Editor: Noãn
Beta_er: Chan
Không biết đã qua bao lâu, bốn phía âm u, Mộc Như Lam cảm giác mình bị tỉnh do quá lạnh, cánh tay nổi đầy da gà, toàn thân cũng lạnh cóng.
Trước mắt chỉ là một khoảng đen tối che đi tầm mắt của cô, hai tay bị trói lại đằng sau, hai chân cũng bị trói chặt.
Mộc Như Lam ngừng động đậy, lên tiếng: "Có ai không?"
Tiếng nói vọng lại chứng tỏ đây là không gian kín, Mộc Như Lam chạm tay xuống mặt sàn, có lẽ là inox, cô nghi ngờ mình bị nhốt ở một chỗ giống như mật thất.
Cô đã làm người ta có cảm giác không cần đề phòng với cô nhưng hiện tại vẫn bị cảnh giác nghiêm ngặt, là do có nhân vật lợi hại có tâm lý đề phòng cao ư? Nếu là thế thì người kia nhất định là phụ nữ, hơn nữa võ thuật cũng không tệ.
Mộc Như Lam co lại hai chân dùng đầu gối cọ cọ tấm vải đen che mắt, cọ đến nỗi cổ cô gần như sắp gãy mới đẩy được một bên khăn che mắt ra, một mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên đúng như cô phỏng đoán, một phòng trống rỗng phủ trắng màu inox, góc tường còn có camera giám sát, giống như cô bị giam trong một cái két sắt.
Đúng là tính huống gay go đó.
Mộc Như Lam lại bắt đầu cọ khăn che mặt đến khi nó hoàn toàn rơi ra không còn che mất tầm mắt, bên kia camera có thể có người đang giám sát cô, chỉ là nếu chỉ tháo ra khăn che mắt chắc cũng không gây chú ý nhiều, dù sao ánh mắt cô không hề có tính sát thương.
Mộc Như Lam ngồi tại chỗ, cúi đầu nhìn từng vòng dây đỏ trói chặt hai chân như rắn độc quấn quanh, cô giật giật tay bị trói sau lưng, sợi dây siết rất chặt, cô muốn xoay cổ tay cũng không được, chậc, thật khó khăn.
Lúc này trong phòng giám sát, nữ huấn luyện viên chắp tay sau lưng nhìn cô gái trên màn hình, người da đen ngồi vắt chân lên bàn điều khiển, tỏ vẻ chế nhạo đối với hành động coi một cô gái tay trói gà không chặt thành nhân vật nguy hiểm mà đối phó, hơn nữa còn cảm thấy trực giác của nữ huấn luyện viên bị thần kinh.
Hắn đứng lên, đi ra ngoài.
"Cậu định làm gì?" Nữ huấn luyện viên ở đằng sau hỏi.
"Lấy đồ ăn cho cô ấy, đây là con tin quan trọng, cô muốn cô ấy chết đói à?"
"Không cần." Vẽ mặt nữ huấn luyện viên nghiêm nghị: "Đói ba bốn ngày cũng không thể chết đói, huống chi lấy được xong còn phải xử lý cô ta, lãng phí đồ ăn, trở về vị trí làm việc!"
Dường như người da đen có bất mãn rất lớn đối với cô ta, nữ huấn luyện viên càng không để hắn làm, hắn lại càng muốn làm, hắn cho rằng điều này cũng chỉ là tiểu tiết không quan trọng.
Vì vậy không để ý tới nữ huấn luyện viên xoay người đi ra ngoài, làm sắc mặt nữ huấn luyện viên đằng sau trở nên âm u.
Mộc Như Lam thấy cửa lớn màu bạc trắng chậm rãi mở ra, người da đen cao lớn bưng sữa tươi và sandwich đi vào, đứng trước mặt cô, cầm sandwich lên đưa tới bên miệng cô: "Ăn đi."
Mộc Như Lam nghe lời há miệng cắn một cái, hốc mắt đỏ hoe nổi bật rõ ràng trên da thịt trắng nõn, hơn nữa cô cũng không nói gì cả, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời làm người ta có cảm giác mình làm tội ác lớn, giống như bắt nạt một con mèo con không hề có sức phản kháng.
Người da đen cảm thấy có chút không được tự nhiên, sandwich trên tay cũng sắp bị hắn bóp nát.
"Tay rất đau..." giọng nói nho nhỏ như gió nhẹ, nghe vào tai lại không thể nào bỏ qua.
Người da đen nhìn Mộc Như Lam một lát, thả sandwich trên tay vào trong khay, đẩy bả vai cô qua một bên nhìn sau lưng cô, thấy sợi dây kia siết rất chặt, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh cũng hằn đỏ, trầy da.
Xem đi, một cô gái da thịt non nớt như vậy căn bản không cần cảnh giác đến như này, lại còn trói tay chân giam giữ ở nơi như này, có bệnh!
Nghĩ như vậy, người da đen rút dao quân dụng từ bên hông, lưỡi dao sắc bén đặt lên dây trói, mái tóc đen dài của Mộc Như Lam che đi đôi mắt cô, nhưng lưỡi dao chưa cắt được dây thì giọng nói khó chịu lạnh như băng của nữ huấn luyện viên vang lên từ thiết bị đặt trong phòng: "Nếu như cậu không muốn bị xử phạt thì có thể tiếp tục làm trái mệnh lệnh của tôi!"
Động tác của người da đen ngừng một chút, lưỡi dao cắt một nửa dây nhưng không cắt đứt hẳn, dù cực kỳ bất mãn đối với người phụ nữ đó nhưng cô ta vẫn là cấp trên, hắn cũng không muốn bị phạt, dù rất áy náy nhưng cũng chỉ có thể làm vậy.
Khi thu lại dao găm lưỡi dao lại âm thầm cắt thêm một nhát, dây thừng kia bị cắt làm đôi, người da đen nói nhỏ bên tai Mộc Như Lam: "Đừng để cô ta phát hiện."
Mộc Như Lam nhỏ giọng đáp một tiếng, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, hai tay vòng ở phía sau vẫn không nhúc nhích.
Người da đen lại bưng đồ ra ngoài, Mộc Như Lam muốn nhìn mật mã hắn nhập một chút nhưng lại bị thân hắn chặn mất tầm nhìn, trong phòng lại nhanh chóng trở bên trống rỗng im lặng, chỉ còn một mình Mộc Như Lam.
"Ha ha... Thiên Sứ đúng là được hoan nghênh đó." Tại tầng cao nhất, Hans nhìn chằm chằm video giám sát trên máy vi tính cười híp mắt nói.
Mộc Như Lam bị nhiều bên giám sát theo dõi, có Hans, Ive và nữ huấn luyện viên. Ive rất mong đợi Mộc Như Lam sẽ thoát thân khỏi nơi này thế nào trong hoàn cảnh bốn phía đều là địch, hơn nữa thành công hoàn thành việc cô muốn làm, cái này như một trò chơi, cô phải đánh chết rất nhiều quái nhỏ sau đó còn phải đối mặt với mấy boss lớn có thể một chiêu đánh chết cô. (Truyện được đăng nhanh nhất tại dđLQĐ và watpad, các trang khác chỉ là coppy)
MonHanson nằm trên ghế sofa, hơi mở mắt nhìn...
Còi báo động chợt vang lên, cả tầng chìm vào trong bóng tối, màn hình giám sát bỗng dưng tối sầm, mọi người còn tưởng Đế Chế Bạch đã đánh tới, thần kinh căng thẳng trong nháy mắt.
Mộc Như Lam không kịp nghĩ nhiều, mở dây thừng sau lưng ra, trong bóng tối không thể nhìn rõ tay mình mò xuống dưới chân, giày này là giày đế bằng cao 6 phân, ở giữa có lỗ hổng, Mộc Như Lam mở ra hàng khóa trang trí màu cam ở đế giày, rút dao giải phẫu cô giấu ở bên trong, dễ dàng cắt đứt dây trói ở cổ chân.
Trái tim đập chậm rãi vững vàng, dường như cô không hề cảm thấy khẩn trương, cũng không sợ đèn đột ngột sáng lên, tập trung làm việc trước mắt, cô cầm dây thừng đứng dậy nhanh chóng chạy tới cửa như con mèo lẫn trong bóng tối, còn chưa nhấn mật mã đã cảm giác cửa đã mở.
Có người đang giúp cô.
Tin tức này nhanh chóng thoáng qua trong đầu, Mộc Như Lam kéo cửa ra chạy ra ngoài, cách đó không xa không ngừng truyền đến tiếng lo lắng khẩn trương.
"Này! Có chuyện gì? Hạt giống nuôi cấy trong bình sắp chết rồi, tôi cần điện!"
"Chúa ơi! Ai đó giúp tôi một việc?!"
"..."
Mộc Như Lam đi thẳng tới phía trước, tầm mắt trong bóng tối giống như được mở chức năng nhìn trong đêm, cảm giác trong lòng có một đồng hồ từ từ đếm ngược: Mười, chín, tám...
Có người đụng vào người cô, "Oh! Mẹ kiếp, đồ bất cẩn..."
Là một cô gái.
Mộc Như Lam chợt vươn tay ôm đầu cô gái kia, xoay một cáu, tiếng xương gãy răng rắc chìm vào bóng đêm, nhanh chóng cởi đồ trên người cô ta rồi tiện tay đẩy thi thể vào trong một căn phòng đang mở cửa bên cạnh....
Ba, hai...
Mộc Như Lam bước vào trong cánh cửa có tấm biển hiện chữ huỳnh quang xanh biếc: "lối ra an toàn"...
Một.
Ánh đèn chợt sáng lên, con ngươi mới thích ứng trong bóng tối chợt bị chói lóa nhắm mắt lại.
Cổ tay giấu trong tay áo màu trắng, Mộc Như Lam cúi đầu, cài lại áo blouse trên người, một tay sờ sờ thẻ nhân viên trước ngực nhìn một chút, Meilin. Paul, nhân viên nghiên cứu SP, trong túi trước ngực trái còn có một mắt kính to và khẩu trang xanh biếc, trong túi còn có một thỏi son màu đỏ, Mộc Như Lam lấy kính và khẩu trang ra đeo vào, mái tóc dài phía sau tùy ý búi lại sau đầu rồi đút hai tay trong túi áo blouse, bước chân không chút chột dạ hay khẩn trương nào từ từ đi xuống tầng vào một tầng bên trong đó.
Mà thời điểm nhóm người đã thích ứng được với ánh sáng, thấy một video trống rỗng, trong phòng không có bóng dáng của Mộc Như Lam, không có dây thừng, mà cửa lại đóng rất kĩ, dường như Mộc Như Lam đã bốc hơi khỏi mật thất.
Sắc mặt nữ huấn luyện viên chợt biến đổi, vội vàng chạy khỏi phòng giám sát đi kiểm tra.
"Hửm?" Hans nghi ngờ nhíu mày, con ngươi xanh lục như mặt hồ nhìn MonHanson đang nằm ngủ trên ghế sofa bên kia, kỳ quái...
"Oaa." Ive dí sát mặt vào màn hình máy tính vừa sáng lên, nhìn trong mật thất quả thật không có người, trong đôi mắt màu lam tràn đầu hứng thú, quả nhiên cô sẽ làm hắn vui mừng, haha...
Nữ huấn luyện viên bước đi trên hành lang, cô ta không nhìn thấy một thi thể nữ lẳng lặng nằm bên trong một phòng, cửa màu trắng bạc tự động nhốt cô ta bên trong.
Cửa mật thất bị mở ra, tầm mắt nữ huấn luyện viên sắc bén nhìn quanh bốn phía, cô ta tức giận đến cắn chặt lưỡi, cúi đầu nhìn một đoạn dây thừng đỏ trên nền màu trắng bạc.
"Có chuyện gì vậy?!" Người da đen đi theo phía sau cô ta, mắt nhìn chằm chằm bốn phía, tẩu thoát khỏi mật thất?
"Cô ta chắc chắn đang trốn ở phòng nào đó, lập tức phát tán hình tới các bộ phận khác!" Nữ huấn luyện viên cắn răng nói, cô ta cũng biết cô gái kia tuyệt đối không đơn giản, còn có việc mất điện vừa rồi là có chuyện gì, bộ phận cung cấp điện nếu không cho cô ta một câu trả lời hợp lý sẽ không yên với cô ta!
Bộ phận cung cấp điện nằm cũng trúng đạn oan, trời mới biết tại sao lại đột nhiên như vậy, bọn họ căn bản cũng không kịp phản ứng với chuyện như này, cũng hoàn toàn không tìm ra dấu vết xâm nhập làm gián đoạn hệ thống cung cấp điện, có lẽ thật sự chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, nên biết bọn họ muốn duy trì cung cấp một lượng điện lớn ở nơi này vốn không dễ dàng.
Bên kia, tầng ngầm thứ sáu.
Mộc Như Lam đút hai tay trong túi áo vừa đi qua một thang máy, bên trong thang máy có một đám nam nữ mặc áo blouse giống nhau, lúc thấy Mộc Như Lam lập tức vươn tay chặn lại cửa thang máy chuẩn bị đóng, thúc giục cô: "Tới đây, cửa sắp đóng rồi, nhanh chút!"
Mộc Như Lam dừng chân một lát, xoay người đi vào thang máy, liếc mắt nhìn camera.
Không biết hiện tại bọn họ muốn đi đâu làm gì, nhưng với tình huống trước mắt của cô nên ngoan ngoãn đi theo.
"Này, hình như chưa từng gặp cô, cô là người của bộ phận nào?" Bên cạnh có một cô gái vỗ vỗ vai Mộc Như Lam hỏi, ngó đầu về phía trước nhìn bảng tên trước ngực Mộc Như Lam "Đơn vị SP, Meilin... Cô mới gia nhập hả?" Cô gái kia nói hơi nhiều, trong thang máy chỉ có giọng cô và tiếng trả lời của Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam hạ thấp giọng, có chút khàn: "Đừng nói chuyện với tôi, cổ họng tôi không thoải mái."
"Ồ, xin lỗi." Người nọ vội vàng rụt tay về như trên người Mộc Như Lam có bệnh truyền nhiễm.
Thang máy lên từng tầng, lúc này màn hình nhỏ trung tâm phím trong thang máy sáng lên, tấm hình Mộc Như Lam xuất hiện, tiếng thông báo truyền đến từ đỉnh đầu: "Mọi người chú ý, mọi người chú ý, cô gái này đang trốn ở chỗ nào đó, ai gặp lập tức thông báo cho phòng an ninh, lặp lại một lần nữa..."
"Cô bé này thật xinh đẹp!" Cô gái ầm ĩ bên người Mộc Như Lam lại lên tiếng.
Có người bên cạnh bổ sung thêm: "Trẻ nhỏ xinh đẹp phương đông."
"Không thấy giống Thiên Sứ trong kinh thánh ư?"
"..."
Cô gái ầm ĩ đẩy bả vai Mộc Như Lam: "Trông cô cũng rất giống cô gái đó."
Bên trong thang máy chợt yên tĩnh, hai cặp mắt nhìn về phía cô, Mộc Như Lam liếc qua cô gái ầm ĩ kia một cái, tháo khẩu trang ra, lộ cái miệng đỏ tươi xấu xí: "Dáng người phương Đông trong mắt các người cũng không kém bao nhiêu đâu."
"A..." Dường như cô gái kia bị miệng Mộc Như Lam làm khiếp sợ, ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa.
Thang máy dừng ở tầng hai "Đinh" một tiếng mở ra, một đám người mặc áo blouse đi ra ngoài, cùng đi tới phòng hội nghị ở trung tâm.
Mộc Như Lam đi vào theo đám người, có lẽ bọn họ là nhóm người đến cuối cùng, vậy nên tầm mắt mọi người mặc áo blouse đứng trong phòng họp đồng thời dừng trên người bọn họ, Mộc Như Lam để ý Hans và Ive cũng ngồi đằng trước, thân thể cẩn thận trốn trong đám người, mượn bọn họ làm chỗ che.
Hans trông như tập trung chỉ để ý đọc sách triết học, lỗ mũi Ive giật giật, ánh mắt màu lam thâm thúy lướt qua một tia sáng xanh u ám quỷ dị, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt như mũi tên nhọn, xuyên qua từng người một, rơi vào trên người Mộc Như Lam trốn sau đám người.
"Ha ha ha ha..." Ive nở nụ cười, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, trông vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.
Mộc Như Lam hạ thấp kính, từ từ dịch người trốn sau thân hình cao lớn của một người, dáng người mảnh khảnh hoàn toàn bị che mất.
Hans ngẩng đầu khỏi cuốn sách nhìn Ive, nhìn theo tầm mắt hắn chỉ thấy một đám người tầm thường "Sao vậy?"
"Ngửi mùi ngọt ngào của thịt cừu, sh~..." Ive mỉm cười lịch thiệp quyến rũ nói. (*sh: như tiếng xuýt xoa ấy)
Hans lại nhìn theo tầm mắt Ive có thể thấy mấy cô gái trẻ tuổi trong đám người kia, nghĩ Ive nhìn trúng được tử cung của cô gái nào đó, từng là nhà tâm lý học quyền uy một thời, cho dù bây giờ Hans vẫn như cũ là một trong những nhà tâm lý học quyền uy, có chút biến thái, đặc biệt như Ive, chỉ cần ngửi hoặc nhìn là có thể tìm được con mồi của mình.
Mọi người đến đông đủ, Osborne đừng lên khỏi ghế ngồi phía trước, vết sẹo dữ tợn trên cằm xấu xí u ám, gã nói: "Mọi người cũng biết, hiện tại Giáo Hội đang gặp thời khắc sinh tử tồn vong, mọi người thân là nhân viên nghiên cứu khoa học quan trọng tại giáo hội, vốn không nên để mọi người rơi vào hiểm cảnh, nhưng bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện, tôi mong mọi người cũng chuẩn bị công tác ứng chiến, bây giờ sẽ phân phát vòng nhận dạng cho mọi người, toàn bộ phải đeo trên cổ tay, đây là để phòng vạn nhất.."
Phòng cái gì, Osborne không nói ra, có người lấy vòng từ trong hộp, mỗi người nhận một cái, Mộc Như Lam cầm trên tay quan sát một chút, vòng tay đang ở dạng mở, cô cảm thấy lời của Osborne có chỗ kì lạ nên thử đóng vòng lại, loáng thoáng thấy trâm nhỏ bắn ra từ bên trong, có chất lỏng chảy ra ngoài...
Tầm mắt Mộc Như Lam dừng một chút, cô biết đây là độc, người như Osborne, nói là để ngừa vạn nhất, là chỉ trường hợp Giáo Hội bị Bạch Đế đánh bại, đến lúc đó sẽ cho nhân viên nghiên cứu khoa học quý báu chôn cùng Giáo Hội, tuyệt đối không để bất cứ một người nào cho Bạch Đế.
"Được rồi, tất cả cầm vòng tay đeo vào đi..."
Tất cả mọi người nghe lời đeo vòng vào, sau đó bị tiêm vào độc dược, Osborne nói đây là cách kích thích lực chiến đấu của bọn họ kiểu mới, chỉ có kẻ ngốc mới tin lời gã.
Mọi người tụ tập ở một chỗ là vì chuyện này, xong rồi sẽ tản ra, Mộc Như Lam đi theo đám người ra ngoài dưới ánh mắt chăm chú quỷ dị của Ive, cô nghe thấy có người nói chuyện.
"Mọi người đi trước đi, trước khi ăn cơm tôi phải đi tới tầng dưới cùng một chuyến, nghe nói hai người kia đầy vết thương, phải tới tiêm cho bọn họ, oh, thật là quá đáng sợ, tôi không bao giờ muốn bị bắt vào gian phòng kia..."
Mộc Như Lam chuyển bước, đi theo cô gái kia vào một thang máy khác, sau đó ra ngoài tầng ba cùng cô, đi vào gian phòng treo biển bộ phận y học, bên trong phòng trống rỗng không người, cô gái kia dừng chân quay lại nhìn Mộc Như Lam: "Có chuyện gì..."
"Mời ngủ một giấc có được không?" Mộc Như Lam vừa nói, vật gì đó trên tay nặng nề đập tới, cô gái kia ngã trên mặt bàn làm rơi mọi thứ trên bàn xuống đất, Mộc Như Lam cầm cây gậy trên tay mới vừa lấy từ cửa, cúi người tháo bảng tên trên ngực cô gái, thật xin lỗi, thật ra cô cũng không muốn sử dụng bạo lực đâu, nhưng mà sự thật chứng minh, sử dụng bạo lực là phương pháp ổn nhất cũng nhanh nhất.
Kéo người vào trong tủ đựng thuốc, Mộc Như Lam không chút chột dạ bình tĩnh ống tiêm và thuốc ở trên bàn, sau đó để hết vào rổ cầm vào thang máy, ấn nút xuống tầng dưới cùng, cửa chậm rãi đóng, đúng lúc chỉ còn một khe nhỏ chợt có một tay ngăn lại làm cửa thang máy lại mở ra, Mộc Như Lan nhìn nữ huấn luyện viên ngẩng đầu ưỡn ngực mặc quần tây đen và áo khoác cùng màu bước vào.
Mộc Như Lam cúi đầu giả vờ nhìn đồ trong rổ, dường như đang kiểm tra xem mình có đem thiếu gì không, cô có cảm giác, tầm mắt người phụ nữ này luôn đặt trên người cô.
Nữ huấn luyện viên đầu tiên là nhìn chằm chằm tóc của cô, sau đó nhìn tới bảng tên trước ngực, rồi lại nhìn đến tay cô, tay kia vừa mới đeo vòng tay, trông quả thật là người phe mình, cô ta khoanh tay nhưng vẫn không rời mắt, vẫn cảm thấy trên người cô gái này có chỗ kỳ lạ.
Thang máy dừng lại ở giữa vì có người muốn đi lên, Mộc Như Lam đi ra ngoài, nữ huấn luyện viên liếc mắt nhìn chỗ cô vừa đứng, ánh mắt lại đuổi theo cô, thấy đế giày màu đen dưới chân cô chợt nhớ ra gì đó, sắc mặt chợt biến vội đuổi theo.
Lúc này là thời gian ăn tối, hành lang vắng tanh không một bóng người, cô ta không thấy bóng dáng Mộc Như Lam, chỉ thấy một góc áo blouse nhanh chóng vào trong một cái phòng.
Cô ta bước chậm, rút ra dao găm sau lưng, bước chân ổn định nhẹ nhàng, là một nữ huấn luyện đặc công có bài bản.
...