Editor: Chan
Beta_er: Noãn
/P/s: Còn tiếp, t mang lap đi sửa nên edit bằng đt hơi lâu xíu mong mn thông cảm ạ ( còn đang trong giai đoạn ôn thi nữa huhu. Mn ghé diendanlequydon để đọc full đầy đủ ạ, các trang khác bê về đều ko đủ đâu ạ vì mình và Noãn khá bận nên hay edit bổ sung ạ. Và mọi người vui lòng không hỏi lịch đăng ạ, mình đã giải thích rất nhiều lần rồi mà huhu, mình và Noãn vào năm học chính nên khá bận, bọn mình cũng có cuộc sống riêng nữa (. Khi nào 1 thời gian lâu không có chương tụi mình sẽ thông báo ạ. Truyện cũng sắp hoàn rồi nên mn yên tâm là bọn mình sẽ không bỏ dở giữa trừng đâu ạ ^^/
Hans đột nhiên buông tay khiến Mặc Khiêm Nhân giật mình trong giây lát, hắn cúi đầu nhìn những con sóng lớn đang dâng cao đập mạnh vào vách bức tường đá, những rặng san hô dày đặc nhưng không thấy Hans đâu.
Mộc Như Sâm bây giờ mới kịp phản ứng những chuyện vừa xảy ra, vội vàng chạy tới hỗ trợ, có điều cậu vẫn đang bị sốt, cũng không có biện pháp kéo Mặc Khiêm Nhân lên, cũng may người của Đế chế Bạch nhanh chóng tìm thấy bọn họ.
Mưa dần dần nhỏ lại. Những giọt mưa to thu nhỏ lại như những hạt đậu, rồi thành mưa phùn lất phất.
Những đám mây dày đặc, đen xì cũng mỏng dần.
Về phía Giáo Hội người nên giết đều đã giết, nên thu phục cũng đã thu phục, toàn bộ toà lâu đài ẩn ở phần thấp nhất của trung tâm hòn đảo bây giờ đã trở nên đổ nát hoang tàn. (Trung tâm hòn đảo trũng xuống xung quanh toàn là núi, ria ngoài mênh mông sóng nước và căn cứ của GH được xây ở trung tâm)
Trong phòng y tế, cuộc phẫu thuật của Bạch Mạc Ly đang diễn ra.
Mộc Như Lam đã thay bộ quần áo khác, cô thật sự rất mệt mỏi, liền nằm xuống giường giải phẫu cách Bạch Mạc Ly không xa. Có người giúp cô xử lý đôi tay bị thương, tay của cô giống như tay trái của Bạch Hổ, cuốn đầy vải trắng, bịt kín cả ngón tay. Màu máu đỏ tươi từ trong mạch máu chảy vào ống dẫn, xuyên qua thiết bị, sau đó từ từ, chảy vào trong cơ thể Bạch Mạc Ly.
Cảnh tượng giống hệt lần Bạch Mạc Ly cho cô máu.
Hắn cho cô máu, bây giờ cô trả lại hắn.
Bạch Mạc Ly nghiêng đầu nhìn cô, mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, hắn không nhìn rõ đó là ai, chỉ cảm thấy ánh đèn trên đầu vô cùng lóa mắt, nhìn đến cô gái sườn mặt bị ánh sáng chiếu vào. Dòng máu đỏ chảy vào trong cơ thể hắn, giống đè nặng kiếp trước của hắn, nặng đến mức hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lần này rất nhiều người bị thương nặng, nhưng chung quy mà nói Bạch đế hoàn toàn thắng lợi. Nếu bọn họ không bị thương, như vậy sẽ không có trận thắng lợi này.
Mộc Như Lâm vẫn luôn gặp ác mộng cuối cũng được tìm thấy trong hang động, cậu và Mộc Như Sâm thay quần áo, sau đó uống thuốc —— Mộc Như Lam mất rất nhiều sức lực mới có thể đưa bọn họ qua cửa sổ rồi đưa hai người vào trong một hang động nhỏ. May mà bọn họ chỉ bị sốt, không gặp vấn đề gì khác.
Cho dù là Bạch Đế hay những người khác có liên quan, đều yêu cầu nghỉ ngơi thật tốt ở hòn đảo này rồi mới quay lại đất liền.
Mặc Khiêm Nhân miễn cưỡng mặc bộ quần áo mà Đế chế Bạch đã lấy ra từ thùng chứa trong nhà kho của Giáo Hội, chỉ còn cách thay bộ quần áo bình thường trông như quần áo mới, có lẽ là của một nhà nghiên cứu khoa học nào đó. Có một vết bầm tím lớn trên bụng do bị Hans đá, nhưng không có gì quá nghiêm trọng.
Vẫn là tầng dưới cùng, sau khi xác chết bị ném ra bên ngoài, nơi này biến thành nơi tụ tập của tất cả mọi người.
"Caesar đâu?" Mặc Khiêm Nhân đi vào, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng nhìn Monhanson đang ăn mì.
Monhanson xì xụp ăn mì, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt trong phòng kỳ quái. Không có ai nuốt trôi đồ ăn, chỉ có âm thanh ăn mì của Monhanson, mọi ngóc ngách trong căn phòng tràn ngập mùi mỳ tôm.
Hắn ta nghe thấy câu hỏi của Mặc Khiêm Nhân, không để thèm để ý đến người khác, nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, "Đi rồi."
Nói đúng hơn là chạy rồi.
Không có một phạm nhân nào ra khỏi Coen mà muốn quay lại nơi đó. Caesar biết Mặc Khiêm Nhân ở chỗ này, cho nên chơi đủ rồi lập tức chạy trốn. Hắn ta sẽ trốn đến chân trời góc biển, hoặc là chạy tới nơi hắn ta yêu nhất - nơi có chiến tranh và chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại Coen.
Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn Monhanson vài giây, không nói gì, xoay người đi ra ngoài. Cuộc phẫu thuật có lẽ đã kết thúc, hắn cần phải tìm thứ gì đó bồi bổ cho Mộc Như Lam. Về phần tù nhân trốn thoát, không liên quan gì đến hắn, giống như cho dù Ive ở trước mặt hắn, hắn cũng không nhất định phải bắt hắn ta. Hắn nổi tiếng thiện ác rõ ràng, ma quỷ đã bị hắn bắt được còn nhiệm vụ trông coi như thế nào không liên quan đến hắn.
Hắc Báo kỳ quái nhìn Mặc Khiêm Nhân, sau đó nhìn về phía Monhanson, cảm thấy hứng thú hơi thò đầu lại gần, "Tại sao anh không chạy?" Hắn ta cảm thấy người này thoạt nhìn căn bản không người bình thường là mấy, tại sao lại có thể là biến thái cơ chứ?
"Coen rất tốt." Monhanson thản nhiên nói, đôi mắt hơi nheo lại để chặn dòng cảm xúc phức tạp khó hiểu bên trong.
Coen rất tốt.
Câu nói dường như ẩn chứa những ý nghĩa khác sâu sắc hơn.
Hắc Báo càng cảm thấy kỳ quái, làm gì có phạm nhân nào cảm thấy nhà giam tốt...
Quả nhiên là cái biến thái, suy nghĩ cũng thật khó hiểu.
Mưa lất phất bay, trên bầu trời không còn tiếng sấm, nhưng vẫn như cũ không hề có ánh trăng, tất cả đều im lặng.
Hiện tại là thời gian u ám trước khi bình minh.
Khi Mộc Như Lam được đẩy ra cô đang mơ màng ngủ. Cô cảm giác được một bản tay lành lạnh đang vuốt ve trán mình, hoà với hương bạc hà thoang thoảng khiến cô mê mẩn.
Cô hơi mở mắt, còn chưa thấy rõ bóng người,m đã nở nụ cười. Hơi nâng cánh tay bọc băng vải lên, sau đó được người khác đỡ lấy.
"Ngủ ngon." Mộc Như Lam nhẹ nhàng nói, nhắm mắt lại chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, cơ thể của cô thực sự rất mỏi mệt, vừa rồi máu rút ra một chút, không nhiều, nhưng cũng đủ khiến cô mệt mỏi hơn một chút.