Ediror: LunaYang97
Quầy thịt nướng ở bên đường, nhìn Vệ Biện và Thích Trang cao lớn như vậy, không ngờ bọn họ lại rất bình dân.
Xe phía trước tới trước, sau khi ba người Hạ Lập xuống xe liền đứng ở biển đèn nhìn phía sau.
Xe của Tề Thành có chút xui xẻo, lần nào cũng bị đèn đỏ, ba bốn đèn đỏ mới xuống, bọn họ đã đi xa rồi.
Vẻ mặt của ba người cùng ký túc xá rất phức tạp, không biết là ai lên tiếng trước, "Cậu nói xem Kỳ Chung có ý gì..."
Hai người kia im lặng.
Nếu không có nụ hôn của Thích Trang Vệ Biện và nụ hôn của Kỳ Chung, bọn họ sẽ không nghĩ nhiều.
Không phải chưa bao giờ nhìn thấy người khác hôn nhau và ghê tởm nhau khi thường chơi đùa, nhưng trong tình huống này, dù muộn đến đâu ba người họ cũng nhận ra, có gì đó không ổn...
Kỳ Chung, có thể hay không? Thích Tề Thành.?
Tề Thành đỗ xe, xuống xe, đi tới ghế phụ đồng thời kéo cửa, cởi dây an toàn cho Kỳ Chung, dẫn cậu xuống xe.
Kỳ Chung đang đắm chìm trong thế giới của chính mình mới nhận ra đã chạm đất, nhìn bàn tay của Tề Thành trên cổ tay mình, cũng trở tay nắm lại.
Lực tay thể hiện thái độ của mình.
Tề Thành không quay đầu lại nhìn cậu, nhưng khi ở trước quầy thịt nướng, anh tự nhiên bỏ tay xuống.
Vệ Biện là ông chủ, đã gọi món gì đó, đặt menu trước mặt họ, “Muốn ăn gì thì cứ gọi.”
Tề Thành và Kỳ Chung nói không gì.
Hai người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này cũng nhìn không ra, dường như cảnh tượng trong quán bar không có xảy ra, nhưng ngược lại lại thành những người khác kỳ quái.
Giang Cảnh lén lút quan sát bọn họ, nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài.
Bắt đầu tự hỏi chị cả sẽ làm gì nếu Tề Thành nói rằng nó thích con trai.
Cản trở là không được, Giang Phượng chưa từng yêu cầu cái gì, nhưng buồn bực nhất định là cần thiết.
Chủ quầy thịt nướng dường như rất thân với Thích Trang và Vệ Biện, lúc họ đến có rất nhiều người, nhưng họ đều được phục vụ nhanh nhất.
Không chỉ có thịt nướng mà còn có các món xào ở quầy bên cạnh.
Bữa ăn của Tề Thành diễn ra nhanh chóng và ổn định, khi vài người lớn tuổi đang uống rượu và trò chuyện, anh đã ăn no.
Sau đó đặt đũa xuống, chống má lên bàn, yên lặng nhìn Kỳ Chung.
Sau khi Kỳ Chung đặt đũa xuống, anh hỏi: “Em ăn no chưa?”
Kỳ Chung biết sắp tới, liền nắm chặt ngón tay, “Em ăn no rồi.”
Tề Thành gật đầu, đứng dậy, đối mặt với Giang Cảnh và bạn bè nói: "Cháu và Kỳ Chung về trước. Nếu cậu uống rượu, cháu lái xe đi, cậu bắt taxi trở về."
Giang Cảnh, "Đi thôi."
Hàn An đột nhiên xen vào, "Hay là chúng ta..." cùng cậu trở về??
“Không,” Tề Thành ngắt lời cậu ta, sau đó mỉm cười, “Không sao, cậu ăn từ từ đi.”
Ba người Hàn An rùng mình, nhìn thấy nụ cười này, họ cảm thấy không tốt và nguy hiểm. “Được rồi, các cậu đi nhanh đi.. ”
Kỳ Chung yên lặng nhìn hết thảy, nụ cười trên mặt biến mất, còn lại không cam lòng bị chính mình che giấu, vẻ mặt rất hung ác.
Nhìn lại đều là ngụy trang cứng đờ.
Trái tim trống rỗng.
Nếu bị từ chối thì sao.
Ít nhất tâm ý là quang minh chính đại, Tề Thành không thể bỏ qua.
Xe chạy tới cầu, Tề Thành đột nhiên dừng xe ở ven đường, mời Kỳ Chung, “Đi xuống đi bộ một chút không?”
Dưới cầu có một vùng nước lớn, gió thổi trên cầu rất mạnh, gió thổi mạnh làm tóc bay đi với cái lạnh của mùa thu, đẩy người về phía trước.
Dừng lại và đi, khi đi đến cầu, cả đoạn đường có không ít xe cộ qua lại.
Kỳ Chung dừng lại, “Sau khi ăn cơm xong, anh định nói gì với em?”
Cậu cố định nhìn Tề Thành, xung quanh gió quay cuồng.
Tề Thành nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười.
Anh đi về phía Kỳ Chung, duỗi tay ra, vòng qua hai bên dần dần ép Kỳ Chung lại, cho đến khi lưng cậu chống lại lan can.
Tay vịn lạnh lẽo chạm vào da thịt xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, trước mắt Kỳ Chung chỉ có Tề Thành, tóc của Tề Thành bị hất ngược ra sau, toàn bộ khuôn mặt lộ ra. Điểm nào cũng đẹp. Đêm nay gió lạnh lùng, có một kiểu khác rất ngầu và đẹp trai.
Bàn tay của Tề Thành đặt trên lan can màu xám, bàn tay ôm lấy lan can sắt tiến lại gần, anh cố ý nhìn Kỳ Chung, sau đó nhắm mắt lại, đặt lên môi Kỳ Chung một nụ hôn.
Mặt nước dưới cầu dâng trào, tiếng sóng biển lọt vào tai cùng tiếng gió vi vút, đồng tử Kỳ Chung co rút lại, hơi thở ấm áp trên môi tựa như đang mơ.
Hai môi kề sát nhau, không có khoảng cách.
Kỳ Chung đầu óc hỗn loạn kịch liệt, hai tay buông thõng hai bên ống quần bắt đầu run lên, ngước mắt nhìn Tề Thành..
Tề Thành nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, khung hình đẹp như một cảnh anime lãng mạn nhất.
Mềm và nóng.
Tề Thành tập trung cảm nhận nhịp tim của chính mình, sau khi có kết luận, anh lùi lại một chút, buông hai tay đang vòng qua hai bên Kỳ Chung.
Nhưng vẫn chặn không cho Kỳ Chung chạy trốn đi nơi khác, giọng nói cố ý trầm thấp, nhiệt độ vừa ẩm vừa nóng, “Em cảm thấy thế nào.”
“Cái gì…” Kỳ Chung nhìn chằm chằm môi.
Tề Thành nhếch môi tiến thêm nửa bước, anh ấn mạnh lên rất cường thế, “Em thích không?”
Trong giọng nói mơ hồ giống như dụ dỗ.
Kỳ Chung nói một cách khô khan: "Thích muốn chết"
Có rất nhiều điều cậu muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Từ vựng hay những bản tình ca lãng mạn và những bài thơ đầy ẩn ý. Có vẻ như cậu chưa học được gì tại thời điểm này, bộ não của cậu trống rỗng. Nó trống rỗng như có thứ gì đó liên tục gõ vào, ngày càng nhanh hơn.
“Muốn chết làm gì?” Tề Thành lại duỗi tay ra, hơi cong thắt lưng, chân không nhúc nhích mà dễ dàng cố định người ở không gian bên trong cánh tay, để người trong tay chỉ có thể nhìn thấy anh. Có thể hít thở không khí xung quanh anh.
Kỳ Chung từ trong mộng trở về hiện thực, miệng cùng tiếng tim đập thình thịch, không nói lời nào, liền mở miệng có thể nói một câu: “Yêu chết anh hôn em.”
Tề Thành đối mặt với gió, lười biếng cười cười, đặt ở trên tay vịn cúi đầu hôn lại cậu.
Những người trên quầy thịt nướng đã giải tán khi đã ăn no, Giang Cảnh đưa ba người bạn của Tề Thành lên taxi nhanh chóng về đến khách sạn.
Khi đi qua cây cầu ở thành phố H, Hạ Lập chỉ ra bên ngoài ngạc nhiên nói: “Đó không phải là chiếc xe mà Tề Thành vừa lái sao?”
Vài người nhìn ra ngoài, nhìn chiếc xe biến mất không thấy bóng dáng, xe vẫn lao về phía trước với tốc độ ổn định.
Đi qua một đoạn đường, những người ngồi trên xe nhìn ra thì thấy hai người hôn nhau bên cầu.
Gió thổi bay quần áo của họ, nhưng quần áo và dáng người là người họ hiểu rõ nhất.
Nếu đây là người mà bạn không biết, thì cảnh hôn này gần như có thể vẽ trong tranh.
“Họ đang làm gì vậy...” Một lúc lâu sau, Hạ Lập mới phát hiện ra giọng nói của mình và cười khan “Là đang chơi đùa đi hahaha?”
“ Đùa à …” Chu Phàm cũng khô khan nói, “Hahahaha. Trẻ con. ”
Hàn An thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, vô thức nhìn về phía cậu của Tề Thành, vẻ mặt của Giang Cảnh không nhìn ra là vui mừng hay tức giận, dù sao hắn cũng không vui vẻ gì.
Hàn An nhìn theo đồng bạn cười hai lần, giả vờ thản nhiên nói: "Cậu à, nước ta hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới rồi, hahahaha, trước đây chuyện này cháu cũng không biết, nhưng cháu nhìn thấy Vệ Biện. Không thể tin được là hai người bọn họ đã kết hôn rồi. ”
Giang Cảnh im lặng một lúc rồi mới ậm ừ.
Đương nhiên hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Hàn An, nhưng mà... Giang Cảnh thở ra ngữ khí ủ rũ, suy nghĩ nên nói với Giang Phượng chuyện này không.
Khi Tề Thành dẫn Kỳ Chung vào xe, Kỳ Chung đã ngây ngất.
Chân mềm nhũn trên mặt đất, nụ cười ngốc nghếch trên mặt cũng nhịn không hạ xuống được.
Tề Thành cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy cậu như vậy, còn cố ý hỏi: “Có gì mà vui thế?”
Cố ý hỏi thế này, nhưng Kỳ Chung vẫn nói: “Anh hôn em.”
Trong miệng vẫn còn mùi thịt nướng, mùi bia, nghĩ như vậy, nụ hôn đầu tiên thực sự là không có gì thú vị.
Nhưng thật lãng mạn.
“Hôn như thế nào,” Tề Thành trêu chọc “Nói cho anh biết cụ thể hơn đi?”
Kỳ Chung liếc mắt nhìn anh, mặc dù biết anh gian xảo, cậu vẫn là nói, “Miệng hôn miệng. "
" Chỉ hôn miệng thôi." Tề Thành nhếch lên khóe môi, thật là xấu xa.
“Đúng vậy, chỉ hôn ở ngoài.” Kỳ Chung trợn tròn mắt, chân bắt chéo sột soạt, “Ai bảo ai đó không duỗi đầu lưỡi vào?”
Tề Thành hiểu được, “Em muốn anh duỗi đầu lưỡi ra.”
Kỳ Chung: "..."
...... Được rồi, vâng.
Nói cười trên con đường về khách sạn. Bây giờ cảm giác thân thiết đến lạ thường, không khó chịu, tất nhiên là cũng không thoải mái, trước khi hôn còn có thể mặt dày nắm lấy tay người kia, hôn xong đút tay vào túi không di chuyển.
Không dám nhúc nhích, không dám lại gần, chỉ chen vào đằng xa bước đi.
Thấy Kỳ Chung khó xử, Tề Thành liền vươn tay kéo cậu vào khách sạn.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Cậu lại bắt đầu bay bổng, hồn bay phách lạc, Kỳ Chung hiểu được những người xung quanh đều ghen tị, cả người hưng phấn như say.
Những người trong khách sạn đi ngang qua, sẽ có người nhìn vào, Tề Thành kéo tâm hồn Kỳ Chung xuống, dặn dò cậu đi tốt, đừng bay mất.
Tề Thành nói: “Đừng căng thẳng.”
Kỳ Chung hít sâu mấy hơi, sau đó thẳng thắn nói với anh: “Có chút chột dạ.”
Hiện tại là quan hệ gì?
Nó có nghĩa là cậu đã có một người bạn trai?
Nó có nghĩa là mối quan hệ không tầm thường?
Nhưng Tề Thành không có nói đây là quan hệ yêu đương, cũng không có thổ lộ.
Rất khó chịu.
Thang máy dừng lại, hai người đi vào hành lang đi vào phòng, vừa định mở cửa, phòng bên cạnh liền bị mở ra.
Giang Cảnh nhìn bọn họ, “Vào đi.”
Hắn xoay người đi vào phòng.
Tề Thành hơi nhíu mày khôi phục bình tĩnh, cùng Kỳ Chung đứng dậy vào phòng Giang Cảnh.
Giang Cảnh đang rót nước cho họ, trên bàn đặt ba cốc nước ở nhiệt độ thích hợp.
Kỳ Chung cảnh giác nhìn hắn, đôi mắt nhỏ khiến Giang Cảnh bất lực.
“Cậu không phải có ý phản đối các ngươi.”
Giang Cảnh nhìn Tề Thành dừng lại, trước tiên xác định nói: " Hai đứa hiện tại yêu đương rồi sao?”
Hai người đều không lên tiếng.
Giang Cảnh im lặng một hồi, cũng không biết nên nói cái gì đối với đám người trẻ tuổi này. "Cậu hi vọng cháu sau khi tốt nghiệp sẽ lại yêu đương."
Tề Thành mở miệng, đang định nói chuyện, Kỳ Chung bên cạnh ánh mắt sáng ngời mạnh mẽ đáp lại nói: "Có thể.!"
Tề Thành cũng gật đầu.
Giang Cảnh thở dài, cuối cùng trịnh trọng nói: “Học hành chăm chỉ.”
Sau khi hai đứa nhỏ đi ra ngoài, Giang Cảnh xoa trán, nghĩ xem nên giải thích chuyện này với chị gái như thế nào.
Hai đứa đều là con ngoan trò giỏi đã hứa là sẽ làm được, nói là chăm học thì nhất định sẽ chăm chỉ học hành trong thời gian còn lại, có lẽ Tết năm nay gia đình sẽ có thêm một người trên bàn ăn.
Tưởng tượng ra với vẻ mặt hơi thoải mái, hắn thích những đứa trẻ như vậy.
Yên tĩnh, Tề Thành cùng Kỳ Chung ở bên nhau, hắn cũng có thể bớt lo lắng, Tề Thành bị nhiễm tinh thần tuổi trẻ, đã làm cho hắn rất vừa lòng, này cũng rất xứng đôi.
Sau khi hai người trở về phòng, Tề Thành nói: “Vì em vừa rồi đã đồng ý, vậy quan hệ giữa chúng ta bây giờ là như thế nào?”
Kỳ Chung bám lấy anh, xung quanh không có ai nhìn chằm chằm vào anh, anh lại phát hỏa, ánh mắt dán chặt trên môi Tề Thành nghiêm túc hỏi một câu: “Anh muốn thi vào trường nào?”
Lần này Tề Thành trả lời khẳng định.
“S đại, có được không?”
Kỳ Chung hai mắt sáng ngời, trong lòng nảy sinh tham vọng. “Được, em có thể!”
“Khoa thể dục của đại học S, em nhất định có thể vào!”
Tề Thành: “…”
Rất có tham vọng.
Đại học S là trường đại học được xếp hạng ở tỉnh S. Tuy là một trường tổng hợp nhưng bên trong lại đặc biệt nổi tiếng, đây là điều mà Tề Thành muốn.
Bộ môn thể dục cũng rất nổi tiếng, điểm hóa học cũng không thấp, các chuyên gia đi ra đều là cây con ở các câu lạc bộ và cuộc thi khác nhau.
Tề Thành biết Kỳ Chung thích chơi bóng rổ đến mức nào, nhưng anh không ngờ cậu lại coi nó như một nghề nghiệp.
Nhưng học tập chăm chỉ cho tình yêu, sự ngây thơ như vậy đáng được khen ngợi và ngưỡng mộ, chăm chỉ vì điều này cũng là tốt đẹp, Tề Thành sẵn sàng bày tỏ sự ủng hộ của mình.
Mỗi trường đại học của đại học S đều là độc lập. Tề Thành tìm kiếm khoảng cách giữa hai trường cao đẳng và ngạc nhiên, "Gần như vậy?"
Kỳ Chung nói: "Trước đây em đã kiểm tra tất cả các trường mà anh có thể đến, cũng như điểm xét tuyển và tình hình trường. S đại là trường tốt nhất."
Đây là một dự án lớn, điểm của Tề Thành đều tốt, các trường trên cả nước đều có cơ hội đến, bạn có thể hình dung những việc này khó khăn và vất vả như thế nào.
Kỳ Chung nói thêm, “Anh chuẩn bị thi trường đại học nào, Em sẽ theo học nơi đó?”
Tâm trạng có chút phức tạp.
Đương nhiên, Kỳ Chung thậm chí có chút kiêu ngạo, “Cho dù lời tỏ tình của em bị từ chối, anh nghĩ em sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy sao?”
Sau đó cố gắng hết sức, cậu phải đến trường Tề Thành học.
Một lúc sau, Tề Thành nói: “Em có thể thi đậu không?”
Chỉ cần là đại học S, bất kể là chuyên ngành nào, điểm xét tuyển sẽ không thấp, theo điểm hiện tại của Kỳ Chung, người khác có thể vẫn sẽ cười nhạo cậu " Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga ".
Kỳ Chung cười thoải mái, “Em có thể.”
Anh không đồng ý thì cũng không sao, hôn cũng hôn hết rồi, bọn họ đều nói sau khi tốt nghiệp có thể yêu nhau, có gì là không được.
Thật là tham vọng!
Tề Thành nằm ở trên giường, muốn khen cậu, nhưng không biết nên khen như thế nào, cuối cùng lại nói: “Em nói nếu bị từ chối tỏ tình cũng không chịu thua, vậy em định tỏ tình như thế nào? ”
Kỳ Chung cũng leo lên giường cùng nhau ngồi xuống thân thể Tề Thành, đầu gối chống đỡ trọng lượng, không có hết thảy đều đè xuống. Cậu cẩn thận ôm mặt, cúi đầu nhìn Tề Thành, nghiêm nghị.
“Em thích anh, làm bạn trai em được không?” Một lời tỏ tình đơn giản đến đáng sợ.
"Khụ..." Tề Thành quay mặt đi, lỗ tai có chút đỏ lên.
Thông báo tùy chọn đã lâu không xuất hiện đột nhiên bật ra.
Đây là lần đầu tiên thông báo lựa chọn xuất hiện khi đối mặt với Kỳ Chung.
[Anh chàng đẹp trai trước mặt bạn đã tỏ tình với bạn rất chân thành và muốn yêu đương với bạn. Bạn có đồng ý không? ]
[A. Chà, cân nhắc trong ba giây]
[B. Hết ba giây rồi, tôi đồng ý]
Tề Thành nghĩ, đây là lựa chọn ngu ngốc gì?
Nhưng anh im lặng ở phương án B trong ba giây.
Không ngờ, dòng chữ này cũng thay đổi.
[Ô lựa chọn cuối cùng, nam thần, tạm biệt! (Tái bút: Định tuyến trong lòng của bạn làm cơ sở cho các lựa chọn. Sau khi thích nghi và tự tạo, các lựa chọn được hình thành, nhưng cuối cùng bạn không thể tìm ra lời thực sự trong lòng của mình. Nó trở thành một câu hỏi trắc nghiệm không đáp ứng được mong đợi của bạn. Sau một thời gian dài im lặng, cuối cùng thì thời điểm này cũng đúng. Phải không?)]
[Vì vậy, ngay cả khi ngu ngốc thế nào, đó là nam thần ngài lựa chọn~]
[Vậy thì nam thần, tôi mong bạn sẽ luôn đẹp trai và sẽ luôn dễ bay hơi hơn tôi ~ bye bye (~  ̄ ▽  ̄) ~】
Tề Thành: "..."
Fuck.