Editor: LunaYang97
Ngô Du lo lắng Kỳ Chung sẽ phát nổ, Hạ Lập và những người khác lo lắng Tề Thành sẽ không nhịn được.
Nhưng tất cả đều đoán sai, hai người bình tĩnh đứng trên sân khấu, sau ba game nhỏ, trạng thái vẫn rất ổn định.
Người dẫn chương trình rất vất vả, đã dành rất nhiều thời gian để kích hoạt bầu không khí, nhưng những người trên sân khấu đều tỏ ra ngại ngùng hoặc lười hợp tác, chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ.
Sau trò chơi, có một số câu hỏi tương tác, bạn cần ném búp bê xuống sân khấu và người nhận được nó có thể hỏi người trên sân khấu một câu hỏi.
Trên sân khấu có sáu người, không kể người dẫn chương trình.Búp bê bị ném sáu lần. Năm lần đầu tiên, các câu hỏi thuộc về Lăng Bạch, Lăng Bạch có thể giải quyết các câu hỏi của các fan nhí một cách dễ dàng, khiến mọi người đặt câu hỏi lấy làm tiếc.
Rốt cuộc, học sinh trung học không có bước chân vào xã hội, bất quá các câu hỏi chính là phương diện tình yêu, không quá nhiều thủ đoạn.
Câu hỏi càng đơn giản thì Lăng Bạch càng có nhiều thú vị khác.
Anh ta đã xịt nước hoa.
Đi từ bên phải sang bên trái Tề Thành và sau đó từ bên trái sang bên phải. Không khí Tề Thành hít thở cũng có mùi nước hoa.
Rất nhẹ nhưng độ lưu hương lâu và sâu, để lộ một chút điên cuồng.
Tề Thành cảm thấy được là hắn cố ý.
Kỳ Chung cũng ngửi thấy rất nhiều mùi nước hoa, cậu nặn ra chữ Xuyên trên lông mày, cuối cùng tiến lại gần Tề Thành, dùng mùi hương của mình che đi mùi nước hoa khó chịu.
Hầu hết năm con búp bê đầu tiên đều bị cướp ở hàng đầu, khi con búp bê cuối cùng được ném ra ngoài, người dẫn chương trình đã nỗ lực thêm một chút, khi tiếp đất cuối cùng bị cướp bởi một cậu bé đeo kính.
Chu Điệp ngồi bên cạnh cô, thì thào: “Ủy ban học vụ Ủy ban học vụ, cậu đưa con búp bê này cho tớ, tớ sẽ dọn phòng học cho cậu, được không?”
Ủy ban học vụ, “Cậu cũng thích Lăng Bạch sao?
“Tớ muốn hỏi Tề Thành thích cô gái nào, tớ rất tò mò.” Chu Điệp nói, “Hay là hỏi Kỳ Chung, ồ, tớ cũng rất muốn biết.”
Hội đồng học đưa cho cô con búp bê, Chu Điệp vui vẻ đứng dậy, nhân viên sân khấu cầm micro đi tìm.
Thấy là cô, Tề Thành xoa lông mày, " Xong rồi.”
Mi mắt Kỳ Chung cũng giật giật.
Biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Chu Điệp hắng giọng, “Tôi muốn hỏi mọi người trên sân khấu, có thích cô gái nào không?”
Câu hỏi này trước đây đã từng hỏi, nhưng Lăng Bạch chỉ được hỏi một mình, Chu Điệp không biết mình có làm được không, nhưng cô muốn tận dụng nó.
Người dẫn chương trình vừa lúc cho một không khí nhộn nhịp, "Là sáu anh chàng đều trả lời?"
Chu Điệp, "Có thể chứ?"
Người dẫn chương trình đem micro về phía khán giả, "Các bạn cảm thấy được phải không?"
Đã có một số người biến sắc.
Lăng Bạch cười thì thào, vừa rồi hắn cũng nghe thấy lời nói của Tề Thành, “Tề Thành, cô gái nhỏ này không phải là hướng về cậu chứ?”
Giọng anh ta không quá lớn, tình cờ ở hiện trường ồn ào. Chỉ có Tề Thành mới nghe được. Nhưng Tề Thành mặt không chút thay đổi, dường như không nghe thấy hắn nói cái gì.
Lăng Bạch đôi mắt đào hoa nheo lại, ý cười trên mặt càng sâu. Một vài chàng trai đầu tiên ngại ngùng hoặc mạnh dạn đáp lại cái nhìn của cô gái mình thích, khi đến mình, Lăng Bạch trực tiếp đảm nhận công việc của người dẫn chương trình và dừng cuộc trò chuyện.
“Tôi vừa trả lời câu hỏi này.” Với một nụ cười duyên trên môi, anh ta quay lại và giơ micro để tiến lại gần Tề Thành. “Anh chàng đẹp trai này, người tối nay nói rất ít, mẫu người lý tưởng của cậu sẽ như thế nào?”
Tề Thành, ” Không có yêu cầu cụ thể nào cả, chỉ cần tôi thích thôi. ”
Anh bình tĩnh trả lời, máy quay tập trung vào khuôn mặt anh một cách rõ ràng.
Bộ dáng của Tề Thành có thể lừa gạt người khác, nhưng đối với những người bạn cùng phòng ngày đêm chung đụng, thậm chí không khỏi hơi xẹt qua khóe mắt.
Hạ Lập cúi đầu, trong nhóm ký túc xá có mấy chục tin tức.
[Hàn An: Cái này muốn nổ ở đâu, muốn lên trời?]
[Hàn An: Tề Thành không thích cảnh này, Lăng Bạch này thật là tốt, chọc điểm mấu chốt của Tề Thành rất chính xác]
[Chu Phàm: Chắc sẽ kết thúc sớm thôi. Câu hỏi cuối cùng rồi.]
Kỳ Chung bên cạnh cũng nói theo: “Cũng như trên, tôi thích là được."
Sau khi trả lời mấy người, người dẫn chương trình nói đùa vài câu, cuối cùng cảm ơn: “Cảm ơn năm bạn học tham gia, tương tác kết thúc ở đây. ”
Trước khi Tề Thành bước xuống, đặc biệt nhìn về phía Lăng Bạch.
Lăng Bạch cười ngả nghiêng về phía trước, Tề Thành cúi người, ghé vào tai anh ta nói: “Ngôi sao lớn, có vui không.”
Nói xong, Tề Thành vỗ vỗ vai anh ta rồi đi theo vài người bạn rời sân khấu.
Lăng Bạch vẫn duy trì bộ dạng vừa rồi, độ cong khóe miệng hoàn mỹ, tựa hồ nghe được điều gì đó dễ chịu, nụ cười say như rượu.
Kỳ Chung “Cậu cùng hắn nói cái gì.”
Tề Thành cười không nói.
Kỳ Chung tay trong túi quần đột nhiên vươn ra nắm lấy cổ tay Tề Thành, lôi người xuyên qua người phía trước, sau đó xuyên qua hành lang dài mỏng dẫn anh ra khỏi hiện trường.
Âm thanh ồn ào văng vẳng sau tai, và gió thổi không khí về phía mặt. Kỳ Chung động tác cũng không có dừng lại, cậu kéo Tề Thành chân dài chạy càng nhanh, tóc hai người bay bay.
“Kỳ Chung,” Tề Thành gọi “Cậu đi đâu vậy?”
Kỳ Chung, “Sao cậu hỏi nhiều chuyện vớ vẩn như vậy, tôi còn có thể bán cậu sao?”
Cơn gió ập tới đánh gãy mọi thứ. Tiếng vỗ tay trong hội trường, máy quay phim, cùng với nước hoa và khí lực hấp dẫn của Lăng Bạch đều để lại, rõ ràng là ban đêm, nhưng tâm trạng như mặt trời mọc.
Kỳ Chung đưa Tề Thành đến hồ nhỏ.
Có hai hồ lớn và nhỏ, hồ nhỏ ở khu sinh hoạt và hồ lớn ở khu vực dạy học.
Hồ trong khu vực giảng dạy sẽ là Hồ Thanh Thủy, có cầu thang ba tầng.
Tề Thành bắt đầu thở hổn hển sau khi chạy như thế này, Kỳ Chung cũng không khá hơn anh. Cậu bình tĩnh lại hơi thở, quay đầu nhìn Tề Thành, khóe miệng cong lên, có chút đắc ý, “Tề Thành, tôi thấy cậu cũng không ghét tôi, đúng không?”
Vẻ mặt này quá buồn cười, Tề Thành cười haha nói: “Không, đừng tự luyến như vậy.”
Kỳ Chung khẽ khịt mũi, chậm rãi đi xuống nắm lấy tay Tề Thành.
“Kỳ Chung,” Tề Thành giơ tay lên, thậm chí cầm tay Kỳ Chung, “Nếu là con gái, tôi có thể kiện cậu quấy rối tình dục.”
Tề Thành có chút không hiểu suy nghĩ của Kỳ Chung.
Giống như một chiếc kính vạn hoa vốn dĩ vô cùng đơn điệu, lâu ngày không để ý, liền có rất nhiều hoa văn rực rỡ và lộng lẫy.
Đơn giản, nhưng không đơn giản.
Kỳ Chung siết chặt tay hơn, cười xấu xa nhưng trên trán vẫn tiết ra những hạt mồ hôi mịn, “Nhưng cậu không phải là con gái, tôi có thể quấy rối làm gì?”
“Cùng lắm là”, cậu ho vài tiếng nghiêng đầu. “Tôi cũng để cho cậu quấy rối trở về?”
Tề Thành nghiêm túc nghĩ, “Cậu thật là có lời mà lên mặt.”
Tay đang bị Kỳ Chung nắm giữ bị nhiễm nóng, Tề Thành rút tay ra đặt ở trong túi, bầu không khí bắt đầu trở nên vi diệu, anh cười như không cảm giác được, “Cậu dẫn tôi tới đây làm gì.”
Kỳ Chung nhìn trong túi đáng tiếc, quay người dẫn anh đi dạo quanh hồ. Đi tới bên kia, “Dẫn cậu đi ra ngoài thở.”
Bên hồ không có người.
Lần này tổ chức Lễ kỷ niệm, trừ những người như Ngô Nguyên cần phải nghỉ học, những người còn lại đều sẵn sàng ở lại hội trường xem biểu diễn.
Bước chân của hai người dần dần thả lỏng, Kỳ Chung ngón tay đặt ở trước môi, hừ một tiếng với Tề Thành.
Tề Thành buồn cười, trịnh trọng gật đầu.
Ở góc hồ Thanh Thủy, có vài con thiên nga đen nổi trên mặt nước, tuy đã muộn nhưng chúng lại ung dung lạ thường.
Giữa mặt nước có một ngôi nhà gỗ được trường xây dựng cho những chú thiên nga đen này, nhìn từ xa các có thể thấy vài con thiên nga đen đang bơi lội tung tăng quanh ngôi nhà gỗ.
Tề Thành nhớ rằng hình như có một thông báo phát sóng vài ngày trước, để kỷ niệm ngày thành lập trường, một số cựu sinh viên đã gom tiền để gửi một lô thiên nga đen thuần chủng đến.
"Thật xinh đẹp," Kỳ Chung trầm giọng nói bên cạnh Tề Thành, tự hỏi có phải cố ý xông vào trên người Tề Thành hay không, "Đám thiên nga đen này không sợ người, hầu như cả đêm đều bơi ở ngoài."
Tề Thành lỗ tai khẽ nhúc nhích.
Trong đêm đen, Kỳ Chung có thể nhìn rõ động tác bên tai của anh, hai mắt sáng ngời, muốn nói cái gì đó, Tề Thành đã bước ra ngoài, đi tới chổ thiên nga đen.
Đúng như lời Kỳ Chung nói, con thiên nga đen này không sợ người, khi nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ nhỏ không có gì ghê sợ, chỉ là thanh tú và dễ thương.
Tại sao không sợ người như vậy?
Tề Thành nheo mắt, ngồi trên bậc thềm, xé cỏ trên sân ném xuống nước, con thiên nga đen bơi tới vừa ăn vừa mổ cỏ nổi trên mặt nước.
Kỳ Chung ngồi ở bên cạnh, hai tay chống đầu gối, nhìn chằm chằm Tề Thành không chớp mắt.
Sau một lúc lâu, cậu đi tới nhằm vào bàn tay đang thả lỏng.
Cảnh tượng thật đến mức không thể bỏ qua, nếu không phải Tề Thành ở đây, e rằng đã nhảy dựng lên chửi rủa Kỳ Chung là đồ biến thái.
Ví dụ, nếu Ngô Nguyên ở đây và Kỳ Chung nhìn chằm chằm vào hắn như thế này, ước tính mặt hắn sẽ hóa thành than đen, sau đó sẽ đánh nhau dữ dội với Kỳ Chung.
Xem cậu có dám nhìn nữa không.
Bản thân Tề Thành cũng cảm thấy thích thú với hình ảnh mà mình đang nghĩ ra, bèn lấy một ít cỏ ném xuống nước, những con thiên nga đen đang bơi trong góc đã tụ tập bên cạnh.
Kỳ Chung nhìn thiên nga hắng giọng, vừa định nói gì đó, Tề Thành đột nhiên đứng lên.
Anh nhìn thời gian trên đồng hồ dưới ánh trăng, sau đó cúi đầu nhìn Kỳ Chung.
“Muốn ăn bánh chẻo áp chảo không?”
Nếu ai đó biết anh đang ở đây, có thể nhìn thấy mùi vị khó chịu trong nụ cười của anh.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngô Nguyên: Vẫn đang trên đường đi mua bánh chẻo.