Editor: LunaYang97
Tề Thành bất giác tự hỏi không biết Kỳ Chung có khóc không nếu mình không nhận lấy cốc trà sữa này.
... Anh thực sự không muốn lấy nó.
Mùi vị tệ hại này. Tề Thành ho khan một tiếng, “Ngọt không?”
“Ngọt,” Kỳ Chung hối hận, bởi vì không biết Tề Thành thích ngọt không, cậu nói thêm, “Cũng không phải rất ngọt.”
“Rốt cuộc ngọt hay không ngọt?? "
Tề Thành trực tiếp tay lại trước mặt cậu uống một ngụm, đặt một ống hút trong miệng của mình," không ngọt và không nhạt, rất ngon, uống sẽ không hối tiếc. "
Ám chỉ ám chỉ
Tề Thành chưa từng thấy cậu uống trà sữa, còn có thể cùng cậu đùa giỡn, cho nên liền nhận lấy, nghĩ đến phương diện đơn giản hơn, chính là uống một ly nước.
Nhưng tận mắt nhìn ống hút ra vào trong miệng, lại còn sững sờ đưa cho anh uống trước mặt, không được tự nhiên theo, Tề Thành ho khan một tiếng, không biết nên nâng hay hạ tay.
“Uống đi,” Kỳ Chung xấu hổ, khô khan bất an, “Thật sự rất ngon.”
Chỉ có một cách phá tan sự ngượng ngùng, Tề Thành a lên một tiếng, sau đó giơ tay nhận lấy, liền quyết định. Quyết định, đưa ống hút vào miệng.
Khỏi nói, ngon thật đấy.
Anh uống hết nửa cốc còn lại.
Kỳ Chung bắt đầu cảm thấy nóng, áo khoác không thoáng khí, lưng sắp đổ mồ hôi, Tề Thành lon ton ném cái cốc vào thùng rác, "Đi trung tâm mua sắm xem?"
"Ừ," Kỳ Chung, “Đi xem đi.”
Hai đại ca đi mua sắm rất cầm chừng, may mà người trong trung tâm mua sắm đông dần lên, bọn họ khi đi ngang qua sảnh trò chơi lao vào đầy ẩn ý.
Bắn súng, bắn súng, đua xe... đã có một thời gian vui vẻ, Tề Thành và Kỳ Chung rất giỏi, hai người đã giành được giải thưởng nhờ bắn súng, một chú gấu con mũm mĩm.
Chú gấu con này bị hai người không ưa ném vào nhau, quá bắt mắt, cuối cùng lại đổi thưởng cho người khác và thay vào đó là hai chiếc cốc giữ nhiệt.
Sau khi chơi, mới biết rằng rất phù hợp, đặc biệt là những thứ mình thích, thậm chí là trò chơi zombie ly kỳ nhất thế giới do VR chọn lọc.
Khi đã gần trưa, hai người thỏa mãn rời khỏi sảnh trò chơi, sau khi ăn xong Kỳ Chung bắt đầu hoạt động tiếp theo.
Xem phim.
Tề Thành nhận thấy rằng cậu đang quan sát cặp đôi trước rạp chiếu phim, khi nhìn sang thì thấy cặp đôi cư xử thân mật, ôm bỏng ngô và coca trên tay.
Kỳ Chung cũng muốn ăn?
Tề Thành chu đáo, mua hai suất ăn và đặt chúng trong vòng tay của Kỳ Chung, trước khi Kỳ Chung bình phục. Cậu nhìn xuống bắp rang của chính mình, rồi nhìn bắp rang trong vòng tay của Tề Thành, "..."
Vốn dĩ cậu nghĩ rằng mình có thể "vô tình" chạm vào tay nhau.
Tề Thành hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của cậu, nhận ra anh ân cần, trên mặt lộ ra ý cười, “Muốn ăn liền ăn, cũng không phải không mua nổi."
Rạp chiếu phim đông như vậy, bọn họ đứng ở trong góc. Nhiều người đang tìm kiếm chổ ở đây. Bỗng một cô gái chạy đến, đỏ mặt và lắp bắp: “Xin chào, cho tôi hỏi một câu được không?”
“Các cậu là người yêu sao?” Cô gái.
Tề Thành và Kỳ Chung nhìn nhau trong tiềm thức và im lặng.
Đôi mắt nhỏ bắt đầu xẹt qua, trong miệng còn phải trả lời câu hỏi của cô gái nhỏ, Kỳ Chung đứng thẳng người, “Chúng tôi nhìn giống một đôi sao?”
Mau nói giống a...
Nghe câu này trong tai người khác tương đương với phủ định, cô gái hiểu ra, vội vàng lắc đầu xua tay. Mọi người đều có tâm trạng phức tạp.
Tề Thành ho khan một tiếng, "Hiểu lầm."
“Chúng ta làm sao bị hiểu lầm?” Kỳ Chung buồn bực, “Chúng ta không có làm cái gì thân mật.”
Tề Thành nhìn sang một bên, vài cặp ôm hôn má nhau. So với bọn họ, anh và Kỳ Chung sao có thể coi là một đôi?
Những cặp đôi này đều là những người khác giới, đúng như lời cậu hai Giang Cảnh nói, ngay cả khi hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa thì công chúng cũng không bao giờ nghĩ đó là chủ đạo.
Nam và nam đi lại, phản ứng đầu tiên vẫn là bạn bè.
Vừa nghĩ tới rạp chiếu phim, bắt đầu chiếu, Tề Thành vẫn không hiểu sao cô gái kia lại có hiểu lầm như vậy.
Nghĩ xong, xem phim chỉ là chuyện nằm lòng. Họ đã xem một bộ phim kinh dị, chỉ có mười mấy người trong rạp. Khi âm nhạc tạo nên bầu không khí kinh dị, Tề Thành vẫn đang suy nghĩ về các hiệu ứng đặc biệt. Trang điểm hơi tệ, hành vi của diễn viên có lỗi..
Kỳ Chung bên cạnh hít một hơi lạnh, gắt gao nắm lấy tay bóp mạnh, trên mu bàn tay bạo phát nổi gân xanh.
Ma nữ mặt đầy xác sống trong rạp biến mất khỏi máy quay, nhân vật chính bê bết máu cuối cùng cũng thoát khỏi bể bơi nguy hiểm, Kỳ Chung cũng thở phào trở lại, "..."
Phim kinh dị trong rạp chiếu phim thực sự là nhân hiệu ứng kinh dị lên gấp mười lần.
Một số người hét lên kinh hãi trong rạp. Tề Thành lại nghe âm thanh hút khí lạnh của Kỳ Chung, “Nếu cậu không thể...”
“Làm sao một người đàn ông có thể nói không!” Kỳ Chung kiên định, “Tôi rất ổn! Vừa rồi không chú ý. "
Tề Thành tôn trọng lòng tự trọng của cậu, di chuyển về phía trước để hỗ trợ. "Cậu chuyển hướng sự chú ý tới, nhìn thấy những cảnh khủng khiếp suy nghĩ nó là giả là được. "
"Tôi sẽ cố gắng. "
Một lát sau, Kỳ Chung từ bỏ, né tránh những cảnh kinh dị, "Lẽ ra tôi không nên xem phim kinh dị..."
Tề Thành nhấp một ngụm coca một cách ngon lành, phong độ hỏi: "Vậy thì đi ngay?"
Kỳ Chung do dự, rõ ràng là muốn xem nhưng không dám xem, rốt cuộc chờ nhân vật chính giải mã câu chuyện của ma nữ.
Tề Thành suy nghĩ một chút, móc ngón tay về phía cậu, Kỳ Chung cúi đầu không giải thích được, lại bị anh bịt mắt.
Bàn tay vừa mới cầm lấy coca lạnh lẽo, đặt ở trên mắt thật thoải mái, giảm bớt nhiệt độ nóng rực mí mắt, Tề Thành nói: “Tôi nói cho cậu nghe, nhắm mắt lại.”
Kỳ Chung lông mi xẹt qua lòng bàn tay Tề Thành, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Nhân vật chính trốn khỏi biệt thự xuống núi. Còn có năm người bạn cùng
đi..." Giọng nói của anh bình tĩnh và vững vàng, không có chút sợ hãi xúc động, để không làm phiền người khác, thấp giọng nói, tạo kênh nhỏ thuộc về Kỳ Chung.
Hơi thở ấm áp làm cho lỗ tai của cậu trở nên nhạy cảm, Kỳ Chung nửa cúi người lưng cứng đờ không thể cử động.
Lông mi trong lòng bàn tay bắt đầu quét lên xuống, Tề Thành nhịn không được nói, “Kỳ Chung, cậu không ngoan.”
Kỳ Chung vội vàng lắc lắc cổ tay, sợ anh che mắt không được, “Tôi không nhúc nhích. Không phải không nghe lời. "
"Cậu mở mắt ra đi "Tề Thành," Lông mi quá dài, khiến lòng bàn tay tôi ngứa ngáy. "
Người Kỳ Chung sắp bay lên, không biết anh nói có phải là khen không, nhưng cậu mặt dày mày dạn, chỉ cần lấy câu này coi như khen là được.
Vì vậy cậu vui mừng khôn xiết nói: “Lông mi dài không phải lỗi của tôi.”
“Dài bao nhiêu?” Đề tài tự nhiên tắt ngúm, Tề Thành buông Kỳ Chung ra, lại gần xem độ dài lông mi, Kỳ Chung cố ý nhắm mắt lại. Anh nhìn, “Lông mi mọc phải dài không?”
Lần trước nhà kho có sấm sét, Tề Thành đã thỉnh thoảng nhìn thấy mưa trên lông mi dưới ánh điện.
Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve lông mi của cậu, vuốt vòng cung cong vút tự nhiên, Tề Thành đo độ dài, “Khá dài.”
“Đến lượt tôi, đến lượt tôi,” Kỳ Chung mở mắt, háo hức vì Tề Thành đếm, "Cậu nghĩ là cậu dài hay tôi dài?"
Tề Thành nhắm mắt lại để cho cậu đếm, giọng điệu thản nhiên, “Hình như tốt hơn tôi, tôi từ trước đến nay không thấy qua vài cái.”
Phim kinh dị vẫn chiếu, nhưng hai người đều có chút điên cuồng. Làm những chiêu trò nho nhỏ không cho ra mặt, nhiệt tình trẻ con hơn ai hết, đến cuối cùng thì ngay cả một tình tiết nhỏ nhất cũng không nhớ nổi.
Chơi một hồi lâu, buổi tối hai người cùng nhau lên sân ga xe buýt. Tề Thành định đến nhà Giang Phượng, tình cờ ở cùng đường với nhà Kỳ Chung.
Anh lần đầu tiên đi xe buýt này, trên xe có rất nhiều người, hai người đàn ông cao lớn chen chúc trong góc, càng ngày càng có nhiều người lên xe, càng ngày càng gần.
“Cậu thích mẫu người như thế nào?” Kỳ Chung đổ mồ hôi hột hỏi Tề Thành bên cạnh.
Tề Thành kéo dài không gian, bất kể người bên ngoài đông đúc như thế nào, anh cũng không nhúc nhích một chút, “Tôi thích kiểu dễ thương.”
Kỳ Chung cau mày, “Trắng trẻo mềm mại?”
Cậu cao to, không dịu dàng, rất không đáng yêu..
“Cậu thích gì nữa?”
“Đã đến lúc tôi hỏi cậu rồi, Kỳ Chung,” Tề Thành cười, “Cậu thích mẫu người như thế nào?”
Xe phanh gấp, Kỳ Chung đụng phải Tề Thành. Thân thể non nớt dán sát thân thể non nớt, hơi thở trẻ trung lướt qua khuôn mặt.
Những người phía sau lập tức chiếm lấy vị trí vừa rồi của Kỳ Chung, không có chỗ cho Kỳ Chung rút lui.
Tề Thành đơn giản thả lỏng tay bao vây lấy cậu, “Nắm lấy tôi, đừng để ngã xuống.” Kỳ Chung nắm lấy anh tiếp tục trả lời câu hỏi vừa rồi, “Tôi thích người làm cho tim mình đập thình thịch."
"Có lúc nào tim cậu không đập?"
''Cậu vừa vừa phải phải thôi,'' Kỳ Chung ngửi thấy mùi cơ thể của mình, cảm thấy rằng mình đã quá biến thái, và nói: "đi thôi, đi thôi, con nai nhỏ chạy loạn.'
Trên thực tế hiện nay con nai nhỏ đang chạy loạn, may mà xe hỗn loạn, Tề Thành không có nghe thấy, Kỳ Chung chính mình tim đập sơ suất, chỉ biết cả người nóng bừng, khát vọng muốn càng ngày càng gần.
Nai con chạy loạn, quá trừu tượng, Tề Thành tự hỏi và nói: "Nói điểm cụ thể"
Kỳ Chung không thể tiếp tục, nói nữa sẽ phải vạch trần bí mật "Dù sao, tôi thích một người đàn ông - đặc biệt tốt."
Thân thể rất nóng, nhiệt độ truyền đến tay Tề Thành, Tề Thành vô thức khép lại hai tay, Kỳ Chung hung hăng rít gào, "Eo eo eo! Eo sắp gãy rồi!"
Nói đến eo, Tề Thành lại nhớ tới lúc Kỳ Chung chơi bóng rổ. Khi đánh thì mát, còn nóng thì vén lên để lộ vòng eo săn chắc và vùng bụng không chút mỡ thừa.
Màu da lúa mì có chút đổ mồ hôi, người trong Tieba đã liếm cảnh này rất nhiều lần.
“!” Kỳ Chung nắm chặt cánh tay Tề Thành, trán đổ mồ hôi vì đau, “Mẹ kiếp, cậu nhẹ tay một chút, thật sắp hỏng rồi!”
Tề Thành tỉnh táo lại thả lỏng một chút, không biết cọng dây thần kinh nào trả lời, ông nói gà bà nói vịt nói “Nó rất gầy.”
Kỳ Chung sắc mặt xanh đỏ.