*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Chan
Beta_er: Noãn
p/a: Đáng ra là Noãn sẽ up từ t6 nma laptop của Noãn bị hỏng nên hôm nay mị mới up hộ nàng ấy được (. Mị sẽ edit nốt phần còn lại của V150 và cả v151 nên sẽ hơi lâu xíu, mn thông cảm ạ. <3
Đầu lá vẫn còn đọng sương, sáng sớm sương mù ẩm ướt vẫn còn phủ đầy đường, gió lạnh trong lành.
Vài chiếc xe cảnh sát dừng ở trước cổng lớn Mộc gia, khung cảnh ồn ào ầm ĩ.
Mười mấy phút trước.
Mộc Như Lam thức dậy rất sớm như mọi khi, ở cùng Mặc Khiêm Nhân đã tập thành thói quen tốt ngủ nghỉ đúng giờ, đi dép rồi vệ sinh cá nhân, sau đó xuống tầng đi dạo một vòng rồi trở về làm bữa sáng, nhưng vừa mở cửa lớn, một thứ màu trong suốt bay bay theo gió lọt vào tầm mắt.
Động tác của Mộc Như Lam ngừng một chút, ánh mắt nhìn quanh khu vườn trống không phía trước, giọt sương rủ xuống từ chiếc lá long lanh trong suốt phản chiếu ánh sáng rực rỡ, gió mát thổi qua, có vài giọt đong đưa theo gió rồi rơi xuống đất hoặc phiến lá phía dưới tụ thành nhiều giọt nước, trong không gian yên tĩnh dường như có thể nghe được tiếng giọt sương tí tách rơi.
Một lúc lâu, Mộc Như Lam mới từ từ bước từng bước tới một gốc cây hoa quế gần cổng rồi đứng lại.
Cô thấy một sợi tơ mỏng manh gần như không thể nhìn thấy vương trên nhánh cây như tơ nhện, nhẹ nhàng bay theo gió.
Đưa mắt nhìn theo đường sợi tơ có vẻ nó rất dài, từ cây hoa quế lại giăng tới một cây mai phía sau rồi lại quấn quanh chậu hoa hồng cuối cùng biến mất ở một góc khuất của biệt thự hướng đến sân sau.
Một mùi hương quái dị phảng phất trong không gian.
Mộc Như Lam từ từ đi theo sợi tơ tới sân sau, thấy sợi tơ vẫn nối liền cho đến chỗ chậu hoa Thiên Điểu thì dừng lại, chậu hoa có chút loạn do sắp xếp vội vàng, nhưng nếu không nhìn gần cũng khó phát hiện ra chút loạn này, đất phía dưới có vẻ hơi xốp (đất tơi xốp), Mộc Như Lam cúi người xuống nhặt mấy bồn cây ở trung tâm ra, đưa ngón tay sờ sờ mặt đất, vừa mềm vừa xốp, mặt đất giống như từng bị đào bới lên...
Ánh mắt Mộc Như Lam dừng lại trên một miếng mảnh đất nhỏ màu nâu sẫm, cô đưa tay lấy phần đất không cùng màu sắc lên ngửi thử, xen lẫn trong mùi bùn đất còn loáng thoáng cả mùi tanh của máu.
Có người chưa được sự cho phép của cô đã chạy tới sau nhà cô chôn cái gì đó, Mộc Như Lam đang muốn đi tìm cái cuốc đào lên lại nghe thấy tiếng xe cảnh sát inh ỏi bên ngoài, cô hơi hít mắt, phủi phủi tay đứng thẳng người.
Mấy người Mộc Như Sâm, Mộc Như Lâm và Lưu Bùi Dương còn đang ngủ bị tiếng còi xe cảnh sát đánh thức, vốn dĩ cáu giận khi bị tỉnh giấc nhưng lúc nhìn hàng loạt xe cảnh sát cũng không khỏi ngạc nhiên và khó hiểu, sau đó họ bắt đầu hoảng sợ, chuyện Mộc Như Lâm bị xét vào diện tình nghi khi Kim Mạt Ly mất tích chợt hiện lên trong đầu không khỏi làm mọi người càng thêm căng thẳng.
"Chị... Có chuyện gì thế?" Ba thiếu niên không để ý tới chuyện thay quần áo hoặc khoác thêm áo khoác, cứ vậy mặc nguyên áo ngủ đi chân trần chạy ra khỏi phòng.
Mộc Như Lam lắc đầu một cái, thể hiện cô cũng không rõ.
Lúc này hai cảnh sát đang đào bới ở sân sau, chậu Thiên Điểu bị vứt sang một bên, cái hố đào càng sâu, đất bị máu nhuộm đỏ càng nhiều, có người cảnh sát đang hỏi Mộc Như Lam, chợt nghe thấy bên kia vang lên tiếng thét kinh hãi, vội vàng đi tới, Mộc Như Lam cũng vội vàng đi theo.
Bên trong cái hố sâu hơn một thước kia, một cái tay trắng bệch dính đầy bùn đất xuất hiện ở trước mặt mọi người, lại đào xuống tiếp, cỗ thi thể hoàn chỉnh dần dần lộ ra, đợi khi nhìn rõ khuôn mặt thi thể, mấy người Mộc Như Lam kinh ngạc một tiếng, vậy mà lại là Lưu Bùi lực?!
"Đêm khuya hôm qua chúng tôi nhận được tin báo có người thấy một người bị sát hại, chúng tôi điều tra mấy tiếng, cuối cùng phát hiện tội phạm tình nghi mang thi thể giấu vào chỗ này..."
Một thi thể đột nhiên xuất hiện ở sau nhà mình kinh động Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm, Mộc Như Sâm lúc mới thấy cái tay kia đã chợt thay đổi sắc mặt kinh hoảng không thôi, cậu còn tưởng thi thể kia là Mộc Chấn Dương! Chung quy là có tật giật mình, vẻ mặt của cậu bị người tâm nhân thu vào mắt.
Vẻ mặt Lưu Bùi Dương cũng dần trở nên phức tạp, quả đấm hơi nắm chặt, hắn có chút không chắc chắn có phải do Đoạn Ngọc làm hay không, những người đối nghịch với hắn hoặc có quan hệ tốt với hắn dù là nam hay nữ cũng đều không có kết quả gì tốt, hắt tất nhiên không cần lo cho Mộc Như Lam, Đoạn Nghiêu buông lỏng Đoạn Ngọc làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không phóng túng người thân của hắn hại Mộc Như Lam.
Bốn người, trong đó có hai người có phản ứng đáng ngờ.
Một đôi mắt sắc bén nhìn Mộc Như Sâm và Lưu Bùi Dương, cuối cùng rơi vào trên người cô gái đang cau mày có vẻ thương tiếc, cô trông như không hề sợ hãi nếu như bỏ qua động tác đang nắm chặt tay một người em trai khác...
"A! Hạ tiên sinh đã đến rồi!" Cảnh sát đứng ở bên cạnh Mộc Như Lam chợt quay đầu thấy người nọ, vui mừng gọi, sau đó nhìn về phía Mộc Như Lam: "Vị này là công tố viên mới nhậm chức phụ trách vụ án này, Hạ Miểu."
Mộc Như Lam đã sớm chú ý tới có người luôn luôn quan sát bọn họ từ phía sau, chỉ là ngại không thể để lộ bản thân có chút gì không bình thường ở trước mặt những người ở đây, vậy nên mới yên lặng không động tĩnh, lúc này mới có thể quang minh nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc áo khoác nâu, nhìn không quá ba mươi tuổi, nút áo khoác ngoài cài lại chỉnh tề, thắt lưng quấn quanh dáng người cao lớn của hắn, nhìn qua phải hơn m8, trên cằm có một nhúm râu, ngậm một điếu thuốc trên môi, trông qua có vẻ đẹp lười biếng chán trường, có điều cặp mắt kia lại không có chút mê hồn mà lại sắc bén, thâm thúy, chính trực.
Có vẻ là người rất lợi hại.
Hai tay hắn ta đút vào trong túi áo khoác, rút ra một đôi găng tay màu đen, lấy xuống điếu thuốc đang ngậm trên môi chậm rãi đi qua giữa Mộc Như Lam và cảnh sát bên cạnh, Mộc Như Lam ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn ta.
Hắn ta vượt qua giải băng vàng cảnh sát quây xung quanh, đứng bên cạnh thi thể vừa được đưa lên từ hố, hắn nâng cằm, thấy một vòng tơ bị cắt ra dính đầy vết bùn, giọng nói trầm thấp thành thục như có chút suy sút cảm vang lên: "Nhân viên giám định tử thi vẫn chưa tới hả?"
"Đang trên đường tới... À tới rồi!"
Lưu Miên vội vã chạy tới, vốn dx tối hôm qua cô ta kịch chiến triền miên với đàn ông cả đêm, mới ngủ được một lúc lập tức bị gọi tới nói có việc, giận đến mức vẻ mặt khó coi, nhưng vừa nghĩ tới nữ cảnh sát gọi cho cô ta thông báo việc cô ta được giao liên quan đến vụ án do công tố viên vừa từ Bắc Kinh tới đây hai ngày trước đảm nhiệm, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, mất một Mặc Khiêm Nhân, lại tới một Hạ Miểu, làm việc cùng với cực phẩm soái ca, tâm trạng sao có thể không tốt được?
"Xin lỗi, tôi tới chậm." Lưu Miên nói một câu, nhìn trông cũng rất chuyên nghiệp tiến tới thi thể bắt đầu, lát nữa còn có thể phải dọn về trong cục làm giám định tử thi.
"Vết thương trí mạng chỉ có một chỗ là cổ, mạch máu bị ép quá mạnh dẫn đến hít thở không thông, nhưng mà tĩnh mạch cổ bị ép quá lớn đồng thời động mạch cũng bị cắt vỡ làm mất nhiều máu, tử thi trước khi chết có dấu vết giãy giụa. Tất cả máu thịt trong móng tay đều là của hắn ta..."
Báo cáo khám nhiệm có rất nhanh.
Thi thể được phát hiện sau vườn nhà mình, mấy người Mộc Như Lam không thể không bị đưa về đồn cảnh sát tiến hành thẩm vấn ghi chép.
Bốn mặt phòng nhỏ đều là tường kín, camera theo dõi giám sát ở mọi góc, hai cảnh sát một người hỏi một người ghi chép, Hạ Miểu ngồi bên cạnh không thèm nghe, trên tay luôn nghịch được một cái bật lửa màu bạc, có một ký hiệu hình hải âu in phía trên.
Hạ Miểu gọi tên người bị hỏi đầu tiên là Mộc Như Sâm, phản ứng khi thấy thi thể của cậu lớn nhất, rõ ràng là chột dạ, làm người ta không thể không hoài nghi, nhưng thi thể kia không phải Mộc Chấn Dương, phản ứng của Mộc Như Sâm cũng trở lại bình thường.
Mặc dù vụ án giết người này có vẻ không liên quan gì tới cậu, nhưng mà dường như trên người cậu vẫn còn giấu những bí mật người khác không nhận ra. Hạ Miểu vừa chơi bật lửa vừa từ từ viết vài nhận xét trên giấy.
Sau đó chính là Lưu Bùi Dương, Lưu Bùi Dương vẫn đang hoài nghi Lưu Bùi Lực có phải do Đoạn Ngọc giết hay không, nhưng vừa cảm thấy khả năng không nhiều, nếu như là Đoạn Ngọc, tại sao hắn ta muốn mang thi thể tới nơi như này còn để bị người ta phát hiện? Nhưng mà ngay sau đó hắn lại nghĩ đến một khả năng khác, đó chính là hắn ta không vui khi hắn ở cùng một chỗ với Mộc Như Lam, không thể trực tiếp ra tay với Mộc Như Lam vậy nên muốn dùng loại chuyện này để hãm hại Mộc Như Lam hoặc là cho cô chút phiền toái...
Bất kể như thế nào, sắc mặt Lưu Bùi Dương không tốt, tâm trạng cũng tệ đến cực độ, hoàn toàn không phối hợp trả lời câu hỏi từ phía cảnh sát, suýt nữa chọc hai viên cảnh sát tức điên.
Không phải người giết người, nhưng hắn có thể biết hoặc là đang nghi ngờ một người nào đó là hung thủ, có thể là người làm hắn vừa yêu vừa hận. PS: Người chết là anh họ của hắn, quan hệ giữa hai người không tốt. Hạ Miểu chỉ chậm rãi ghi lại lời nhận xét.
Sau đó là Mộc Như Lâm, Mộc Như Lâm đi vào chỉ chốc lát sau đã đi ra, cuối cùng mới là Mộc Như Lam.
Thái độ và các câu hỏi của cảnh sát đối với Mộc Như Lam mơ hồ khác biệt so với ba người kia, điểm này trái lại bình thường, bởi vì trong tiềm thức bọn họ đã cảm thấy Mộc Như Lam không có gì để nghi ngờ, chẳng qua là gọi cô tới để hỏi cô một chút tình hình lúc sáng thôi.
Hạ Miểu chú ý tới chỗ này, động tác nghịch cái bật lửa trên tay ngừng lại, cho hai cảnh sát kia đi ra ngoài, một mình hắn ta và Mộc Như Lam ở lại trong phòng thẩm vấn.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, hiện tại chỉ đang ghi chép thẩm vấn?" Mộc Như Lam quét mắt bốn phía, nhìn Hạ Miểu nói.
"Là đang thẩm vấn." Chỉ là hình thức không giống thôi, "Kha tiểu thư tốt nhất phối hợp một chút."
"Dĩ nhiên. Xin mời ngài hỏi." Mộc Như Lam nhìn trông dáng vẻ sẽ toàn tâm toàn ý phối hợp.
Hạ Miểu nhìn cô, bật lửa trên tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, phát ra tiếng gõ chậm rãi trong căn phòng nhỏ, áp lực vô hình dường như dần dần khuếch tán theo âm thanh này, nếu là người thường, trái tim có thể đã dần dần đập nhanh hơn
Hô hấp của Mộc Như Lam dường như đang dần dần dồn dập, cô nhìn thấy khóe môi của Hạ Miểu khẽ nhếch lên chẳng mấy thân thiện.
"Kha tiểu thư rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng tại sao lại phải giả vờ căng thẳng vậy chứ?" Hạ Miểu thản nhiên hỏi.
Mộc Như Lam có thể giả vờ căng thẳng, nhưng nhịp tim sẽ không đập nhanh hơn và vang hơn khi cô giả vờ, giống như khi người ta nói dối nhưng hành động cơ thể lại phản đối.
Một kẻ khó đối phó, tốt nhất không nên coi thường…