Mộc Chấn Dương bừng bừng lửa giận, bị lôi ra khỏi nhà quả thật quá nhục nhã, nghe thấy tiếng kêu khóc của Bạch Tố Tình, ông ta trừng mắt, “Kha Uyển Tình, bà nghĩ bà vẫn còn là đại tiểu thư Kha gia sao? Cho dù bây giờ bà có được tài sản Mộc gia thì thế nào? Bà tưởng làm vậy là sẽ khiến tôi khuất phục à? Nằm mơ! Tình Tình không cần cầu xin loại đàn bà này, bố thật sự không lạ gì! Bố có con là đủ rồi!”
Bạch Tố Tình cơ hồ nghiến nát hàm răng, Mộc-Chấn-Dương! Cô ta thật không thể ngờ, lão già mà cách đây không lâu mình còn coi là vũ khí nay lại phá hư chuyện tốt của mình, thật muốn một dao giết chết ông ta!
Kha Uyển Tình giận quá hóa cười, “Tốt lắm, rất có cốt khí, tôi thật sự muốn nhìn xem, con hồ ly tinh này sẽ bám lấy một kẻ toàn thân không còn một cắc như ông, hay là sẽ ném ông đi như ném một bao rác!”
“Bà tưởng Tình Tình giống bà chắc?!” Mộc Chấn Dương bị đẩy ngã lăn ra đất cũng không quên ngẩng đầu phản bác Kha Uyển Tình.
Bạch Tố Tình bị người hầu không thương hương tiếc ngọc chút nào ném ra ngoài, cát đá lập tức cứa vào làn da đã được tỉ mỉ bảo dưỡng ở thành phố G, toàn thân đau đớn. Không đợi cô ta hoàn hồn, Kha Uyển Tình đã lùi vào trong cánh cửa sắt rồi bảo người hầu đóng cửa lại.
“Tôi mỏi mắt mong chờ!” Kha Uyển Tình khinh thường cười lạnh, phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất, bà ta có thể nhìn thấu những thứ mà đàn ông không thể, đặc biệt là tên đàn ông bị tình cảm che mờ hai mắt kia!
Thấy Kha Uyển Tình sắp đi vào trong nhà, Bạch Tố Tình không thể tiếp tục để ý đến đau đớn trên người nữa, cô ta nhào đến chộp lấy lan can cửa sắt mà kêu khóc, “Kha di! Kha di đừng làm thế! Cháu với chú ấy thật sự không có quan hệ gì cả! Dì đừng như vậy! Nể mặt mẹ cháu mà đừng làm như vậy...”
Thế nhưng cước bộ của Kha Uyển Tình vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, cửa lớn hoa lệ chậm rãi khép chặt, ngăn đi tiếng la khóc của Bạch Tố Tình. Bạch Tuyết? Nể mặt mẹ cô ta? Bạch Tố Tình vẫn đánh giá quá cao lòng lương thiện của Kha Uyển Tình, từ khi tiếp nhận Bạch Tố Tình cho tới bây giờ, tình nghĩa của bà ta với Bạch Tuyết xem như đã tan thành mây khói. Một đứa con gái của bạn tốt đi phá hoại gia đình bà ta? Người bạn tốt ấy đã chết từ đời nào rồi, thậm chí Kha Uyển Tình còn muốn giận chó chém mèo sang Bạch Tuyết, có đứa con gái mà dạy cũng không ra hồn, người như thế mà nói là bạn thân của Kha Uyển Tình bà ta, bà ta còn ngại mất mặt!
Kha Uyển Tình quả không hổ là con gái Kha Xương Hoàng, trong huyết quản bà ta chảy dòng máu lạnh lẽo luôn đặt lợi ích lên trên hết hệt như cha của mình.
Đã sắp đến thời gian dùng bữa tối, bầu trời dần ảm đạm, Bạch Tố Tình và Mộc Chấn Dương bị ném ra ngoài mà không kịp mang theo thứ gì cả, lúc này trên người Bạch Tố Tình chỉ có một cái đầm màu trắng, gió đầu đông giá lạnh làm cô ta lập tức nổi da gà.
Mộc Chấn Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kèm theo quần tây, lúc này ông ta cũng lạnh tới mức run run.
Đứng ngoài gọi cả buổi mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, Bạch Tố Tình dần dần tắt tiếng. Cô ta cúi đầu, cảm giác được một bàn tay to đang đặt lên vai mình, giọng nói của Mộc Chấn Dương chậm rãi truyền đến, “Tình Tình, chúng ta đi thôi, bắt đầu một cuộc sống mới, bố sẽ không để con phải chịu khổ.”
Bạch Tố Tình sắp kiềm không nổi ý muốn quay lại tát cho Mộc Chấn Dương lệch mặt, lão già vô dụng này làm hỏng hết kế hoạch của cô ta! Bị đuổi ra ngoài mà toàn thân không còn một cắc! Cô ta còn muốn ra mắt với thân phận nghệ sĩ của công ty TMT! Hiện tại Kha Uyển Tình hận cô ta như vậy, không chừng sau này sẽ rắp tâm tung tin đồn về chuyện ngày hôm nay, cô sẽ bị đàm tiếu thành cái gì? Thành hồ ly tinh! Thành tiểu tam phá hoại gia đình người khác! Hình tượng ngọc nữ thanh thuần của cô ta sẽ hoàn toàn bị hủy! Đời học sinh “ngây thơ” tuổi 15 cũng đừng hòng mà tiếp tục! Đáng chết! Đáng chết đáng chết đáng chết!
Khuôn mặt của Bạch Tố Tình ngập trong hung ác và căm hận. Mộc Chấn Dương thì còn đang bận mơ mộng về cuộc sống an bình phía trước, hoàn toàn mù quáng không biết gì cả, cũng đã quên bẵng chuyện Chu thị trưởng và Hoa Phương nhờ cậy ông ta.
...
Mộc Như Lam ở Lục gia ăn một bữa tối rất... nhiệt tình, Lục mụ mụ nấu một bàn đầy đồ ăn, tuy lần này không còn quá đáng dùng mọi thủ đoạn để giữ chân Mộc Như Lam nữa nhưng vẫn rất nhiệt tình. Bà ân cần hỏi han, múc cho cô hết chén canh này đến chén canh khác, suýt chút nữa đã khiến cô no đến chết, cũng may Mặc Khiêm Nhân kịp thời ngăn cản, bằng không có lẽ Lục mụ mụ sẽ quá mức hưng phấn mà đâm ra mưu hại con dâu tương lai của Mặc mụ mụ.
Lục ba ba cũng tốt, so với Mộc Chấn Dương thì ông đem lại cho Mộc Như Lam cảm giác giống một người làm cha hơn, trong sự nghiêm túc mang theo nét hiền lành, trong vẻ uy nghiêm lẫn một chút dung túng. Cha mẹ như vậy, chẳng trách có thể nuôi ra một đứa con giống như Lục Tử Mạnh: có chút ngây thơ hoạt bát nhưng tuyệt đối không khiến người ta chán ghét.
Chỉ là ánh mắt của Lục Tử Mạnh làm Mộc Như Lam cảm thấy thật thú vị, ấy là ánh mắt gì thế? Giống như đã biết cái gì đó, vụng trộm quan sát, nhưng lại như đang nói “Hừ, ông đây tha cho cô một lần, mau cảm ơn đi”. Mộc Như Lam không thể không đặt thêm nhiều nhiều lực chú ý lên người hắn, mãi cho đến lúc Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng liếc qua, Lục Tử Mạnh mới vội vàng thu hồi tầm mắt mà ngoan ngoãn xúc cơm. (X.Moon: cảm thấy Lục Tử Mạnh cứ như đứa con nhỏ làm sai bị baba Mặc Khiêm Nhân lừ mắt vậy =)).)
So với Mộc gia đầy trò hề kia, Mộc Như Lam thật quá vui vẻ và hạnh phúc.
Thời điểm Mặc Khiêm Nhân đưa Mộc Như Lam về nhà, Mộc Chấn Dương và Bạch Tố Tình đã không còn ở đó. Mộc Như Lam chỉnh sửa lại quần áo, gió lạnh thổi loạn mái tóc đen. Cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình tận hai mươi bảy cm, “Hôm nay tôi rất vui, ở cạnh Khiêm Nhân thật sự vui lắm.”
“... Mau vào đi.” Mặc Khiêm Nhân bình tĩnh trả lời, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên, biến thái chính là không bao giờ biết xấu hổ, lời như vậy mà vẫn có thể dễ dàng nói ra miệng, rõ ràng là không hiểu được tình cảm phức tạp.
“Được.” Đôi mắt của Mộc Như Lam cong thành hai vầng trăng xinh đẹp, cô vươn tay nhẹ nhàng kéo kéo chiếc áo sơ mi trắng bên trong áo vest đang mở rộng của hắn, “Sau này ra ngoài anh mặc bộ đồ khác đi, bên trong có thể mặc áo len lông dê màu xám nhạt cổ chữ V, bên ngoài thì mặc áo khoác dạ màu đen, cuối cùng quàng một chiếc khăn thật dày bằng len sợi thô màu trắng.” Quần tây đen áo sơ mi trắng rất hợp với hắn, nhưng lại quá mỏng đi, cho dù cơ thể khỏe mấy cũng không được, sẽ bị cảm mạo mất. Vả lại, người này trời sinh là dáng người mẫu, mặc cái gì cũng đẹp.
Mặc Khiêm Nhân thần sắc vẫn như cũ, hơi cúi đầu nhìn hai ngón tay trắng nõn đang nắm nhẹ áo mình, thật nhỏ thật nhỏ, hắn không khỏi đưa tay cầm lấy, trước giờ vẫn vậy, tay hắn lạnh, tay cô ấm, rõ ràng hắn luôn để tay trong túi quần, còn cô thì không.
Mộc Như Lam thấy tay mình bị cầm thì hơi rũ mi, cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, người đàn ông này liền im lặng sờ soạng tay cô một lượt từ mu bàn tay tới lòng bàn tay, có lẽ khi đó cô đã bị ăn sạch đậu hủ tay rồi?
“Có giống như chạm vào máu tươi không? Là cảm giác thoải mái dính dính ngấy ngấy ấy.” Mộc Như Lam cười hỏi.
“... Mau vào đi.” Mặc Khiêm Nhân buông Mộc Như Lam ra, trong đôi mắt đạm mạc thoáng qua một tia bất đắc dĩ, hắn biết mà, vào thời điểm biến thái đối mặt với những người quen thuộc hiểu rõ mình và không gây cho mình cảm giác nguy hiểm hay mất tự nhiên, bọn họ thỉnh thoảng sẽ lại biểu hiện một lối tư duy không giống người thường, nói ra những lời mà người thường không bao giờ nói.
“Ừ.” Mộc Như Lam nhu thuận gật đầu, xoay người đi về phía cánh cửa sắt đã được điều khiển mở ra từ bên trong.
“Chờ một chút.” Mặc Khiêm Nhân bỗng lên tiếng, thấy Mộc Như Lam xoay người cùng với ánh nhìn trong trẻo và một nụ cười hiền hòa, vẻ mặt hắn hơi nghiêm trọng, “Em... có còn ra tay với bọn Kim Bưu Hổ nữa không?”
Mộc Như Lam hơi ngạc nhiên, nụ cười nơi khóe môi lập tức sâu thêm, sâu đến nỗi gây nên một cảm giác xinh đẹp quỷ dị, giọng nói của cô vẫn dịu dàng như trước, vì thế càng làm tăng thêm sự nguy hiểm kinh hoàng, “Đương nhiên là... có. Chỉ cần rơi vào trong tay của tôi...” Trong mắt Mộc Như Lam hiện lên vẻ si mê, thế nhưng vẻ si mê ấy chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Cô mỉm cười ôn hòa, đôi mắt trong trẻo không chút tạp chất, “Ngủ ngon, Khiêm Nhân.”
Mặc Khiêm Nhân đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Mộc Như Lam biến mất sau cửa lớn Mộc gia, thần sắc lạnh nhạt nhưng không gây cảm giác cứng nhắc, khiến người khác không thể nào hiểu thấu.
Hắn ngồi vào trong xe, lấy di động đánh một cuộc gọi...