vợ của mình.
Bất quá đêm tân hôn bọn họ đã ăn ý với nhau cùng lập ra ước định đóng giả thành vợ chồng.
Ví dụ như bên ngoài cùng đối phương phối hợp với nhau diễn vai một đôi vợ chồng ân ái mặn nồng, còn bên trong lại là đôi bạn cùng nhà sống dưới một mái hiên.
Hai người đã phân phòng ngủ, tránh trường hợp cả hai không khống chế được xảy ra thảm án sắc đẹp họa người.
Giống như hôm nay, Cố Trạch trở về cũng chẳng cần phải thông báo cho cô, hai người đều tự do. Vì thế cô chẳng biết khi nào anh sẽ về.
"Vâng, được rồi." Khương Niệm gật đầu, đi vào trong.
"Thiếu phu nhân, tôi cho người nấu canh giải rượu nhé?" Bác Tề đi bên cạnh dò hỏi, có lẽ là ngửi được mùi rượu trên người cô.
Vừa nghe thế, đã có người giúp việc muốn đi vào phòng bếp.
Khương Niệm vội lắc đầu, "Không cần, tôi uống không nhiều."
Cô lên lầu, đến trước phòng Cố Trạch thì dừng lại, đầu ngón tay giật giật, có cảm giác thật kỳ quái, rõ ràng nhìn từ bên ngoài không hề biến hóa gì nhưng thật giống như nơi này biết Cố Trạch đang ngủ, tất cả căn phòng đều trở nên tĩnh lặng lạnh như băng, thần thánh cũng không thể xâm phạm.
Đúng là thần kinh!
Khương Niệm ngáp một cái đi vào của mình, mơ hồ rửa mặt xong ngã lên giường liền ngủ say.
Mới sáng sớm, tiếng chuông điện thoại như đoạt mệnh dồn dập gọi đến, âm thanh không ngừng vang lên.
Khương Niệm lăn hai vòng trên giường cuối cùng chịu hết nổi mới đem bịt mắt giật ra lấy điện thoại qua nhìn, tên ghi chú hiển thị trên màn hình khiến khí tức bực bội khi vừa rời giường của cô lập tức nghẹn lại.
"Vi tỷ, có chuyện gì à?"
Tần Khả Vi đơn giản rõ ràng tóm tắt lại: "Em tự xem đi, còn nhớ rõ chính mình đã nói gì không?"
Mí mắt Khương Niệm nhảy vài cái, ấn vào video và tin tức trợ lý tiểu Đinh gửi qua.
Ngay từ đầu tiêu đề đã không nỡ nhìn thẳng -- vậy nên vấn đề ở đây là, Khương Niệm đi tuần trăng mật với ai?
Video rất ngắn, mở đầu là cuộc họp báo của cô, vẻ mặt đầy chân thật nói đi hưởng tuần trăng mật cùng Cố Trạch ở Châu Âu chuyển cảnh trên màn hình hiện lên khoảng thời gian đó Cố Trạch đang làm đại biểu tham gia hội nghị kinh tế của khu vực Hoa Đông sau đó là tin tức bàn chuyện hợp tác với Hàn Mậu.
Trừ khi Cố Trạch biết thuật phân thân mới có thể cùng vợ ở Châu Âu tình tứ lãng mạn một tháng này.
Cú vả mặt này đánh cũng thật vang.
Cũng may cô chỉ là diễn viên nhỏ đang giãy giụa trong tuyến mười tám mà cái video này trong phút chốc được mười mấy vạn lượt chia sẻ, coi như cô cọ nhiệt Cố Trạch một phen.
Khương Niệm hoàn toàn tỉnh táo, bò dậy rửa mặt xong rồi xỏ dép lê đi tìm Cố Trạch.
Cửa phòng vừa mở, chị Phương đúng lúc quét tước từ bên trong đi ra, nhìn thấy cô liền chào hỏi: "Thiếu phu nhân, thiếu gia ở dưới lầu dùng bữa sáng."
"Được."
Khương Niệm xuống lầu ngay lập tức chạm phải tầm mắt của Cố Trạch, đáy mắt đen nhánh, thanh thanh lãnh lãnh.
"Có chuyện gì?" Thanh âm Cố Trạch trầm ấm hữu lực, mang theo chút từ tính.
"Chuyện này có biện pháp nào giải quyết không?" Khương Niệm đưa điện thoại qua, tự giác đứng nghiêm thẳng tắp giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm chờ giáo viên phê bình khiển trách.
Vừa cưới không lâu, vai diễn vợ của Cố tiên sinh đã nát bét.
Hai người dựa vào nhau quá gần nên Khương Niệm có thể thấy rõ lông mi khẽ nâng lên hạ xuống của Cố Trạch, mí mắt hình cung cùng với ánh sáng xuyên qua từ cửa sổ rơi xuống sống mũi cao thẳng của anh.
Câu nói thấy sắc nảy lòng tham quả thật là đúng đắn.
Cho nên vì bảo vệ tốt Cố tiên sinh cô tuyệt đối sẽ không tha cho đám người Cao Lộ có ý định nhảy vào nhà hôi của.
Cố Trạch rũ mắt, nhìn nội dung trong video.
"Chỉ có thể đẩy xuống thôi." Cố Trạch đưa điện thoại cho cô, uống một ngụm sữa bò, "Nhưng mà với cái nhiệt độ này cũng không cần đẩy, nửa ngày liền không còn tung tích gì đâu."
"Cũng đúng." Khương Niệm vòng qua bàn ăn ngồi xuống đối diện với Cố Trạch, một tay chống cằm khẽ nói, "Bất quá sau tôi hot lên đây khẳng định sẽ trở thành một vết nhơ trong sự nghiệp."
Cố Trạch giương mắt nhìn cô.
Gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay, ngũ quan ưu sầu cơ hồ nhăn nhó thành một nhúm, Khương Niệm thở dài, "Tôi hiện tại hối hận rồi, cực kỳ hối hận."
Đầu lông mày Cố Trạch khẽ nhướng sau đó liền hạ xuống, bất động thanh sắc nói:
"Dựa theo tốc độ tăng trưởng fans bình quân mỗi năm của em, thứ cho tôi nói thẳng, em đang lo lắng cho mười năm sau à?"
Lời này của Cố Trạch cùng ngữ khí vừa rồi giống nhau như đúc.
Vô cùng nghiêm túc vạch tung một sự thật.
Trong lòng Khương Niệm nghẹn ứ thiếu chút nữa nhổ một ngụm máu tươi ra chiêu đãi anh.
Bác Tề mang bữa sáng tới cho Khương Niệm, Khương Niệm cầm lấy sandwich, nhìn qua Cố Trạch hung hăng cắn một ngụm.
Trong lòng thầm quyết tâm, nếu một ngày nào đó không thể nhịn được nữa, thời điểm Cao Lộ phóng tới cô liền mặc anh bị chà đạp đến hư hỏng.
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Ngày nọ, đối mặt với sự độc miệng của Cố tiên sinh, Khương Niệm không thể nhịn được nữa liền nhanh chóng gọi điện cho Cao Lộ: "Lộ Lộ, tới nhà của tớ một chuyến."
Cao Lộ: "Làm sao vậy bảo bối?"
Khương Niệm: "Đến đây đi, đem ông xã của tớ đạp hư đi!"
Cao Lộ: "???"
Happy ending