Chu Từ Phưởng hôm nay không tới bày sạp dán màn hình, cô tới đài truyền hình giao thức ăn.
Còn mười lăm phút nữa là bắt đầu phát sóng, nhân viên hậu trường đã chuẩn bị ổn thỏa, Đường Dĩnh trang điểm xong, bảo trợ lý ra ngoài.
"Sư huynh, nhất định phải làm như vậy sao?"
Chu Thanh Nhượng đang xem bản thảo tin tức: "Ừ."
"Đài trưởng!"
Anh đặt bản thảo xuống, ngón tay trắng nõn thon dài chậm rãi gài nút áo tây trang lại: "Em phối hợp với anh là được, còn lại anh sẽ tự nói rõ."
Cô chưa từng thấy bộ dạng cố chấp một mực của anh như vậy.
Đường Dĩnh không nói gì thêm.
Trợ lý Tiểu Hưng tới gõ cửa: "Thầy Chu, có vị Lạc tiểu thư tìm ngài."
Trước khi Chu Thanh Nhượng vào đài truyền hình đã từng làm giảng viên khoa phát thanh nửa năm, đa số mọi người trong nhà đài đều gọi anh một tiếng thầy Chu.
Đường Dĩnh nhìn thoáng qua thời gian: "Mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp."
"Em đi chuẩn bị trước đi."
Chu Thanh Nhượng đẩy xe lăn ra khỏi phòng nghỉ.
Người tới là cháu gái trưởng của Lạc gia, Lạc Thanh Hòa.
"Đã lâu không gặp," cô ta để chén trà xuống, từ trên sô pha đứng lên, kêu một tiếng, "Chú."
Chú?
Trợ lý ngoài cửa kinh ngạc một chút, thầy Chu là thân thích của Lạc gia?
Lạch cạch.
Chu Thanh Nhượng đóng cửa lại, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Trước kia cô từng gọi tôi là đồ ăn xin."
Lạc Thanh Hòa ý cười không giảm, đứng dậy đi tới, mang dáng vẻ chuẩn mực của một tiểu bối: "Khi đó còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ không hiểu chuyện, mong chú thứ lỗi."
"Cô rất giống cha của cô." Tay của Chu Thanh Nhượng trên tay vịn xe lăn siết chặt, "Dối trá giống y như ông ta."
Lạc Thanh Hòa thu lại ý cười trên mặt.
"Chu Thanh Nhượng," cô ta ngồi xuống, mắt một mí thon dài thoáng nâng lên, "Tôi kính chú ba phần sao còn rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt vậy chứ."
Chu Thanh Nhượng ngoảnh mặt làm ngơ, giơ tay xem thời gian: "Còn mười phút nữa, 7 giờ."
7 giờ, tin tức phát sóng trực tiếp.
Anh là đang tỏ rõ thái độ, mềm cứng không ăn.
Lạc Thanh Hòa cười cười, lấy bật lửa ra, ngậm điếu thuốc trong miệng, bình tĩnh: "Nếu tôi là chú, tôi sẽ biết điều mà một vừa hai phải, lấy trứng chọi đá rất là ngu xuẩn."
Chu Thanh Nhượng cúi đầu, sửa sang lại cái chăn mỏng trên đầu gối, đôi chân khiếm khuyết của anh, cương lãnh lại chết lặng. Từ đầu đến cuối anh đều không nhanh không chậm: "Nếu chuyện này là trứng chọi đá thì hôm nay cô sẽ không tới."
Lạc Thanh Hòa cũng không thấy ngoài ý muốn, tự tin lại cao ngạo mà nâng nâng cằm: "Muốn cùng Lạc gia chúng tôi đấu đến cùng phải không?"
Anh không tỏ ý kiến.
Lạc Thanh Hòa dập điếu thuốc vào gạt tàn: "Được, vậy để tôi nhìn xem Chu Thanh Nhượng chú rốt cuộc có mấy cân mấy lượng."
Cô ta đứng dậy, khi đi ngang qua anh, ánh mắt quét đến chân anh.
Chu Thanh Nhượng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô ta: "Biết Lạc gia các người vì sao lại đoạn tử tuyệt tôn không?"
Mặt cô ta nháy mắt biến sắc.
Lạc gia lão gia tử sinh được hai trai một gái, con trai thứ hai mất sớm để lại một con gái, con trai trưởng Lạc Thường Đức phong lưu thành tánh, trừ con gái do vợ chính sinh thì con gái riêng nhiều đếm không xuể, chỉ là không có một đứa con trai nào.
Anh nói hết câu này đến câu khác, âm vang hữu lực: "Bởi vì nhà họ Lạc các người làm quá nhiều việc không bằng cầm thú, cho nên mới gặp báo ứng."
Lạc lão gia tử có một em gái ruột, tên gọi là Chỉ Ninh, kết hôn sớm.
Hai mươi tư năm trước, vợ chồng Lạc Chỉ Ninh ngoài ý muốn bỏ mình, để lại một trai một gái, con gái là Thanh Mông, con trai là Thanh Nhượng, lúc ấy đều chưa đầy mười tám tuổi. Hai chị em đến cậy nhờ Lạc gia ở đế đô, Lạc gia rộng cửa chào đón.
Không tới một năm, Chu Thanh Mông chết bệnh, bệnh không rõ nguyên do, chỉ nghe đồn cô tư thông với người khác sinh ra một con trai, xuất huyết nhiều mà chết.
Cùng năm đó Chu Thanh Nhượng bị tai nạn xe cộ phải cắt chi, nằm viện bẵng một cái mà mười lăm năm.
Một năm kia, Chu Thanh Mông mười sáu tuổi, Chu Thanh Nhượng mười bốn tuổi.
"Thư ký Hàn."
Lạc Thanh Hòa đi dọc theo hành lang, bước chân chậm rãi từ từ: "Chuẩn bị tốt cả rồi chứ?"
Hàn Phong bên kia điện thoại đáp: "Đã chuẩn bị tốt."
"Có thể bắt đầu rồi."
"Đã rõ."
Lạc Thanh Hòa cúp điện thoại, tới chỗ rẽ đụng phải một người đi từ đầu khác tới, bị đâm cho lảo đảo hai bước, cô ta đỡ bả vai, ngẩng đầu thấy một đôi mắt đen như mực.
Đối phương cũng đang nhìn cô ta.
Đôi mắt này, xa lạ thì xa lạ, sao lại cảm thấy có vài phần quen thuộc. Lạc Thanh Hòa không khỏi nhìn nhiều hơn, sau đó thu hồi ánh mắt, nhấc chân rời đi.
Nhưng Chu Từ Phưởng vẫn còn sững sờ ở tại chỗ, đột nhiên ù tai, sau đó, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh lộn xộn, không thể khống chế mà ùa tới.
Là âm thanh non nớt của trẻ con.
"Cút ngay, mày làm ô uế chỗ ngồi của tao rồi."
"Mẹ tao nói, mẹ của mày là hồ ly tinh, mày là đồ ngu do hồ ly tinh đẻ ra."
"Đồ câm điếc, cút ngay."
"Không cho phép mày ăn cơm nhà tao!"
"Đồ ăn xin, mày với cậu của mày đều là đồ ăn xin ghê tởm!"
"Đừng chơi với nó, nó là đồ ngu ngốc."
"..."
Tiếng của ai?
Chu Từ Phưởng nghiêng ngả lảo đảo ra sau, đột nhiên đầu đau muốn nứt ra.
Một bàn tay đỡ lấy cánh tay cô: "Cẩn thận."
Thân thể cô cứng đờ, động tác chậm chạp mà quay đầu lại, thấy một đôi mắt trong suốt.
"Là cô à."
Là anh, người cô từng gặp một lần.
Cô nói: "Cảm ơn."
Chu Thanh Nhượng cũng không thích cười, chỉ là thoáng thả lỏng đôi môi mím chặt, ánh mắt lạnh lùng lại nhu hòa: "Không cần cảm ơn."
7 giờ 15 phút, công ty giải trí Thiên Tinh gửi công văn đi tạ lỗi, công bố đã điều tra rõ ràng, thành viên cấp cao dưới trướng Lạc gia lạm dụng tư quyền, hiếp bức nghệ sĩ công ty lấy sắc giao dịch, có ghi âm làm chứng, công khai toàn bộ sự việc liên quan đến các thành viên cấp cao, hơn nữa giải quyết bằng cách đuổi việc, mặt khác, tất cả những nghệ sĩ bị hại, giải trí Thiên Tinh đều sẽ phụ trách đến cùng, tuyệt không thoái thác xử phạt, toàn lực phối hợp điều tra với cảnh sát.
7 giờ rưỡi, tin tức phát sóng trực tiếp, người chủ trì Chu Thanh Nhượng công khai chứng cứ công ty giải trí Thiên Tinh ép buộc nghệ sĩ.
Một trước một sau, tin tức lần lượt đưa ra trong quãng thời gian quá chính xác, về phần là trùng hợp hay là có ẩn tình khác lại có nhiều cách nói khác nhau, có người nói Thiên Tinh lần này là đổ trách nhiệm cho nhóm cao tầng để cho Lạc thị ngấm ngầm kim thiền thoát xác*, cũng có người nói Thiên Tinh biết sai mà sửa, thái độ và cách xử lí đều là gương tốt của giới giải trí.
Còn gương tốt?
Vớ vẩn không chứ!
Tiết Bảo Di ném điện thoại lên bàn "Lạc Thanh Hòa này cũng có bản lĩnh thật, đổ trách nhiệm hết cho người khác mà còn có thể vớt được cái thanh danh tốt, khó trách lão gia tử nhà tôi nói, cô ta được chân truyền của Lạc gia lão gia tử, một bụng đều là mưu ma chước quỷ tà môn ngoại đạo."
Đối diện, chiếc ghế sô pha bằng da trong phòng của anh đang bị Giang Chức bá chiếm, trên sô pha còn trải một cái chăn sạch sẽ, Giang Chức trên cái sô pha đó, như mỹ nhân say nằm, trêu chọc ai chứ?
Vốn là tới bàn về bộ phim điện ảnh mới, gia hỏa này lại chê sô pha dơ, kiểu gì cũng phải kiếm một cái chăn lông mới tới mới chịu nằm, đang nói chuyện của Lạc gia, tiểu mỹ nhân này làm như không nghe thấy, dùng chân đá anh: "Có mùi thuốc, đi mở cửa sổ."
Trước khi Giang Chức tới Tiết Bảo Di thật có hút hai điếu thuốc, cái mũi gì vậy, anh hết chỗ nói rồi, đi mở cửa sổ: "Mở cửa sổ rồi đừng có bảo lạnh đấy."
Mở cửa sổ xong, Tiết Bảo Di mới vừa ngồi lại.
Giang Chức lại đá cẳng chân anh: "Đi lấy cho tôi cái chăn nữa."
"..."
Mẹ nó, lão tổ tông nhà anh cũng chưa từng sai bảo anh như vậy.
Thôi, nể mặt cậu ta vừa xinh đẹp vừa yếu đuối, khi còn nhỏ còn từng cứu anh.. Tiết Bảo Di đi lấy thêm cái chăn, ném lên người Giang Chức.
"Chuyện của Thiên Tinh cậu hình như không kinh ngạc chút nào, đoán được hả?"
Giang Chức sợ lạnh, che chăn kín mít: "Lạc gia nào có dễ dàng sụp đổ như vậy."
Cũng đúng.
Lạc gia ở đế đô, coi như đỉnh đỉnh tài đại khí thô.
Nhưng điều này không làm trở ngại Tiết Bảo Di vui sướng khi người gặp họa: "Chẳng qua cũng không thiệt, lần này tuy rằng không chặt được cái tay cái chân của Lạc gia nhưng vẫn có thể lột được một lớp da (*). "
Lúc này mới có mấy tiếng mà cổ phiếu Lạc gia đã rớt thảm thương rồi, Thiên Tinh còn thảm hơn, toàn bộ nghệ sĩ dưới trướng nằm cũng trúng đạn, Tiết Bảo Di cảm thấy đây là lúc đi đào góc tường Thiên Tinh, kiểu gì cũng phải khiến Lạc gia lại phun một búng máu.
"Cậu nói xem Chu Thanh Nhượng này có thù oán gì với Lạc gia? Vậy mà dám không sợ chết lấy cứng đối cứng, chờ Lạc gia bình ổn chuyện này xuống, đoán chừng ngày lành của Chu Thanh Nhượng cũng xong rồi."
Giang Chức không nói tiếp.
Tiết Bảo Di gõ gõ cái bàn: "Nói chuyện với cậu đấy, sao lại không để ý tới tôi?"
Giang Chức nâng mắt: "Cậu tới đây."
Gì?
Tiết Bảo Di bị anh nhìn đến cả người khó chịu: "Làm sao?"
Anh thay đổi tư thế, nằm nghiêng chống cằm: "Lại đây."
Đậu móa!
Câu dẫn à!
Đôi mắt đào hoa của mỹ nhân nhẹ chớp, vừa quyến rũ vừa mềm mại, này mẹ nó là một yêu tinh đó hả.
Tiết Bảo Di sống chết không dao động: "Giang Chức, tôi là thẳng nam hàng thật giá thật đó, cậu đừng có gây họa cho tôi, tôi còn phải nối dõi tông đường cho nhà tôi đấy nhá."
Giang Chức biếng nhác mà nằm ra sau: "Họa em gái cậu! Lăn qua đây cho tôi!"
Đệt, mỹ nhân miệng lưỡi sắc bén đúng là không thể yêu mà.
Tiết Bảo Di vẫn do do dự dự, ngượng ngùng xoắn xít mà dịch qua.
Giang Chức lấy tay phải trong chăn ra, nâng đến trước mặt Tiết Bảo Di: "Ngửi đi."
Giề!
Tiết Bảo Di hoảng sợ: "Cậu thật biến thái mà."
Mẹ nó, đồ ngốc! Giang Chức không thoải mái hít sâu một hơi, mới chịu đựng không mắng chửi người: "Cậu có ngửi hay không?"
Được rồi.
Nể mặt anh xinh đẹp.
Tiết Bảo Di thò lại gần, hít hít cái mũi.
"Có ngửi thấy mùi sữa không?"
Anh lại ngửi thêm một chút: "Có."
Giang Chức để lại tay vào trong chăn: "Nhớ kỹ cái này mùi vị, trên người cái người Z kia cũng có."
"Tại sao phải nhớ kỹ?"
Trên người Giang Chức cũng có mùi sữa này, bốn bỏ lên năm chính là muốn anh nhớ kỹ mùi của Giang Chức, hai người đàn ông.. Tiết Bảo Di sợ hãi một hồi.
"Nhãn hiệu sữa bò này trong nước không có, vì vấn đề liên quan tới giá cả và nơi sản xuất, nhóm người tiêu thụ và con đường vận chuyển cũng có giới hạn, cậu đi kiểm tra xem."
Làm cả buổi là bắt anh đi tìm người?
Tiết Bảo Di không vui: "Cậu muốn tôi đi mò kim đáy biển đó hử."
"Cậu có mò không?"
Tiết Bảo Di đưa tay ra chống lên sô pha: "Chức Ca Nhi, cậu đây là cậy sủng mà kiêu nha."
Giang Chức không để ý đến anh, kéo chăn che người lại tiếp tục ngủ.
------ Lời nói ngoài lề ------
**
Lạc gia:
Lạc lão gia tử: Lạc Hoài Vũ.
Con trưởng: Lạc Thường Đức (một con gái Lạc Thanh Hòa).
Con trai thứ hai: Lạc Thường An, đã qua đời (một con gái Lạc Dĩnh Hòa).
Con gái thứ ba: Lạc Thường Phương, gả cho Giang gia (một con gái Giang Phù Ly).
Em gái ruột của Lạc Hoài Vũ: Lạc Chỉ Ninh, đã qua đời.
Con trai Lạc Chỉ Ninh: Chu Thanh Nhượng.
Con gái Lạc Chỉ Ninh: Chu Thanh Mông.
Về phân thận phận của Chu Từ Phưởng, mời các bạn tự đoán xem.
*Kim thiền thoát xác: Tam thập lục kế chia làm 6 nội dung gồm: Thắng chiến kế; Địch chiến kế; Công chiến kế; Hỗn chiến kế; Tịnh chiến kế; Bại chiến kế.
Kế "Kim thiền thoát xác" (nằm trong phần Hỗn chiến kế), là kế sử dụng bộ dạng mới (như ve sầu lột xác) để làm quân địch bất ngờ mà trở tay không kịp. Kế này dùng cho lúc nguy cấp, tính chuyện ngụy trang một hình tượng để lừa dối, che mắt đối phương, đặng đào tẩu chờ một cơ hội khác.
(*) Ý của Tiết Bảo Di là dù không làm lung lay được nền tảng của Lạc gia nhưng cũng khiến Lạc gia bị thiệt hại khá nhiều.