Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu với Bạch Tố Tình, như thể không hề nhận ra điều gì bất thường. Thái độ bình thản ấy đã thu hút sự chú ý của Mặc Khiêm Nhân, đồng thời cũng làm Lý Diễm hiếu kỳ hỏi, “Đó thật sự là em gái của cháu à?” Là một kẻ từng trải, Lý Diễm cực kỳ điêu luyện trong việc bôi nhọ người khác, tuy kịch thì cảm động thật đấy, nhưng đừng mơ đến chuyện loại đàn bà thực tế như Lý Diễm sẽ thật sự đồng cảm với vở kịch.
Có người dựng lỗ tai lên nghe ngóng, bọn họ cũng rất hiếu kỳ, liệu có thật Mộc Như Lam là kẻ cười trên nỗi đau của người khác như trong vở kịch không.
Mộc Như Lam khẽ lắc đầu, “Không phải em gái ruột đâu ạ, hai tháng trước gia đình Tình Tình gặp chuyện, mẹ cháu không nỡ nhìn Tình Tình bị đưa vào cô nhi viện nên mới dẫn em ấy về ở tạm trong nhà. Cháu nằm viện một tháng mà không thấy Tình Tình đến thăm, cứ thấp thỏm không biết có việc gì xảy ra, nhưng hình như cháu lo lắng vô ích mất rồi, Tình Tình vẫn sống rất tốt.”
Chỉ với vỏn vẹn vài câu giải thích, Mộc Như Lam đã thành công đánh tan sự nghi ngờ của mọi người. So với ấn tượng tốt đẹp mà Mộc Như Lam để lại trong tim mọi người suốt mười sáu năm, loại hí kịch đầu cơ trục lợi của Bạch Tố Tình cùng lắm cũng chỉ có thể lôi kéo một ít lòng trắc ẩn tạm bợ mà thôi.
Dĩ nhiên, Mộc Như Lam còn khéo léo giấu vào câu chữ vài thứ sâu xa hơn, những nhân sĩ xã hội đã thành tinh ngay lập tức bắt được trọng điểm trong lời cô nói —— “Nằm viện một tháng mà không thấy đến thăm” “Sống rất tốt” —— Bạch Tố Tình diễn một vở kịch thành công như thế, cuối cùng lại cố tình gọi một tiếng “Chị”... Lúc bấy giờ mọi người mới bừng tỉnh, thì ra đây là thủ đoạn của cô ta. Bọn họ nhìn Bạch Tố Tình lui vào cánh gà, không khỏi lắc đầu thất vọng.
Ánh mắt Lý Diễm thoáng trầm xuống, phải nói rằng Bạch Tố Tình làm bà ta cảm thấy như gặp được đồng loại, nhưng trước đây từng là tiểu tam cũng không có nghĩa bây giờ bà ta sẽ có thiện cảm với sinh vật mang tên đồng loại, bà ta đã nhận định Mộc Như Lam thành con dâu của mình, đương nhiên sẽ không cho phép Bạch Tố Tình hạ thấp giá trị lợi dụng của Mộc Như Lam...
Mộc Như Lam chỉ im lặng nhếch môi cười, chăm chú dõi theo người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, ở bên cạnh, Mặc Khiêm Nhân lại chăm chú quan sát cô, đôi mắt lạnh lùng đạm mạc như có thể nhìn thấu tất thảy.
...
Theo lịch, lễ khai mạc chỉ tiến hành đến giữa trưa, đối với những người có thể biểu diễn trên sân khấu mà nói thì vài tiếng ngắn ngủi ấy chính là khoảng thời gian vô cùng quý báu, bởi vì bên dưới toàn là những ánh nhìn chăm chú của các nhân vật lớn, nếu muốn lọt vào mắt bọn họ thì nhất định phải dốc hết sức lực mà phô trương tài năng. Trong hội trao đổi giữa hai trường, điểm quan trọng nhất cũng chỉ đến thế này thôi.
Lễ khai mạc chấm dứt, mọi người lần lượt rời khỏi hội trường, ai muốn đi dạo Tử Viên thì đi, ai muốn đến nhà ăn thì đến, phải tới tận một rưỡi chiều thì các trận thể thao mới được bắt đầu.
Mặc Khiêm Nhân đã sớm rời đi sau khi nhận được cuộc gọi đầy sợ hãi của Lục Tử Mạnh. Mộc Như Lam khéo léo nói từ biệt Lý Diễm rồi chạy đi tìm hai đứa em, khốn nỗi ở đây quá đông đúc, cô không chỉ không tìm được em trai mà còn bị đám người Đoạn Nghiêu kéo đi mất.
Cả nhóm đang chuẩn bị đi ăn trưa thì đột nhiên bị Lam Nhất Dương chặn lại.
Vẻ mặt Lam Nhất Dương khá u ám, hắn nhìn Mộc Như Lam chằm chằm, im lặng không nói.
“Cậu muốn làm gì?” Thái Sử Nương Tử và Lễ Thân lập tức che trước người Mộc Như Lam, đồng loạt dùng ánh mắt cảnh giác xen lẫn bất mãn mà quan sát hắn.
Đoạn Nghiêu đứng bên cạnh Mộc Như Lam, tay trái khoanh trước ngực, tay phải đặt trên cằm, ngón cái chậm rãi ma sát chiếc nhẫn nơi ngón trỏ, đôi mắt đầy mê hoặc lười biếng khép hờ.
Lê Mặc vẫn duy trì bộ dáng trung khuyển trầm mặc ít lời, Lưu Bùi Dương đưa tay vuốt ngực, chết cha, gương của hắn đâu?!
Lam Nhất Dương tựa như không nghe thấy bọn họ, hắn chỉ chú ý mỗi mình Mộc Như Lam, biểu tình tối tăm, vẻ mặt phức tạp, có nghi hoặc, có tổn thương, thậm chí còn có cả phẫn nộ.
Mộc Như Lam mỉm cười vỗ vỗ Thái Sử Nương Tử, “Không sao đâu, Nhất Dương là bạn của mình.”
“Nhìn chả giống.” Thái Sử Nương Tử bĩu môi, từ khi nào mà Lam Lam kết bạn với tên này thế? Rõ ràng trước đây hắn còn nói là muốn làm chuyện dơ bẩn với Mộc Như Lam. Đương nhiên, Thái Sử Nương Tử không biết rằng Mộc Như Lam đã sớm nghe qua sự việc, vì vậy cô cũng không định lôi loại chuyện không-hợp-với-thiên-sứ này ra mà vạch trần Lam Nhất Dương ngay bây giờ.
(Sena: Khi chưa quen Mộc Như Lam, Lam Nhất Dương đã nói với bạn là “lên giường với Mộc Như Lam chắc cũng không tệ”, rồi bị hai đứa em nghe được, đè ra tẩm quất tập thể, xem chi tiết ở chương 7)
Mộc Như Lam lắc đầu, “Các cậu đợi một chút được không, mình đi nói mấy câu với Nhất Dương.”
Dù không muốn nhưng bọn họ không cách nào cự tuyệt Mộc Như Lam, thế nên đành phải đứng gần đó mà trông chừng hai người, chỉ cần Lam Nhất Dương có nửa động tác quấy rối Mộc Như Lam, bọn họ nhất định sẽ đập hắn đến mức bố mẹ nhận không ra.
Lam Nhất Dương cùng Mộc Như Lam đi đến một cái đình nhỏ đầy đá cuội, hắn đã không nhịn được mà chất vấn, “Sao cô lại thân thiết với Lý Diễm như vậy?” Cô biết rõ bộ mặt thật của bà ta, biết rõ bà ta đáng ghét như thế nào, nhưng tại sao vẫn thân cận ôn hòa như vậy?
Mộc Như Lam ngồi xuống đặt chiếc nạng sang một bên, nghe vậy, nụ cười vẫn dịu dàng như trước, đôi mắt vẫn ấm áp như trước, “Vì sao không được thân thiết với Lý Diễm?”
“Vì cô biết rõ bộ mặt thật của bà ta!” Lửa giận trong bụng Lam Nhất Dương đã không thể kiềm được nữa. Sao Mộc Như Lam có thể thân thiết với Lý Diễm chứ? Đây chẳng khác nào phản bội!
Mộc Như Lam tựa lưng vào cột đình, cây cột màu đỏ to lớn che khuất đi tầm mắt người ngoài, họ chỉ nhìn thấy chân của cô, nhưng không thể nào nhìn thấy biểu tình của cô.
“Đúng vậy, tôi biết.” Mộc Như Lam gật đầu cười, “Rồi sao nữa?”
Lam Nhất Dương kinh ngạc đến mức đờ cả người, hắn trợn mắt nhìn Mộc Như Lam, “Cô…” Có ý gì?
“Tôi rất tin, tôi quả thật rất tin lời nói của Nhất Dương, tin rằng Lý Diễm a di là một ả đàn bà độc như rắn rết, lòng dạ hẹp hòi lại rất giỏi diễn kịch, có điều, chuyện đó không thể trở thành lý do khiến tôi chán ghét bà ấy, vì sao? Bởi vì từ trước đến giờ, những thủ đoạn của bà ấy chỉ nhắm vào anh, chứ không phải tôi.”
Nụ cười cô gái tựa như một đóa cúc dại nở rộ giữa tĩnh lặng, khiến người ta không khỏi nhớ đến câu thơ xưa “Ta yêu, nhưng không cất lời; ta yêu, chỉ để trong lòng ta hiểu; ta trân trọng bí mật của ta, ta ấp ủ nỗi khổ của ta; ta thề, ta yêu, không hề ôm hy vọng, nhưng không sao cả —— chỉ cần có thể nhìn thấy người, là ta đã cảm thấy đủ rồi.” Đôi mắt cô trong suốt hiền hòa như một dòng suối nhỏ đang phản chiếu ánh mặt trời, khiến người ta mãi mãi đắm chìm.
(Sena: Nghe hơi sến nhưng ko phải chém gió nhé =)) mấy câu này là trích từ “Cúc sồ hoa ngữ”, một câu truyện xưa về tình yêu đơn phương của một cô gái vì cứu người mình yêu mà thành, từ đó tượng trưng cho tình yêu thuần khiết giấu trong lòng, ở Pháp có điển tích rất đẹp về loài hoa này, trò chơi ngắt cánh hoa “yêu”… “không yêu” cũng là bắt nguồn từ đó)
Thế nhưng lời nói của cô lại khiến Lam Nhất Dương như rơi vào địa ngục hàn băng, rét lạnh đến thấu xương.
Rốt cuộc cô mang dạng tâm lý gì mà có thể vừa mỉm cười nhẹ nhàng với một thiếu niên đơn thuần quyến luyến ỷ lại cô, vừa nói ra một câu thẳng thừng đến tàn khốc như vậy?
Mộc Như Lam không mảy may để tâm đến biểu tình tan nát khổ sở của Lam Nhất Dương, cô tiếp tục cười nói, “Thất vọng lắm sao? Thật xin lỗi vì đã làm anh hiểu nhầm chúng ta có chung kẻ thù, mà bây giờ biết cũng chưa muộn đâu.”
Dứt lời, Mộc Như Lam chống nạng đi về phía đám người Đoạn Nghiêu, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Vì sao?” Lam Nhất Dương cúi gằm mặt, chất giọng có chút khàn khàn, kể từ khi mẹ hắn bỏ đi không thèm nhìn lại, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại cảm giác đau khổ muốn chết này, tựa như chìm trong giấc mộng đẹp, nơi đó một cô gái tựa bên cửa sổ mỉm cười với hắn, chuông gió trên đầu phát ra âm thanh leng keng thanh thúy, mái tóc đen mượt cùng làn váy nhẹ nhàng uốn lượn thành những đường cong mê hoặc, nhưng sau khi tỉnh dậy, tất cả tốt đẹp lại biến thành lời nói dối tàn khốc.
“Nói như thế nào nhỉ?” Mộc Như Lam dừng chân, cô quay đầu ôn nhu nhìn hắn, “Đại khái là kết quả của hỗn hợp hai thứ 'Giá trị lợi dụng' và 'Sự thật'.”
Mà kết quả này, được gọi là "Dối trá".
"Nói sao nghe vậy" là một loại bản năng ngu xuẩn và rất rập khuôn, mà trong khi đó, giữa người với người luôn tồn tại cái gọi là "Giá trị lợi dụng". A quen biết B, A ghét C nên B cũng ghét C, trong đại đa số tình huống, kiểu ứng xử này chỉ là sai lầm không hơn.
Lấy Mộc Như Lam ngây thơ ngu xuẩn của kiếp trước làm ví dụ là dễ hiểu nhất, bởi vì cô thích Âu Khải Thần cho nên đối với người Âu Khải Thần ghét, Mộc Như Lam cũng sẽ ghét lây, cô sẽ cho rằng đối phương là hạng người kém cỏi; để rồi cuối cùng, Bạch Tố Tình nhờ giao hảo với cái người đáng ghét kia mà đạt được rất nhiều lợi ích, còn kẻ ngây thơ như Mộc Như Lam, ngoài việc tự rước thêm một kẻ thù thì hoàn toàn chẳng được gì cả.
Con người, là phải nhận lấy giáo huấn tàn khốc thì mới có thể vươn lên.
Như thể nghĩ đến cuyện gì thú vị, nụ cười của Mộc Như Lam càng sâu thêm một chút, làm mấy người Thái Sử Nương Tử đối diện nghĩ rằng Mộc Như Lam tâm tình tốt lắm, cũng không khỏi vui lây.
Đoạn Nghiêu đứng bất động tại chỗ, nhìn Lam Nhất Dương thân mình cứng ngắc đứng ở tiểu đình, sau đó lại nhìn sang cô gái đang bị Thái Sử Nương Tử nắm tay đi phía trước, ngón cái chậm rãi ma sát chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ tay phải…
...
Mặc Khiêm Nhân bị tiếng hét chói tai của Lục Tử Mạnh lôi đến bệnh viện, nói cái gì mà ma ở bệnh viện thật đáng sợ, tối hôm qua hắn đi ngang phòng Kim Bưu Hổ, quả thật đã nhìn thấy một cái bóng ma trên cửa sổ, hắn còn chưa kịp la lên thì đã bị Kim Bưu Hổ đụng trúng rồi ngất luôn, mà Kim Bưu Hổ trong lúc chạy xuống lối thoát hiểm cũng đã bị té cầu thang, kết quả là thêm một lần gãy xương.
Tỉnh dậy nhớ lại chuyện hôm qua, Lục Tử Mạnh đòi xuất viện cho bằng được, Lục ba ba sau khi biết nguyên nhân thì hung hăng cú đầu hắn một cái, còn nói rằng đàn ông Lục gia sao có thể tin mấy chuyện giả thần giả quỷ như vậy, đòi xuất viện chỉ vì sợ ma, thật mất mặt chết đi được, cuối cùng Lục Tử Mạnh vẫn không được như ý, đành phải cầu cứu Mặc Khiêm Nhân.
“Má ơi, Khiêm Nhân, cậu nhất định phải giúp tôi, bệnh viện này khủng khiếp quá a, dưới lầu còn có cả nhà xác, tôi không muốn chết trong này đâu, thật đáng sợ hu hu hu hu!” Lục Tử Mạnh bị dọa mất vía, hận không thể ôm đùi Mặc Khiêm Nhân mà khóc lóc kể lể một phen, vốn hắn đã được xuất viện rồi, nào ngờ lúc xuống lầu mở cửa cho gái thì cái nạng vô tình vướng vào thảm trải cầu thang làm hắn té lăn bình bịch, chân hắn chỉ một tháng nữa là có thể tháo bột, bây giờ thương càng thêm thương, Lục ba ba giận dữ ném hắn vào bệnh viện, bắt phải dưỡng thương thật tốt mới cho về nhà.
Mặc Khiêm Nhân thờ ơ nhìn Lục Tử Mạnh sợ hãi ôm tay mình, tàn nhẫn đẩy bạn tốt ra, “Quỷ nó chỉ tìm Kim Bưu Hổ, liên quan gì đến cậu đâu mà mè nheo?”
Lục Tử Mạnh tội nghiệp nhìn Mặc Khiêm Nhân rồi mở miệng than thở, “Không phải tôi rất đào hoa sao...” Hắn anh tuấn tiêu sái như vậy, chẳng may có nữ quỷ nào để ý hắn thì tiêu!
Mặc Khiêm Nhân đi tới nhìn ra ngoài cửa sổ, phòng bệnh của Lục Tử Mạnh và Kim Bưu Hổ cách nhau một khoảng xa, nếu Lục Tử Mạnh không rảnh rỗi ra ngoài tản bộ thì đâu đến nông nỗi này. Còn về phần ma quỷ gì đấy... Bệnh viện trung ương từ lúc mới thành lập cho đến vài ngày trước, chưa từng xuất hiện một lời đồn ma quái nào cả.
“Này này, Khiêm Nhân, Khiêm Nhân, cậu nhất định phải giúp tôi, cậu nói với bố tôi một tiếng, ông ấy chắc chắn sẽ nghe cậu, cậu nói bố cho tôi xuất viện đi! Ở trong cái bệnh viện ma ám này tôi thật sự chịu không nổi đâu!” Lục Tử Mạnh sợ nhất là phim kinh dị, mấy nữ quỷ ghê rợn đó luôn khiến cho hắn nổi da gà toàn thân.
“Đừng ồn ào.” Mặc Khiêm Nhân bị Lục Tử Mạnh cắt ngang dòng suy nghĩ, hắn cau mày phàn nàn, sau đó lại nhìn xuống vườn hoa bên dưới, đôi mắt hơi híp lại, Kim Bưu Hổ, Kim Mạt Lỵ, Kim gia... Mộc Như Lam
Mặc Khiêm Nhân gọi bác sĩ đến hỏi, tuy rằng bệnh viện đã cấm nhân viên loan truyền ra ngoài nhưng nếu đối mặt với một người có giấy phép làm việc của cảnh sát thì bọn họ sẽ tất nhiên không giấu diếm.
Chuyện ma quái ở phòng bênh Kim Bưu Hổ xảy ra vào thứ sáu tuần trước, đó cũng là ngày mà Mộc Như Lam xuất viện.
Được lắm, lại dính tới Mộc Như Lam.
Chợt như nghĩ ra thứ gì đó, Mặc Khiêm Nhân đánh một cú điện thoại.
“Chuyện anh bảo em điều tra thế nào rồi?“”
Đáp lại là giọng nói khó chịu của Mặc Vô Ngân, “Thật quá đáng, lâu lắm mới chịu gọi cho em gái, thì ra là để hỏi chuyện đó hả?!”
“Em bị Dạ Bạch đá rồi à?” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên quăng ra một câu, chỉ có con gái bị bồ đá thì mới cần ông anh trai gọi điện tới tâm sự.
“Có anh bị Dạ Bạch đá ấy!” Mặc Vô Ngân hừ mũi, ngón tay cô múa lạch cạch lên bàn phím, chất giọng thoáng trầm xuống, “Căn cơ của Kim Bác Hùng quá sâu, có thể thấy được Kim gia có quan hệ với hắc đạo, phía chính trường cũng dính líu rất nhiều, muốn điều tra rõ ràng mười tám đời tổ tông bọn họ quả thật chả dễ dàng gì, em suýt nữa thì đã bị phát hiện, cũng may là trốn kịp...”
“Trọng điểm.” Hàm ý là, đừng có lảm nhảm nữa.
“[email protected]#$% anh đúng là cái đồ...!” Mặc Vô Ngân bị anh trai chọc tức đến mức buột miệng chửi thề, sau đó liền đỡ trán, mẹ nó, thế giới tốt đẹp như vậy, cô không được quá táo bạo, không tốt, không tốt.
“Được rồi, trọng điểm là, em còn cần thêm thời gi ——” Mặc Vô Ngân trợn mắt nhìn cái điện thoại đã bị ngắt máy, cố gắng hít thở sâu hai cái, phù phù, đã quen rồi, bình tĩnh bình tĩnh... Bình tĩnh cái con khỉ! Quen cái con khỉ! Kháo! Mặc Khiêm Nhân, chúc anh sau này lấy phải một bà vợ lạnh như băng nam cực! Lạnh chết anh luôn càng tốt!
Vốn Lục Tử Mạnh có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, tuy nhiên hiện tại hắn cũng không có tâm tình đùa giỡn, hắn không muốn ở trong bệnh viện này thêm môt giây nào nữa, phải nhấn mạnh là hắn đã tận-mắt nhìn thấy cái bóng ma kia a, nơi này là tầng năm, chắc chắn không ai có khả năng đu ở đó để dọa Kim Bưu Hổ.
“Khiêm Nhân cậu đừng vứt bỏ tôi mà, mau đưa tôi thoát khỏi cái bệnh viện quỷ quái này đi, Mặc Khiêm Nhân...”
“Cậu thật sự thấy được?” Mặc Khiêm Nhân rốt cục cũng đáp lại.
Lục Tử Mạnh lập tức gật đầu như băm tỏi, “Nếu không thấy tận mắt thì sao tôi hãi hùng thế này được? Nhìn Kim Bưu Hổ kìa, hắn ngã đến gãy chân rồi đấy!” Tên đáng thương, Lục Tử Mạnh hắn đây sẽ rủ lòng thương xót, không thèm so đo chuyện Kim Bưu Hổ đánh hắn đến nỗi vào viện nữa.
Mặc Khiêm Nhân trầm tư, “Đêm nay tôi tới nhìn kỹ rồi nói tiếp.”
Lục Tử Mạnh tròn mắt, "Cái gì? Cậu không chỉ hứng thú với biến thái, bây giờ còn hứng thú với cả ma quỷ nữa á?!"
Mặc Khiêm Nhân lờ đi không thèm đáp, hắn nhấc chân bước ra ngoài, bỏ lại Lục Tử Mạnh ngốc nghếch gọi tên hắn như oán phụ.
(Trong đầu ta chợt hiện ra cảnh tượng ai oán sau..
Lục Tử Mạnh: “Lão gia! Lão gia! Chàng đừng bỏ ta a!”
Mặc Khiêm Nhân: *lạnh lùng phất áo rời đi*~)
Mặc Khiêm Nhân bước đến phòng của Kim Bưu Hổ, hai căn phòng đối diện bên trái từng là nơi Mộc Như Lam và Lam Nhất Dương dưỡng thương, hắn liếc sang một chút rồi vươn tay đẩy cánh cửa phòng Kim Bưu Hổ.
Bên trong rất sạch sẽ, giường đã được đổi, chăn cũng đã được sắp xếp ngay ngắn, rèm cửa màu trắng vén sang hai bên, để lộ một mảng trời xanh mây trắng.
Do Kim Bưu Hổ một mực yêu cầu nên bệnh viện phải đổi cho hắn phòng bệnh khác, chính là một trong hai căn phòng trống ở đối diện kia. Thực ra ban đầu Kim Bưu Hổ muốn xuất viện luôn, tuy hắn bị gãy hẳn một chân nhưng xét theo mức độ giàu có của Kim gia, muốn mời một bác sĩ đến tận nhà thì có gì khó khăn chứ?
Ấy vậy mà Kim Bác Hùng lại không đồng ý, thay vào đó, ông ta bảo Kim Bưu Hổ thử đổi sang phòng khác, bởi vì ông ta muốn biết, nếu thật sự có quỷ thì con quỷ kia nhắm vào căn phòng hay là nhắm vào Kim Bưu Hổ. Giả sử đúng là nó nhắm vào Kim Bưu Hổ, ông ta sẽ cho mời vài tên pháp sư thầy chùa đến trừ tà, bằng không đến lúc Kim Bưu Hổ mang luôn con quỷ về nhà thì chẳng phải là họa cả bọn sao?
Mặc Khiêm Nhân đi đến cạnh của sổ, cúi đầu nhìn xuống vườn hoa bệnh viện.
Vườn hoa bệnh viện có hai khu, một khu ở phía sau bệnh viện – mới chỉ xây xong một nửa, khu còn lại thì nằm ngay trong bệnh viện, nếu nhìn từ căn phòng sát sườn của Kim Bưu Hổ thì vẫn có thể thấy được vườn hoa bên dưới và bầu trời phía trên. Cũng chính vì lý do này, chắc chắn loại bỏ được khả năng ai đó cố tình đu lên để dọa Kim Bưu Hổ, bởi nếu làm thế thì đã sớm bị người khác bắt gặp rồi.
Mặc Khiêm Nhân liếc qua những bệnh nhân đang chậm rãi tản bộ gần vườn hoa, sau đó lại nhìn chằm chằm vào mấy bụi cây xanh rậm rạp, đôi mắt sắc bén hơi híp lại.