Editor: Noãn
Beta_er: Chan
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộc Như Lam dậy sớm hơn chút, giọt sương vẫn còn vương trên cành lá, sương mù vẫn tràn ngập trong không khí.
Mộc Như Lam quấn khăn quàng cổ làm bữa sáng trong bếp, tóc được một cái cặp tùy ý kẹp lên, ngân nga một giai điệu ngẫu hứng không tên.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Mộc Như Lam hơi quay đầu lại, thấy Lưu Bùi Dương đã dậy, sắc mặt đã thoải mái hơn so với hôm qua một chút, ít nhất u ám trong mắt không còn đậm như trước.
"Sáng tốt lành." Mộc Như Lam mỉm cười, nhu hòa ấm áp không hề nóng bỏng thiêu đốt, giọng nói quen thuộc như thể bọn họ đã là bạn già mấy thập niên.
Lưu Bùi Dương giật mình ngơ ngác, trên gương mặt có chút nữ tính chậm rãi nở một nụ cười: "Sáng tốt lành."
"Đồ dùng cá nhân đều trong phòng tắm, nhưng đều là đồ dùng một lần, nếu cậu muốn ở đây lâu thì tối nay đi mua đồ với tớ, được không?"
"... Cám ơn cậu, Lam Lam." Lưu Bùi Dương cảm thấy trái tim ấm áp, cảm giác được ánh mặt trời soi sáng thật tốt, hắn đã từng có lần cho rằng mình sẽ không bao giờ còn cảm nhận được nữa. Cô xuất hiện giữa cuộc đời của bọn họ như một sự tồn tại đặc biệt của mỗi người, nếu tương lai bọn họ có hôn nhân thì Mộc Như Lam vẫn luôn vĩnh viễn chiếm một góc trong trái tim bọn họ, như một người bạn tri kỉ đáng tin hơn bất luận kẻ nào, là một người "thầy" mãi đi trước bọn họ, một tấm gương chuẩn mực cho dù ai cũng không thể thay thế.
"Đi đi." Mộc Như Lam cười tươi hơn, bảo hắn đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.
Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm còn đang ngủ, lúc này còn sớm so với thời gian dậy trước đây của bọn họ, vậy nên Mộc Như Lam và Lưu Bùi Dương đành ăn sáng trước.
Lưu Bùi Dương đến trung tâm mua sắm với Mộc Như Lam mua quần áo, đồ dùng cá nhân, hắn có vẻ không muốn về nhà, đi theo Mộc Như Lam không rời bước như thể những người khác và mọi chỗ khác đều nguy hiểm không đáng tin, vô thức bài xích tất cả.
"Lưu Bùi Dương!" Mộc Như Lam mới vừa vào hai khu chất đống đồ tò mò đó là cái gì, chợt một giọng nam có chút kích động vang lên cách đó không xa.
Mộc Như Lam nhìn sang, chỉ thấy Lưu Bùi Lực kích động chạy tới, dáng người vẫn gầy như cây gậy trúc, trên người vẫn là khí chất thư sinh cổ hủ. Cô chú ý có mấy bóng dáng quen thuộc tới cùng Lưu Bùi Lực, đặc biệt là bóng dáng kiêu ngạo bất cần đời khó có thể tiếp cận như đóa hoa cao ngạo kia.
Hắn ta vội vàng chạy tới trước mặt Lưu Bùi Dương, trực tiếp mở miệng chất vấn: "Anh chạy đến đây làm gì? Ngại mặt mũi Lưu gia chưa bị anh làm mất hết à?!"
Mộc Như Lam tình cờ đứng giữa hai đống hàng xếp thành hình kim tự tháp, bên ngoài còn có một chiếc xe đẩy chất một đống đồ cao bên trong vốn do Lưu Bùi Dương đẩy, lúc này lại vừa vặn hợp với đống hàng hóa kia thành ba mặt che Mộc Như Lam lại, làm những người vừa đến không ai nhận ra sự hiện diện cô.
Khuôn mặt nữ tính của Lưu Bùi Dương trầm xuống có chút tàn nhẫn, không biết có phải vì những chuyện xảy ra trước kia hay không.
Mộc Như Lam không ngờ tới câu đầu tiên Lưu Bùi Lực nói sau khi chạy qua lại là như vậy, trong ấn tượng của cô, người Lưu Bùi Lực này trước kia rất kiêng kỵ và nịnh hót với anh họ Lưu Bùi Dương, là do bây giờ Lưu Bùi Dương có chút chuyện, nên bắt đầu gây rắc rối?
"Cút ngay." Lưu Bùi Dương lạnh nhạt nói, ánh mắt lại âm trầm như bầu trời đêm không tồn tại chút ánh sáng nào.
Lưu Bùi Lực lùi lại vài bước, lại như có chút giật mình, vậy mà một giây kế tiếp đã lập tức cứng cổ đỏ mặt quát: "Anh đừng có kiêu ngạo! Đừng quên bây giờ anh không còn là đại thiếu gia của Lưu gia! Đồ đồng tính luyến ái ghê tởm! Tôi mà là anh đã tìm sợi dây treo cổ tự sát từ sớm rồi! Sao còn có mặt mũi không biết xấu hổ mà đến đây?!" Vừa nói vừa nhanh chóng nhìn qua mấy người u Khải Thần một cái, dáng vẻ phô trương thanh thế rất rõ ràng, đây là đang cố ý thể hiện cái gì, âm thanh lớn cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.
Đây vốn là trung tâm mua sắm mà những người có tiền đều tới, vừa để ý một chút thì ra rất nhiều người đều có biết nhau, phạm vi lại lớn như thế, bây giờ là buổi sáng, cũng không có quá nhiều người.
Nhiều ánh mắt như vậy, thần sắc quái dị chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lưu Bùi Dương thực ra là đồng tính, người của Lưu gia cũng biết, nhưng người ngoài lại không rõ, thậm chí cũng vì lẽ đó mà Lưu Bùi Dương được đưa từ Bắc Kinh đến thành phố K học, hy vọng hắn quay về con đường chân chính*, bọn họ coi trọng nhất là thể diện, chuyện giữa Lưu Bùi Dương và Đoạn Ngọc ồn ào quá lớn, làm không ai không biết Lưu Bùi Dương là một người đồng tính, gia chủ Lưu gia tức đến mức trực tiếp đuổi người ra khỏi nhà, lúc này vẫn còn có vẻ chưa hề nguôi giận, cảm thấy mặt mũi đã bị Lưu Bùi Dương vứt sạch.
Hào môn đại gia ai lại không có chuyện bí mật không thể cho ai biết? Giấu trong nhà như thế nào cũng được, nhưng nếu đã truyền ra bên ngoài, thì một chuyện nhỏ cũng bị phóng đại tính nghiêm trọng lên gấp mấy lần.
Lưu Bùi Dương là con cả, lúc này lại bị đuổi ra khỏi nhà, Lưu gia chỉ còn lại một con trai là Lưu Bùi Lực, hơn nữa còn là một người con trai bình thường, tất nhiên địa vị bất đồng, lúc này gặp Lưu Bùi Dương lại nhớ lại dáng vẻ được cưng chiều trong nhà của Lưu Bùi Dương trước kia, hơn nữa còn có những bạn bè đó, hắn ta tự nhiên muốn biểu hiện một chút, chèn ép Lưu Bùi Dương chứng minh mình ở cao hơn.
Bàn tay Lưu Bùi Dương dần nắm chặt tay xe đẩy như sắp vang lên tiếng răng rắc, trông như sắp ra tay đánh người.
Lưu Bùi Lực lại lùi về phía sau mấy bước, trán cũng đổ mồ hôi, nhưng vừa thấy nhiều ánh mắt chú ý hắn ta, nếu cứ như vậy mà thôi thì chẳng phải hắn ta như một con khỉ ngu ngốc ư?
Hắn ta nuốt ngụm nước miếng đang định nói, chợt thấy một cánh tay vươn ra từ bên cạnh, trắng nõn nhỏ nhắn, xinh đẹp như đang tỏa ra một tầng sáng mỏng làm người ta nhìn không thể rời mắt.
Cái tay kia nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Lưu Bùi Dương, sau đó đẩy xe đẩy đang chặn đường ra, một bóng dáng màu trắng từ từ đi ra ngoài, dần dần lọt vào tầm mắt của mọi người, cô cứ như chợt xuất hiện từ hư không, như được bao phủ một vầng ánh sáng trắng mềm mại dưới ánh đèn, trong nháy mắt như làm thời gian dừng lại.
Lưu Bùi Dương kinh ngạc nhìn Mộc Như Lam, bất chợt nhìn thấy cô gái này trực tiếp ở khoảng cách gần như vậy, hắn có cảm giác như bị đánh sâu vào trong tâm hồn, cách gần hai năm, cô dường như không có thay đổi, nhưng lại như có thay đổi không ít.
Thời gian dừng lại mấy giây, sau đó lại đột nhiên tiếp diễn bình thường, người quen biết Mộc Như Lam có chút kinh ngạc, có chút thẫn thờ mong ước, người chưa từng gặp Mộc Như Lam cũng ngạc nhiên lại tò mò nghĩ thầm đây là thiên kim tiểu thư nhà ai.
Lưu Bùi Dương không ngờ sẽ gặp phải tên ngu ngốc Lưu Bùi Lực ở đây, lúc này mới phản ứng kịp Mộc Như Lam cũng ở đây, lập tức muốn đưa Mộc Như Lam đi, hắn không muốn làm nữ thần trong cảm nhận của hắn bị hắn liên lụy vấy bẩn, hắn rất vui vẻ mà quên mất sự tồn tại của mấy người này.
(truyện được đăng nhanh và đầy đủ nhất tại ddlqđ và wattpad, các trang khác là coppy)
Vậy mà tay của hắn lại bị Mộc Như Lam cầm ngược lại, đứng tại chỗ không đi.
"Lam Lam..."
"Xuỵt." Mộc Như Lam nhìn về phía Lưu Bùi Lực, người nọ có vẻ muốn chạy trốn, nhưng lại ngại mất thể diện, đành cứng ngắc cảnh giác đứng tại chỗ, lắp bắp lên tiếng, "Cô... Cô..."
"Bùi Dương là bạn của tôi, đừng vô lễ với cậu ấy như vậy, được chứ?" Mộc Như Lam mỉm cười nhìn hắn ta: "Có thể xin lỗi với cậu ấy được không? Ngay bây giờ?"
Lưu Bùi Lực nhất thời ngẩn ra gật đầu, những người khác cũng ngẩn ra gật đầu theo như có ma lực, dường như không ai có cách nào dễ dàng từ chối yêu cầu của cô gái này, dù cho yêu cầu đó có là gì.
Nhưng vào lúc này, có người bên kia chợt như tỉnh lại, sau đó sải bước thật lớn đi tới, ánh mắt u Khải Thần khóa chặt Mộc Như Lam, duy chỉ Mộc Như Lam, bước chân hắn vừa lớn lại có chút vội vàng, như sợ người trong mắt đột nhiên lại biến mất.
Mộc Như Lam...
Mộc Như Lam...
Người từng đối tốt với tất cả mọi người, lại chỉ ôn hòa xa cách với mình hắn, làm hắn thỉnh thoảng cảm giác mình bị ghét, thỉnh thoảng lại cảm thấy thì ra mình được nhận đối xử đặc biệt, ngày ngày hắn lên xuống với ảo tưởng, toàn bộ suy nghĩ đều liên quan đến Thiên Sứ như mặt trời lại như sương mù mông lung, bất tri bất giác trái tim bị chiếm giữ, linh hồn bị bắt mất, nhưng cô lại chợt tiêu diệt toàn bộ ảo tưởng của hắn, rời đi với một người đàn ông lạ!
Qua một đoạn thời gian dài như vậy, hắn cảm thấy như đã qua cả một thế kỷ, lên một đại học không có Mộc Như Lam, không có bao nhiêu người biết Mộc Như Lam, không còn người điên cuồng gọi tên Mộc Như Lam bên tai hắn, thì thầm to nhỏ mất chuyện nhỏ thường ngày có liên quan tới cô, ngay cả độ cong khóe môi khi cô cười cũng có người lén ghi chép tính toán. Hắn cho rằng hắn đã quên cô gái ấy, vậy mà hôm nay, hắn gặp cô, những gì hắn nghĩ rằng đã quên lại điên cuồng dâng lên trong nháy mắt, trái tim đập nhanh rộn ràng, hắn cảm giác rất rõ ràng, hắn vẫn còn có thể điên cuồng vì cô, hắn vẫn muốn ôm cô như vậy!
"Ầm!" Xe đẩy chợt chặn lại thân hình u Khải Thần đang không hề có ý định dừng bước, Lưu Bùi Dương âm trầm cảnh giác nhìn hắn.
Dường như va chạm này mới gọi lại lý trí của u Khải Thần một chút, chỉ là hắn vẫn nhìn chằm chằm Mộc Như Lam như cũ, vẫn không hề hay biết đoạn đường hắn bước tới đã làm rơi mấy thứ đồ, còn đụng trúng Lưu Bùi Lực bên cạnh làm hắn ta suýt chút nữa thì ngã.
"Em..." Miệng u Khải Thần mấp máy, lại phát hiện khó có thể nói ra lời, cổ họng như bị cát khô phủ kín, giọng nói khó khăn phát ra cứng ngắc: "...Trở về?"
Hắn quên mất sự tức giận đau lòng như bị phản bội, trong tâm trí đầy ắp cảm xúc như thể mất rồi tìm lại được.
"Ừ." Mộc Như Lam mỉm cười nhìn hắn, cô chỉ như lữ khách đi một hành trình dài lúc này trở lại quê cũ gặp lại người quen.
Vẫn ấm áp nhu hòa như trong trí nhớ... và cũng bình thản xa cách.
Trong nháy mắt u Khải Thần như cảm thấy có một thùng nước đá dội ướt hắn từ đầu đến chân.
Bóng dáng một cô gái từ phía sau áp tới ôm lấy cánh tay u Khải Thần, một đầu tóc dài thẳng tắp, trông thanh thuần động lòng người, hai mắt thật to nhìn Mộc Như Lam có chút cảnh giác, nhìn về phía u Khải Thần thể hiện một chút ghen tức, vừa đủ làm đàn ông cảm nhận được cô ta quan tâm hắn, lại không cảm thấy phiền chán
"Khải Thần, đây là bạn anh à?"
Cánh tay u Khải Thần bị ôm cứng ngắc, lại bất giác muốn thấy gì đó từ trên mặt Mộc Như Lam, nhưng phát hiện không tìm được bất kỳ vẻ gì mà hắn mong đợi. Vẻ mặt dần dần thu liễm, khôi phục vẻ mặt vô cảm trước sau như một, cao ngạo lại lạnh lùng, giống như hoa cao lĩnh.
"Chỉ là bạn học từng cùng lớp." u Khải Thần vô cảm nói, hai tay đút trong túi quần, lại ngăn ở trước người bọn họ không có ý định muốn rời đi.
Cô bé kia nhìn Mộc Như Lam một chút, lại nhìn u Khải thần một chút, sau đó kéo kéo cánh tay u Khải Thần: "Vậy thì chúng ta đi thôi, bác gái rủ chúng ta cùng nhau ăn trưa đó."
Trong chuyện tình cảm, phần lớn trực giác của phái nữ đều rất chuẩn, dáng vẻ u Khải Thần mới vừa kích động như vậy, không giống như chỉ là tình cảm bạn học cùng lớp với Mộc Như Lam, nhưng mà nhìn cô gái này có vẻ cũng không có ý gì với u Khải Thần, đã như vậy cô ta cũng sẽ không làm một nữ nhân ngu xuẩn không giữ được người đàn ông của mình còn gây sự với những cô gái khác, hơn nữa, vừa nhìn cô gái này cũng không phải người bình thường, chưa kể tới khí chất của cô, chỉ cần nhìn những ánh mắt của mọi người xung quanh một chút là biết.
u Khải thần lại nhìn Mộc Như Lam lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt như chỉ là tùy ý nhắc tới: "Nếu đã trở về, thì ăn một bữa cơm cùng nhau đi, có không ít bạn cùng lớp cũng trở lại, coi như mở họp lớp."
Mộc Như Lam liếc mắt nhìn khuôn mặt cứng ngắc của cô gái bên cạnh u Khải Thần, mỉm cười gật đầu: "Được, lúc nào thế?"
"Ngay tối nay." u Khải Thần cũng vừa mới trở về, Hoắc Á Lan tất nhiên muốn mở tiệc đón gió tẩy trần cho con trai bảo bối của bà ta, vốn là chỉ làm cho u Khải Thần, nhưng hiện tại u Khải Thần lại tạm thời đổi chủ ý, vừa đúng lúc gần đây các học sinh từng học tại học viện Lưu Tư Lan cũng lần lượt về nhà tại thành phố K, nếu có cả những người khác, Mộc Như Lam sẽ không từ chối.
Trong lòng không khỏi thoáng qua một chút khổ sở, đồng thời còn kèm theo oán giận và không cam lòng, tại sao cô dịu dàng như thân nhân đối với tất cả mọi người, chỉ có mình hắn là lạnh nhạt xa cách? Hắn có gì không bằng được những người đó sao? Tại sao?!
Thấy Mộc Như Lam nhận lời, u Khải Thần mới xoay người rời đi, cô gái kia cắn môi, nhìn có chút bất an, nhưng không nói gì, Lưu Bùi Lực cũng vội vàng theo đuôi, vẫn còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Mộc Như Lam, sau đó đụng ngã một đống băng vệ sinh được xếp thành cái tháp, làm không ít người len lén cười trộm.
Hắn ta không ngờ Mộc Như Lam lại ở đây, hơn nữa cô vẫn nói rõ ràng cho bọn họ biết Lưu Bùi Dương là bạn của cô, nam Kha bắc Hoắc, hôm nay cô đã là công chúa Kha gia danh phù kỳ thực, thử hỏi ai dám dễ dàng đắc tội? Cậu nói kia của Mộc Như Lam đơn giản thể hiện, Lưu Bùi Dương là người cô bảo vệ, vô lễ với hắn chính là không nể mặt cô! Trời ạ! Sáng nay hắn ta chắc chắn không cẩn thận giẫm trúng đống phân mới có thể đen như vậy!
"Đi thôi." Mộc Như Lam vỗ vỗ mu bàn tay Lưu Bùi Dương, một cái mỉm cười đủ để làm hắn nuốt lại lời nói cảm ơn và áy náy.
Nhìn bóng lưng của cô và bước chân chậm rãi như bước trên đám mây, Lưu Bùi Dương chỉ cảm thấy thân thể nặng nề như nhẹ đi một chút, bước chân trái lên trước, rồi lại bước chân phải tiến lên, động tác đơn giản như thế mà cũng trở nên phức tạp khó khăn trong giai đoạn cuộc sống nặng nề này cuối cùng cũng không còn khó khăn như thế nữa.
Hai người đi tới quầy tính tiền, có người ló đầu ra từ một cái kệ hàng sau lưng hai người, theo dõi Mộc Như Lam và Lưu Bùi Dương, trên tai đeo một tai nghe không dây, hắn ta như đang âm thầm báo cáo gì đó: "... Dạ, người kia là anh họ của thiếu gia, những lời hắn ta nói với thiếu gia tôi đã ghi lại, sau đó sẽ gửi cho ngài, ngoài ra, thiếu gia có vẻ định ngầm tính toán gì đó với Kha tiểu thư, ngài cảm thấy chuyện này..."
...
Lúc u Khải Thần và cô gái đi tới phòng Hoắc Á Lan đặt ở nhà hàng Lâu Lan, Hoắc Á Lan và Lưu Miên đã ở đó đang nói gì đó, thấy sắc mặt của cô gái không tốt, Hoắc á Lan lập tức quan tâm hỏi: "Tịnh Tịnh sao thế?" Có chút trách cứ nhìn về phía u Khải Thần, "Có phải do tiểu tử thối này làm chuyện xấu gì không?"
Chu Tịnh Tịnh cười cười có chút tái nhợt: "Chỉ hơi mệt chút thôi ạ, bác gái, dì, cháu đi rửa tay một chút." Sẽ không có bất cứ một cô gái nào có thể có tâm trạng tốt khi đang cho rằng mình là đặc biệt duy nhất của bạn trai thì lại chợt nhận ra có một cô gái khác mới là tồn tại đặc biệt đối với bạn trai của mình.
Chu Tịnh Tịnh vừa đi, Hoắc Á Lan đã kéo u Khải Thần qua hỏi chuyện, nghe u Khải Thần nói đến Mộc Như Lam, Hoắc Á Lan lập tức có chút khẩn trương.
"Con nói Mộc Như Lam đã nhận lời mời của con sao?"
u Khải Thần lười phải giải thích nhiều, mất kiên nhẫn gật đầu.
u Khải Thần không nói rõ ràng, để Hoắc Á Lan cho rằng Mộc Như Lam đồng ý lời mời cùng hắn ăn tối của u Khải Thần, nhất thời trong lòng chợt vòng vo mười tám vòng, lúc Hoắc Á Lan còn trẻ dường như đã từng nghe nói về Mặc gia, nhưng qua nhiều năm như thế đã quên mất, Mặc gia cũng không phải cái tên mà những người khác có thể tùy tiện thường xuyên nhắc đến, vậy nên Hoắc Á Lan vẫn cho là vị hôn phu của Mộc Như Lam chỉ là một tên không rõ lai lịch nhưng tiềm lực cũng không tệ, dù sao Kha lão gia hình như đã công nhận hắn.
Trước kia Hoắc Á Lan cảm thấy Mộc Như Lam coi như cũng thích hợp làm con dâu của bà ta, nhưng bởi vì nguyên nhân Kha Uyển Tình làm bà ta vẫn luôn có chút thành kiến với Mộc Như Lam, cảm thấy Mộc Như Lam là đứa con do Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương sinh ra, trong người có một nửa dòng máu ngu xuẩn xúc động của nữ nhân Kha Uyển Tình kia, huyết thống thấy thế cũng là không ra gì, chẳng qua không ngờ Mộc Như Lam lại ưu tú như vậy, vậy nên bà ta cảm thấy có thể miễn cưỡng công nhận, nếu như gả vào u gia bọn họ, bà ta sẽ dạy dỗ cô thật tốt đưa cô về đúng đường.
Nhưng bà ta cũng không ngờ Mộc Như Lam chớp mắt đã thành vị hôn thê của người khác, hơn nữa sau đó bà ta mới biết Mộc Như Lam được sửa lại họ, trở thành công chúa Kha gia có thể thừa kế gia sản Kha gia, vì vậy nhất thời dâng lên một loại cảm giác không rõ là không cam lòng hay là tâm lý cười nhạo, giống như bà ta mới vừa cảm thấy một cô con dâu rất hợp với con trai ưu tú của bà ta lại đột nhiên bị cướp mất, ngay cả hào quang và lợi ích của Mộc Như Lam cũng đều thành của người khác.
Bà ta vốn cũng đã quên, không ngờ Mộc Như Lam lại trở về vào lúc này! Hơn nữa trở về còn đồng ý đi ăn tối với con trai bà ta! Quả nhiên cô cũng có tình với con trai của bà ta! u Khải Thần là con trai của bà ta, bà ta tất nhiên biết nhiều năm qua u Khải Thần vẫn luôn thích Mộc Như Lam, bây giờ suy nghĩ một chút, Mộc Như Lam còn chưa lập gia đình, hơn nữa vị hôn phu kia cũng không phải thế lực gì lợi hại, cướp lại người cũng không phải là rất khó...
"Con trai!" Hoắc Á Lan chợt có chút kích động, bà ta càng nghĩ càng cảm thấy Mộc Như Lam phải thuộc về con trai của bà ta mới đúng, con trai của bà ta ưu tú như vậy, trong mạch máu có một nửa là của Hoắc gia, mà Mộc Như Lam có một nửa là Kha gia, nam Kha bắc Hoắc nam Kha bắc Hoắc, hai người bọn họ ở chung một chỗ không phải là tuyệt phối sao? Hơn nữa bản thân Mộc Như Lam cũng rất có giá trị, còn có giá trị gia sản tương lai cô có thể nhận được...