Bệnh viện trung ương.
Hiện tại là lúc bệnh viện bắt đầu đi vào yên tĩnh.
Mùi thuốc sát trùng có chút gay mũi.
Bác sĩ dùng nhíp để gỡ xuống những mảnh đá vụn dính trên miệng vết thương Mộc Như Lam, tuy rất đau nhưng cô lại không kêu lấy một tiếng, chỉ im lặng cau mày, khuôn mặt có chút tái nhợt.
Ở bên cạnh, Mặc Khiêm Nhân ngồi vắt chân nhìn Mộc Như Lam, đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tất thảy lại một lần nữa nhuốm màu nghi ngờ, lẫn trong đó còn có cả một loại ham muốn giải phẫu cô gái này, để nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô gái này mới chỉ 16 tuổi nhưng lại có thái độ và hành động của một người lớn, thậm chí là một người lớn khá lõi đời, cô thích ngôi nhà âm trầm u ám, thích con rối xấu xí quỷ dị, hắn phát hiện tại phòng của cô có một sợi tóc của Kim Mạt Lỵ, ở dưới tầng hầm của cô có một căn phòng nồng nặc mùi máu tươi, trong tủ gỗ tầng hai có một con rối rất giống người thật, thậm chí cô còn cố tình nói lời thú tội ngay trước mặt hắn...
Thế nhưng cô gái này lại cực kỳ mâu thuẫn, thích đùa giỡn với trẻ con, bố thí cho người ăn mày, cực lực bảo vệ người nhà, coi trọng ơn nghĩa hơn oán thù, nguyện ý xả thân cứu giúp kẻ xa lạ, lặng lẽ tự liếm miệng vết thương, sống lưng luôn luôn thẳng, nếu người khác vươn tay giúp đỡ thì cũng vui vẻ nhận lấy chứ không hề chối từ...
Nói cô là một kẻ giết người hàng loạt biến thái mất nhân tính, nhưng cô lại có một mặt lương thiện kiên cường khiến người ta rung động; nói cô là một thiên sứ thuần khiết hiền lành, nhưng cô lại có một mặt độc ác đáng sợ giết người không chút nương tay.
Chẳng qua chỉ là một cô gái 16 tuổi, rốt cuộc vì sao lại bị bóp méo thành thế này?
Ban đầu hắn chỉ muốn tìm được chứng cứ đủ mạnh để bắt giam Mộc Như Lam đồng thời giải phẫu tâm lý biến thái của cô, còn bây giờ, hắn lại không khỏi khao khát tìm tòi hiểu biết, cô ấy là người thế nào.
Lúc bác sĩ băng bó cho Mộc Như Lam xong xuôi thì đã là hơn một giờ sau, mắt cá chân bị thương khá nặng, Mộc Như Lam đau đến mức không đứng vững nổi.
"Dây chằng bị chấn thương nghiêm trọng, xương bàn chân có vết nứt gãy, đề nghị nằm viện trị liệu để thuận tiện kiểm tra hằng ngày," Bác sĩ vừa cầm ảnh chụp CT vừa chỉ vào xương chân của cô, có thể thấy rõ nó đã bị bánh xe nghiền qua một chút, toàn bộ chân Mộc Như Lam đều bó bột.
"Nằm viện?" Mộc Như Lam kinh ngạc, sau đó liền xua tay, "Không cần, cháu ngồi xe lăn là được rồi..." Hội thể thao giữa Tử viên và Lưu Tư Lan sắp đến, hậu kỳ trung khảo vẫn còn đang dang dở, cô là hội trưởng thì làm sao có thời gian nằm viện trị liệu chứ?
Có điều lời chưa nói hết thì đã bị chặn đứng.
Sự việc của Mộc Như Lam tối nay làm kinh động rất nhiều người, Chu thị trưởng đích thân đến đây khiến cô có không muốn ở lại bệnh viện cũng không được.
Kha Uyển Tình cùng Mộc Chấn Dương cấp bách chạy tới, nhìn thấy vết thương trên tay và đùi Mộc Như Lam trên tay trên đùi bao nghiêm kín thực miệng vết thương, cả hai nhất thời lo lắng vô cùng. Bọn họ vội vàng gặng hỏi bác sĩ một trận, khi nghe nói "chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn" thì mới thở phào nhẹ nhõm, bảo bối của bọn họ không được xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào, bằng không coi như mất cả chì lẫn chài!
"Vị tiên sinh này là?" Kha Uyển Tình chú ý tới Mặc Khiêm Nhân – người đang đứng dựa vào tường với hai bàn tay đút trong túi, tựa như chìm trong một thế giới riêng. Bà vẫn còn ấn tượng việc hắn cứu Mộc Như Lam tại cục cảnh sát lần trước, có điều sau đó lu bu thế nào lại quên mất phải hỏi Mộc Như Lam hắn là ai.
Mộc Như Lam ngồi dựa vào thành giường bệnh, tay cầm một quả táo đỏ, cô nghe vậy thì mỉm cười nói, "Đây là thầy giáo mới của học viện Lưu Tư Lan, Mặc Khiêm Nhân lão sư, thầy ấy là người đã đưa con đến bệnh viện."
Thầy giáo à...
Kha Uyển Tình lặng lẽ quan sát Mặc Khiêm Nhân từ trên xuống dưới, thấy người đàn ông này có khí chất rất được thì ngầm tính toán một phen. Kha Uyển Tình cực kỳ nghiêm khắc đối với những mối quan hệ yêu đương **** của Mộc Như Lam, bà sẽ không bao giờ cho phép cô quá thân cận với những nam nhân có gia thế không tốt, hễ là thứ không hợp ý bà ta thì đều bị bóp chết ngay từ trong nôi.
Mặc Khiêm Nhân lờ đi ánh mắt của Kha Uyển Tình, hắn đứng thẳng lên rồi thản nhiên nói, "Tôi đi trước."
Mộc Như Lam gật đầu, "Đi đường cẩn thận."
Mặc Khiêm Nhân gật đầu đáp lại rồi rời khỏi phòng bệnh.
Kha Uyển Tình lập tức hỏi, "Vị Mặc tiên sinh này là người ở đâu? Trong nhà làm cái gì?"
Mộc Như Lam mỉm cười bất đắc dĩ, "Con không biết."
"Hiện tại đừng thân cận với hắn ta quá, đợi mẹ nhờ ông ngoại con điều tra kỹ càng rồi nói sau," Kha Uyển Tình cho rằng Mộc Như Lam đời này nhất định phải gả cho một kẻ long trung chi long*, bà quả thật không vừa mắt một nhà nào ở thành phố K, nhưng Hoắc gia ở phương bắc thì có thể xem xét một chút, nhà đó có vài đứa con trai tính ra cũng gọi là nhân trung chi long**.
**Nhân trung chi long (rồng giữa loài người): ý chỉ người có dung mạo hoặc tài năng ưu tú nổi bật.
*Long trung chi long (rồng giữa loài rồng): tuyệt vời ông mặt trời hơn cả Nhân trung chi long.
Mộc Như Lam không có phản ứng, Kha Uyển Tình vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, giọng điệu đầy trách cứ, "Lam Lam, sau này con đừng có làm thế nữa, sống chết của người khác thì liên quan gì tới con? Tự dưng đi lo chuyện bao đồng rồi làm chính mình bị thương, hội học sinh bên kia không thể không có ai quản lý, chưa biết chừng ngày mai sẽ có đứa muốn cướp đi vị trí hội trưởng của con, vả lại, hội thể thao giữa Lưu Tư Lan và Tử Viên sắp tới chính là cơ hội để con thể hiện..."
Kha Uyển Tình cằn nhằn một hồi, chung quy đều xoay quanh chuyện địa vị của Mộc Như Lam tại trường học, chức vụ ở hội học sinh, cơ hội thể hiện năng lực có thể bị cướp đi vân vân và vân vân...
Tóm lại, người đàn bà này coi trọng nhất chính là danh lợi, Mộc Như Lam còn nhớ rõ, kiếp trước lúc cô phát sốt nằm viện suýt chút nữa thì cháy hỏng đầu óc, Kha Uyển Tình chỉ gọi điện hỏi vỏn vẹn hai câu rồi sai người hầu đến chăm sóc, bởi vì khi ấy bà ta còn đang bận sửa soạn ăn mặc cho thật lộng lẫy để cùng Mộc Chấn Dương đi đến phương bắc tham dự thương hội do Hoắc gia tổ chức. Đến tận lúc khỏi bệnh rồi, Mộc Như Lam vẫn chưa một lần thấy mặt bà ta.
Cô mỉm cười rũ mi, sợi tóc đen mềm mại nằm lặng yên trước ngực.
Mẹ yêu à, nếu có một ngày mẹ mất đi tất thảy thanh danh và lợi ích thì liệu mẹ có phát điên luôn không? So với chuyện ấy, chắc mẹ thà bị chế thành rối còn hơn nhỉ? Ha ha... Thật chờ mong, thật chờ mong đến ngày đó, nhất định sẽ thú vị lắm đây, nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ thú vị...