Editor: LunaYang97
Sau khi chạy vào nhà vệ sinh năm lần, Hạ Lập suy sụp hoàn toàn, cắn răng chịu đựng và đến gặp thầy Dương để xin nghỉ phép.
Trường trung học số là hệ thống nội trú, kiểm soát ra vào đặc biệt nghiêm ngặt, nhất là khi khai giảng, việc xin nghỉ lại càng khó hơn.
Tề Thành đợi ở ngoài cửa phòng học, dựa vào tường chờ cậu ta trở về. Khi Hạ Lập quay trở lại với tờ giấy nghỉ phép, cậu ta mang theo ví và cùng anh đến trạm y tế.
Trên đường đi qua một sân bóng. Sáng sớm một đám người đang chơi bóng rổ, các tuyển thủ nhìn thấy liền kéo tay áo tiền đạo, "Này Kỳ Chung, cậu xem đó là ai?"
Kỳ Chung kéo áo lên, vùi đầu vào lau mồ hôi, hơi nóng bốc hơi theo cơ bắp, "Ai?"
Cậu vừa lau mồ hôi vừa nhìn về hướng đồng đội chỉ vào, nhìn thấy Tề Thành và Hạ Lập chuẩn bị bước ra khỏi sân, cậu lập tức rung chân đuổi theo.
Những người đang chơi cùng cũng sôi nổi chạy theo.
Tề Thành và Hạ Lập dừng lại khi nghe thấy tiếng bước chân, quay người lại, thì nhìn thấy Kỳ Chung đang lao tới trước mặt.
"Đứng lại cho tao, Tề Thành!" Kỳ Chung nắm chặt lấy cổ áo Tề Thành, khuôn mặt đẹp trai mười phần tức giận: "Những gì mày nói với Chu Điệp nói lại một lần nữa trước mặt tao!"
Tề Thành nhìn xuống bàn tay của mình, đưa tay lên nắm lấy cổ tay và những ngón tay bị bẻ để giải cứu cổ tay khỏi thảm họa.
Mu bàn tay Kỳ Chung vốn đã nổi gân xanh kinh khủng, ngón tay co lại, dùng lực cực độ nổi lên màu đỏ, sắc mặt xanh mét, không ngờ đối phương lại có thể mạnh như vậy.
Đường viền cổ lại bảo vệ xương quai xanh, Tề Thành lùi lại một bước, tránh khỏi sức nóng mà Kỳ Chung mang lại.
"Tôi đã nói với cô ấy." anh chậm rãi vuốt quần áo bằng một tay, "Tôi không phải là người duy nhất mang họ Tề trong trường. Cô có thể tìm được người quan tâm đến mình, và người đó cũng có thể có họ Tề."
"Sao, cô ấy đi tìm cậu? Họ của cậu là họ Tề? "
Môi của Kỳ Chung ép thành một đường thẳng, cánh tay phồng lên, cơ bắp căng phồng, cảm xúc dồn dập." Lão tử họ gì, mày không biết sao? "
Những người bạn chạy lon ton phía sau cậu cuối cùng cũng nổi sóng nhiệt tình, có rất nhiều người, Hạ Lập ôm bụng kêu lên yếu ớt, "Tề Thành."
Tề Thành buông tay Kỳ Chung ra.
Kỳ Chung dùm ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm anh, thân hình cao lớn, chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh. Buổi sáng sớm mùa thu, khi gió thổi qua, mồ hôi túa ra trên người, cậu cảm giác như pháo hoa dọa người. "Lại sau để tao nhìn thấy mày đi dạo với Chu Điệp. Tôi gặp một lần liền đánh một lần."
Tề Thành đỡ Hạ Lập dậy, như không nghe thấy lời cậu nói, rời sân chơi dưới ánh nhìn của cậu và đám người phía sau.
"Mẹ kiếp," Kỳ Chung xấu hổ cầm lấy nước khoáng rót xuống, dùng chai nước để che dấu ánh mắt bất động thanh sắc cười nhạo, "Tiểu bạch kiểm."
Trạm y tế.
Vận may của Hạ Lập thực sự rất tệ. Khi đến nơi, bác sĩ trực ca đêm đã vội vàng rời đi. Trên cửa trượt dán một dòng chữ có nội dung: "Bác sĩ trực ca sẽ đến sau 10 phút nữa. Xin hãy kiên nhẫn. Chờ một lúc. "
" Ôi, "Hạ Liên than thở," Thật xui xẻo! "
Trong mười phút giải lao, Tề Thành nhìn cậu ta ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng liền bước ra sau tủ. Theo lời khuyên của bác sĩ trên mạng, anh lấy một vỉ thuốc ra và rót một cốc nước ấm.
Hạ Lập mồ hôi nhễ nhại, "Dùng được không?"
"Thử đi," Tề Thành khóe miệng cong lên, "Dù sao cũng không chết được."
"..." Hạ Lập vẫn uống thuốc.
Trước khi ăn cơm, cửa trượt bị người mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Không nên dùng thuốc trước khi kiểm tra bệnh."
Bác sĩ mặc áo khoác trắng đi vào phòng y tế liếc mắt nhìn bọn họ. Sau khi đi đến bàn làm việc, hắn từ trong ngăn kéo ra một đôi găng tay mới tinh, "Lại đây."
Ngón tay mảnh khảnh đeo găng tay vào, vị bác sĩ tỉ mỉ nghiêm túc, lãnh đạm. Hạ Lập đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, Tề Thành đứng ở bên cạnh nhìn hai tay đút túi.
Bác sĩ ấn nhiều chỗ trên bụng Hạ Lập không dừng lại cho đến khi sắc mặt Hạ Lập thay đổi kêu đau, hắn tháo găng tay ra, ném vào thùng rác rồi mới hỏi: "Buổi sáng cậu ăn gì."
"Bánh bao sữa đậu nành." Tề Thành thay đổi tư thế và nói thay Hạ Lập.
Bác sĩ quay đầu nhìn anh, "Thường xuyên bị đau không?"
Tề Thành cười, "Lần này thôi."
Bác sĩ gật đầu, đổi một đôi găng tay mới, lấy thuốc trong tủ thuốc ra.
Không biết có phải do nhìn thấy bác sĩ có cảm giác nhẹ nhõm không, Hạ Lập thật sự cảm thấy không còn đau đớn như trước, tranh thủ lúc bác sĩ quay lưng lại với bọn họ, cậu ta nói nhỏ với Tề Thành, "Nghiện sạch sẽ a."
Tề Thành nghe xong liền đem ánh mắt dời lên người bác sĩ.
Sạch sẽ, thậm chí trên đôi giày không có một chút bụi, keo xịt tóc được bôi lên mái tóc đen, không có cái nào rối bù cả.
Nhìn cổ quái và hờ hững.
"Lại đây," bác sĩ quay lại chỉ vào anh, vẻ mặt bình tĩnh như vực sâu, "Giúp tôi cắt túi thuốc."
Tề Thành đứng thẳng người, lấy tay từ trong túi quần ra, bước tới tủ thuốc. Để lấy thuốc, bác sĩ nắm lấy tay anh. Bác sĩ khẽ liếc anh một cái, lấy bông tẩm cồn ra lau, lấy ra một đôi găng tay, tự mình đeo cho Tề Thành.
Găng tay y tế mỏng, ôm sát da, không dễ đeo, từ ngón tay đến mu bàn tay, từ đầu ngón tay đến kẽ ngón tay, bác sĩ đều nhẹ nhàng vuốt ve từng nếp gấp không rời từng tấc da của anh.
Nhưng mà ngón tay của Tề Thành thật dài, cuối cùng lộ ra mu bàn tay.
Sau khi đeo găng tay vào, bác sĩ lập tức lùi lại một bước, nâng cằm ra hiệu cho anh tiếp tục.
Tề Thành cầm lấy túi thuốc, xé một cái miệng nhỏ, đổ vào nước nóng, dùng nước nóng khuấy đều, hạt thuốc biến nước thành màu nâu sẫm, toát ra vị đắng và ngọt.
Hạ Lập không biết đi đến chỗ anh từ lúc nào, chua xót hỏi: "Bác sĩ, một ngày
uống bao nhiêu lần?"
Bác sĩ nhìn về phía xa lọ thuốc, "3 lần."
Ngôn từ súc tích đến mức Hạ Lập xấu hổ hỏi lại tại sao đau bụng.
Mười phút sau khi uống thuốc, Tề Thành hỏi cậu ta, "Thế nào?"
"Tốt hơn rồi," Hạ Lập sờ sờ bụng, "Không biết là thuốc hay là do tác dụng tâm lý."
Tề Thành buồn cười, cầm lấy ví từ túi bên hông, đặt ngón tay của anh vào trong ví và lấy ra một tờ tiền trong đó.
Bác sĩ liếc nhìn ví tiền, "Không thu tiền mặt."
Sau anh lấy điện thoại di động từ trong áo khoác đồng phục học sinh ra. Bác sĩ cho anh xem mã QR trên điện thoại di động, sau khi quét thì không phải trang thanh toán mà là tài khoản WeChat của đối phương.
Hình đại diện WeChat là khuôn mặt của một người đàn ông trên nền tối, với các đường nét uyển chuyển và chiếc mũi dựng đứng. Chỉ có một "." làm tên.
Tề Thành ngẩng đầu, cười liếc hắn một cái.
"Quét." Bác sĩ mặt không thay đổi nói.
Tề Thành nhìn lướt qua, gửi cho anh một đơn xin bổ sung, lấy trong ví ra một tờ tiền màu đỏ, đặt lên quầy kính.
Hạ Lập vẫn còn tiếc nuối khi theo anh ra khỏi bệnh viện trường học, "Đó là 100 tệ, Tề Thành, cậu đúng là đồ hoang phí, thuốc tớ uống hết 30 tệ."
"Đau lòng.?"
"Đau lòng." Hạ Lập gật đầu.
"Tớ cũng đau lòng 100 tệ," Tề Thành từ từ mặc áo khoác của mình vào, và bây giờ không phải giờ tan học, rất ít người trong khuôn viên trường, "Tớ không ăn cơm mềm*." ( nghĩa là ăn bám)
Bệnh viện đại học ở phía sau nhà hàng, đi đến phòng học phải mất mười phút, Hạ Lập liền rên rỉ, "Tớ muốn ăn cơm mềm. Ngày nào tớ cũng cảm thán, tại sao tớ không có một phú bà."
Cậu ta nhìn Tề Thành đầy ghen tị "Sao lại có nhiều phụ nữ nhà giàu muốn bao nuôi cậu? Cậu chỉ đẹp trai hơn tớ một chút?"
Tề Thành, "Tớ gọi cô ấy là mẹ."
"Mẹ kế sao," Hạ Lập "đều là phụ nữ giàu có."
Cửa sau của trường gần bệnh viện, khi đi ngang qua khu vực này thì thấy có người chạy trốn qua bức tường ở cửa sau.
Người này mặc đồng phục, cũng là học sinh, động tác trèo tường sạch sẽ lưu loát, chân dài nhảy lên ngồi trên tường, nhìn từ xa không thể nhìn rõ bộ dạng, nhưng trông rất khí thế. Liền biết không phải là người tốt lành.
Nhưng khi ai đó lật qua bức tường qua, có một thứ gì đó đã rớt vào đám cỏ bên trong. Tề Thành nhướng mày bước tới, Hạ Lập chỉ có thể đi theo sau, thận trọng núp ở phía sau lưng anh.
Trong bụi cỏ có một gói thuốc lá sắp hết, trong đó còn lại một điếu, nhãn hiệu là Yuxi, Tề Thành cầm bao thuốc lên, liếc nhìn bức tường.
Anh cao 1m87 và bức tường cao 2m.
Bên kia vách tường, có người thấp giọng chửi rủa, giọng nói âm trầm, "Khốn kiếp."
Tề Thành lấy điếu thuốc cuối cùng trong hộp thuốc lá ra, lấy bật lửa trong túi, quay đầu chắn gió châm tàn thuốc.
Chàng trai đẹp trai châm thuốc, với vẻ quyến rũ mờ ảo, trẻ trung và sạch sẽ. Cầm điếu thuốc trong tay, Tề Thành phun ra một ngụm khói, trên miệng nở nụ cười.
Yuxi vẫn luôn được những người già yêu thích, mềm mại, mịn màng và tràn đầy hương thơm, Tề Thành vươn tay với Hạ Lập, "Tiền."
Hạ Lập cảnh giác, "Tớ không có nhiều tiền như vậy."
"1 tệ." Tề Thành rũ bỏ khói thuốc
Hạ Lập bĩu môi lấy ra 1 tệ đưa cho anh.
Mấy nam sinh nhảy qua tường nghe được tiếng nói: "Này, người bên trong."
Giọng điệu không kiên nhẫn, cổ họng sặc mùi khói, ngẩn ra, "Quăng hộp thuốc lá lại đây."
Tề Thành 'a' một miếng. Những tờ tiền được cuộn tròn đặt trong hộp thuốc lá, sau đó giơ tay ném từ trên tường xuống.
Hạ Lập nhìn động tác và khuôn mặt Tề Thành, khóe môi nhếch lên, vỗ vai bước đến khu vực giảng.
Ngô Nguyên cắm tay trong túi đang đợi ở ngoài tường, âm u nhìn hộp thuốc lá trước mặt.
Hộp thuốc lá đã bị đập vỡ khi hạ cánh, những tờ tiền giấy màu xanh lá cây được cuộn gọn gàng đặt trong chiếc hộp rỗng.
Dùng 1 tệ giả làm điếu thuốc cuối cùng của hắn.
Oh SHIT.
Đôi môi mỏng của hắn hạ xuống.
Tìm chết.
Khi hai người bước vào lớp được nửa đường, đang học lớp của thầy Dương.
Thầy Dương dạy tiếng Trung, trình độ cũng khá, hiện đang dẫn học sinh đọc qua Hán Tự cổ điển, thấy họ bước vào vẫy gọi ngồi xuống, chỉ có thời gian sau giờ học mới hỏi "Hạ Lập bây giờ thế nào?"
Tề Thành chống cằm nhìn vào một quảng trường hoạt động nhỏ bên ngoài lớp học, lắng nghe Hạ Lập và thầy Dương nói về những tâm sự.
Từ Ninh ngồi trước mặt cũng quay đầu lại nghe, sau khi Hạ Lập nói xong liền hỏi vài câu khiến Thầy Dương không đi được nữa, càng ngày càng có nhiều học sinh đến.
Hầu hết họ đều tham gia cuộc vui, nhưng thầy Dương thì rất vui, càng nói càng phấn khích. "Học tiếng Trung cổ điển rất khó. Thật ra, sau khi đọc nhiều các em sẽ thấy đặc biệt thú vị. Tình cảm của người xưa ẩn chứa trong chữ này. Giữa các từ, dù là nhớ nhà hay yêu nước, tình yêu mà các em đang nói đến bây giờ, người xưa không nói suông, mà nói hàm ý đẹp đẽ hơn, thay vào đó phản ánh tình cảm mãnh liệt mà họ muốn bày tỏ."
"Lão Dương, thầy có thể cho em một ví dụ được không? "
Tề Thành cười nói đùa với nhau," Thưa thầy Dương, nếu thầy muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ với em, thầy muốn dùng bài văn xuôi cổ nào? "
" Vớ vẩn! "Thầy Dương giả vờ."Thằng nhóc anh lại ngứa da à?"
Những người xung quanh cười, giơ ngón tay với Tề Thành.
Người trong lớp thích trêu chọc Lão Dương nhất chính là Tề Thành.
Nhưng ngay cả lão Dương hay bị nói đùa, sẽ không bao giờ thực sự tức giận với anh, và không ai nghĩ rằng Tề Thành kẻ xấu xa.
Anh xuất thân là một người mẫu, đẹp trai lại kiệm lời, theo lời nói hiện tại mà khen nam thần thì không có gì là quá đáng.
Các cô gái trong ban 3 đã xem anh như một nam thần.
Người như vậy sao có thể nói là vừa xấu vừa tốt.