Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 395: V140.2: Là ai



Editor: Noãn

Beta-er: Chan

Hắc Báo vốn là rất vui vẻ ra ngoài với Mộc Như Lam giết thời gian, nhưng hiện tại đã hoàn toàn hối hận, cái người tên Mộc Như Sâm ngồi ở ghế sau nói liên tục, cả khoang xe đầy tiếng líu ríu của hắn, hơn nữa còn nói toàn mấy chuyện linh tinh nhàm chán, hắn nghe mà suýt nữa ngủ gật, cho nên sau khi đưa người đến khu chợ hắn liền kêu bọn họ đi cùng nhau, còn hắn đi tìm quán ăn nào ngon ngon để ăn.

Ba người chậm rãi đi trên đường, ba khuôn mặt xinh đẹp tinh tế giống nhau còn có nét của người phương đông thu hút sự chú ý của người trên đường, có người tổ chức tiệc hóa trang công khai trên đường, lúc Mộc Như Lam và hai anh em đi qua bị kéo vào, người bên trong rất đông, nhiều người trang điểm đậm hoặc bôi đầy phấn màu đang nhảy múa theo điệu nhạc sôi động, có cô nương rất nhiệt tình, thấy Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm lập tức kéo người qua, nháy mắt tách Mộc Như Lam khỏi hai anh em.  

Mộc Như Lam vội vàng che mặt rời khỏi đám đông, cô không thích nơi hỗn tạp náo nhiệt như này, còn có cảm giác đủ thứ mùi trộn lẫn với nhau.

Khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng người, Mộc Như Lam dừng chân, nghiêng đầu cẩn thận nhìn bên cạnh, một thiếu niên vẽ màu trên khuôn mặt cosplay thành người da đỏ Bắc Mỹ đúng lúc đi qua, nhìn lại lần nữa đã không thấy bóng dáng, Mộc Như Lam khẽ híp mắt.

Tần Lãnh Nguyệt đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, vừa bước về phía trước vừa có chút kinh hoảng quay đầu nhìn lại, cô ta không nghĩ tới có thể gặp được Mộc Như Lam ở nơi như này, không phải nó vẫn luôn ở học viện Bạch Đế cả ngày sao?

Cô ta chạy xuống dốc, nhìn hai bên đường một chút, xác nhận không có xe mới đi nhanh qua đường, đi vào một hẻm nhỏ trong ngõ, bước chân chợt dừng lại, tròn mắt nhìn trước mặt.

Mộc Như Lam mỉm cười dịu dàng đứng trong hẻm, cặp mắt lưu ly đen nhánh nhìn cô ta, chỉ chỉ đường trước đó cô ta đi: "Đi đường kia sẽ gần hơn nha."

"Cô đi theo tôi làm gì?!" Tần Lãnh Nguyệt có chút lo lắng, lo lắng bên người Mộc Như Lam còn có người của Bạch Đế.

"Không biết tại sao, chỉ là cảm thấy nhìn cô thật không vừa mắt." Mộc Như Lam nhún nhún vai, tỏ vẻ bất lực như thể toàn bộ lỗi là của cô ta.

"Nhìn tôi không vừa mắt?!" Tần Lãnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy lòng oán hận tăng vọt, tại sao cô ta (MNL) nhìn ả lại không vừa mắt? Ả bị như hôm nay đều là do cô ta hại! Nếu không phải tại cô ta thì sao ả phải ăn mặc như này rồi trốn chạy như một con chuột qua đường?! Ngay sau đó ả nghĩ tới cái gì, ánh mắt đầy vẻ châm chọc cười nhạo: "Cô cũng đừng vội đắc ý, công chúa Kha gia? Quý tộc cao quý? Cô ư? A! Tôi rất tò mò thời điểm hào quang của cô vỡ nát, cô vẫn chưa phải Thiên Sứ thì cô còn chưa cười được!"

Mộc Như Lam bị lời của cô ta làm bối rối trong giây lát, tinh thần nữ nhân này có vấn đề hả?

Tần Lãnh Nguyệt nhìn bộ dạng cô mờ mịt không hiểu, lại nghĩ tới dáng vẻ cao cao tại thượng của cô, nhất thời dâng lên một loại khoái cảm được trả thù, ánh mắt cô ta càng thêm tà ác, như đang mong đợi gì đó: "Không biết ư? Chuyện cô vốn không phải con nhà Kha gia?"

Một cơn gió mát mẻ thổi qua, cuốn lên lá khô và cát bụi trên mặt đất, tạo thành cơn lốc nhỏ.

Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm vất vả lắm mới thoát khỏi cô gái quấn lấy bọn họ, ngó trái ngó phải cũng không thấy bóng dáng Mộc Như Lam đâu.

Tần Lãnh Nguyệt nhìn Mộc Như Lam, dưới khẩu trang là nụ cười đắc ý.

Đúng vậy, cô ta đang mong chờ dáng vẻ khiếp sợ, dáng vẻ cuồng loạn của cô, mong đợi dáng vẻ thảm hại hơn cả cô ta của cô! Lúng túng cỡ nào đây! Tự cho rằng mình là công chúa, kết quả lại phát hiện chỉ là mắt cá nhầm tưởng thành ngọc trai*! Đến lúc đó cô nhất định sẽ bị cả thế giới cười nhạo, nhất định sẽ như vậy!

(*kiểu như hàng fake lại bị nhầm thành hàng real ý)

Mộc Như Lam quả thật khiếp sợ, hơi tròn mắt, nhưng không kích động như trong tưởng tượng của Tần Lãnh Nguyệt, chỉ qua là hơi hạ mắt, nghi hoặc nhìn cô ta, "Tại sao cô biết?"

Nụ cười của Tần Lãnh Nguyệt giảm bớt, không hài lòng lắm đối với phản ứng của Mộc Như Lam, nhưng chỉ nghĩ do Mộc Như Lam vốn không tin lời cô ta, vì vậy nói: "Trước kia tôi từng làm nhân viên quản lý hồ sơ ở phòng làm việc X." Trước kia là chỉ thời điểm cô ta còn chưa đi theo Bạch Mạc Ly, cô ta dựa vào một phần công việc này để nuôi sống mình và ba đứa em phía sau, nếu chỉ trông chờ vào thức ăn của cô nhi viện thì bốn người bọn họ đã sớm chết đói rồi.

Dĩ nhiên, phòng làm việc X cũng không phải phòng làm việc chính đáng gì, đây là tổ chức buôn bán tin tức DNA ở thị trường hắc đạo, chỗ nào cũng có thể nhúng tay vào giống như một con ruồi, bọn họ sẽ thu thập mảnh móng tay và tóc từ người khác, sau đó ghi lại số liệu DNA của người đó, dĩ nhiên chỉ thu thập dữ liệu của những người trong phạm cụ thể, ví dụ như người trong tầng xã hội thượng lưu. Mỗi ngày mọi người đều bị rụng chút tóc, chỉ cần cho người quét dọn trong phòng ít tiền, để họ lấy một vài sợi tóc rơi trên gối của đối tượng cần thu thập dữ liệu là được rồi, căn bản khó lòng phòng bị, bọn họ như lũ chuột đào hang, tổ chức phân tán ở khắp nơi, đơn giản là những thứ số liệu đó cũng không ảnh hưởng nhiều đến người khác.

Mà công việc này rất được hoan nghênh đối với một số người có đam mê đặc biệt, cũng có thể dùng cho việc chính đáng như tìm người, xác nhận đứa trẻ này có phải con mình hay không, rất nhiều chuyện bẩn thỉu khó coi của nhà giàu đối với  thành viên của phòng làm việc X chỉ như một vở kịch bình thường trên tivi, không có gì lạ, một phần DNA có thể tiết lộ rất nhiều bí mật, chỉ là bọn họ sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, trừ phi dùng tiền để mua.

Rất nhiều số liệu của người có trọng lượng cao được chú trọng, thời điểm Tần Lãnh Nguyệt còn làm nhân viên ở phòng làm việc X đã tiếp xúc với nhiều số liệu, trong đó có Kha gia, trí nhớ cô ta rất tốt, hơn nữa dữ liệu về Kha Xương Hoàng được cho vào nơi trọng điểm, mỗi ngày bọn họ rảnh rỗi lại xem dữ liệu, nghiên cứu DNA của người trên cao rốt cuộc có gì khác với người thường, nhìn một chút, nhớ được cũng là bình thường, nhưng không làm việc trong nhiều năm những số liệu kia đã không còn nhớ không hoàn chỉnh, nhưng số liệu hiện tại của Mộc Như Lam và Kha Xương Hoàng chênh lệch quá nhiều, cho dù đã cách nhiều thế hệ ở giữa cũng không thể nào chênh lệch lớn như vậy.

Vì vậy Tần Lãnh Nguyệt nghĩ tới bí mật đã gặp nhiều lần trong giới nhà giàu, trộm long tráo phụng gì đó.

Tóm lại, Mộc Như Lam chắc chắn không phải con cháu Kha gia!

"Tôi muốn nói những thứ này cho Kha gia, cô chờ hai bàn tay trắng đi!" Tần Lãnh Nguyệt vạn phần đắc ý, dứt lời rồi xoay người muốn rời khỏi, nhưng giây tiếp theo lại có cảm giác sống lưng tê dại, một đôi tay mảnh khảnh trắng nõn, giống như con rắn quấn vào cổ cô ta từ phía sau, hô hấp ấm áp phả bên tai...

"Thật vui khi cô nói cho tôi biết chuyện này, nhưng chỉ như vậy mà muốn đi ư?" Mộc Như Lam ôm cô ta từ đằng sau, trong con hẻm an tĩnh có chút mập mờ.

"Cô... Cô muốn gì?" Hô hấp của Tần Lãnh Nguyệt có chút gấp gáp, không khỏi dựng tóc gáy, là cô ta cảm giác sai ư? Cô ta cảm thấy tay Mộc Như Lam ôm cổ cô ta như có chút siết chặt, khiến cô ta có cảm giác giây tiếp theo sẽ bị Mộc Như Lam siết chết.

Mộc Như Lam đang muốn nói gì, trên đầu lại bỗng truyền đến một tiếng huýt sáo, cô ngẩng đầu, vẻ mặt âm u nhìn mấy người đàn ông đang ngả ngớn nhìn các cô trong cửa sổ trên cao như đang nhìn hai cô gái đồng tính.

Mộc Như Lam hơi buông lỏng cánh tay đang ôm chặt, Tần Lãnh Nguyệt lập tức lùi ra xa, cô ta dựa lưng vào bức tường phía trước thở dốc, nhìn chằm chằm Mộc Như Lam: "Vừa nãy cô chắc chắn muốn giết người diệt khẩu!"

"Đấy là ảo giác của cô thôi." Mộc Như Lam mỉm cười nói.

Tần Lãnh Nguyệt không nói gì nữa, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Mộc Như Lam, vừa nhìn chằm chằm vừa lùi ra ngoài, sau khi cảm thấy khoảng cách đủ an toàn mới chợt xoay người chạy đi, bả vai va trúng Mộc Như Sâm đang chạy tới tìm Mộc Như Lam mà suýt ngã.

"Chết tiệt! Vội đi đầu thai à?!" Mộc Như Sâm xoa bả vai bất mãn nhìn người đã chạy xa.

"Chị." Mộc Như Lâm thấy Mộc Như Lam chậm rãi đi ra từ hẻm nhỏ, nhớ tới người kì quái che kín toàn thân mới vừa đâm vào mình, vội vàng quan sát Mộc Như Lam, chỉ sợ cô có chuyện gì.

Mộc Như Lam mỉm cười như cũ, đưa tay giữ cánh tay em trai, "Chúng ta trở về thôi, chị có chút chuyện khẩn cấp phải xử lý."

"A? Nhanh vậy sao?" Mộc Như Sâm bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Gọi điện cho Hắc Báo để hắn tới đón người, Hắc Báo đành gói cái bánh sandwich chưa kịp ăn rồi chạy tới, đưa Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm về học viện St.Peter trước, sau đó quay về Bạch Đế với Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam ngồi ở ghế sau, nhíu mi nhìn sợi tóc ngắn trong tay vừa lấy từ trên đầu Mộc Như Sâm, cô cảm giác có chuyện gì đó xảy ra hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, đây rốt cuộc là do cô trùng sinh gây ra hiệu ứng cánh bướm hay là từ khi bắt đầu đã không trong tầm kiểm soát của cô, thậm chí là chuyện ở kiếp trước mà đến khi chết cô vẫn không biết? Giống với việc cô không hề biết đến sự tồn tại của Bạch Mạc Ly ở kiếp trước?

Nếu như...

Tần Lãnh Nguyệt không lừa cô, cô không phải là con cháu Kha gia, không phải con gái của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương...

Như vậy...

Cô là ai?

...

Màn đêm thật dài, sương mù nồng đậm.

Bên trong Noãn các lại có ánh lửa đỏ rực giữa đêm tối, trong đó lại có cả những đám màu trắng, trông có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Kha Thế Tình khoác áo quỳ trên Tatami, trước mặt là thùng sắt đang thiêu đốt từng tờ giấy bị ném xuống, cho đến tờ giấy trắng cuối cùng chỉ có một chữ X ở giữa.

Trong tay của Kha Thế Kiệt khi được vớt từ dưới biển có mắc một sợi tóc, có lẽ trong lúc dây dưa với hung thủ thì nắm được, sau khi xét nghiệm DNA được một tập số liệu mới lạ, nếu như muốn truy tìm chân tướng thì chủ ý đến tìm người của phòng làm việc X nhờ giúp là một ý kiến không tệ...

Không tệ ư?

Tia lửa ánh lên trong đôi mắt vô thần của Kha Thế Tình có vẻ cực kỳ nóng bỏng.

Một lúc lâu, tập trung ánh mắt, hắn cầm điện thoại trên bàn bấm một dãy số gọi đi, bên kia có chuông một lát mới có người nghe máy, bây giờ đã là nửa đêm canh ba*.

(*Canh ba: từ 23h - 1h sáng)

"Mọi chuyện sao rồi?" Giọng Kha Thế Tình thật thấp, như có chút trầm xuống.

"Đương gia? À, chuyện tiến triển rất thuận lợi, nhưng mà muốn nhổ tận gốc phòng làm việc X còn cần chút thời gian." Thỏ khôn có ba hang, phòng làm việc X đâu chỉ có ba hang, có lẽ bởi vì bọn họ biết loại mua bán hèn hạ này sớm muộn cũng làm nhân vật lớn nào đó nổi giận.

"Động tác nhanh chút, tôi không muốn kho dữ liệu của bọn họ còn xót lại cái gì."

"Vâng!"

...

Xe ô tô chậm rãi dừng ở cửa học viện Bạch Đế, Hắc Báo tới phòng an ninh, Mộc Như Lam mở xe golf của mình chậm rãi tới bệnh viện trong trường.

Bên trong bệnh viện không còn an tĩnh như xưa, bởi vì nhóm bác sĩ đứng đầu Đế chế Bạch tới mang theo không ít việc cho bọn họ, nhưng mà đây là chuyện tốt, còn hơn cả ngày rảnh rỗi không làm gì.

Mộc Như Lam đỗ xe trước cửa, vừa đi vừa nhổ một sợi tóc trên đầu mình, bệnh viện trong trường mặc dù không lớn, nhưng thiết bị y học bên trong lại không thiếu, hơn nữa còn là chất lượng nhất, tất nhiên có thể xét nghiệm DNA.

Tìm được một y tá đưa cô tới phòng làm việc, bên trong có mấy bác sĩ đang làm việc, cũng có mấy người của Đế chế Bạch mặc áo blouse đều giật mình khi thấy Mộc Như Lam, một số người có vẻ nhận ra cô vì từng thấy cô trong Đế chế Bạch.

Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, coi như chào hỏi, sau đó nhìn tới bác sĩ đang hỏi cô có cần giúp gì không.  

"Có thể xét nghiệm DNA giúp tôi được không?" Mộc Như Lam đưa hai sợi tóc trong tay tới, mỉm cười hỏi: "Tôi muốn biết chủ nhân hai sợi tóc này có quan hệ gì, có được không?"

"Cái này..." Bệnh viện trường học chưa từng có học sinh đưa ra yêu cầu này, bác sĩ có chút chần chờ, nhưng nhìn Mộc Như Lam mỉm cười lại không nỡ từ chối, hắn đẩy cặp kính, lấy một túi nhựa trong suốt trên bàn để Mộc Như Lam bỏ hai sợi tóc vào: "Được, nhưng thiết bị xét nghiệm đang làm việc, nếu cô không cần ngay thì ba ngày sau lại tới lấy kết quả xét nghiệm được không?"

Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu: "Được, cám ơn anh, vậy ba ngày sau tôi lại tới."

Bác sĩ gật đầu một cái, lại không nhịn được hỏi, "Nhưng mà, cô đang xét nghiệm của cô..."

"Cũng không phải chuyện gì lớn, xin đừng quá để tâm." Mộc Như Lam nói xong xoay người ra ngoài.

Mộc Như Lam đứng trên bậc thang trước cửa bệnh viện, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh nắng tươi sáng, là thời gian trà chiều sau giờ ngọ mà cô thích nhất vào mua thu, hơi híp mắt, chợt nhớ tới lời của Hans nói với cô trong viện tâm thần Coen, những thái nhân cách ở đó bị sử dụng để nghiên cứu như vật thí nghiệm, bị tẩy não hết lần này đến lần khác, cho đến khi họ mất đi chính mình, không nhớ mình là ai, không biết đâu mới là vị trí của mình, từ đó rơi vào trạng thái điên cuồng...

(*giờ ngọ: từ 11h - 13h trưa)

Cô sẽ như vậy phải không? Nếu như cô không phải Mộc Như Lam, cũng không phải Kha Như Lam, vậy cô sẽ là ai?

"Điện hạ, cậu không thoải mái à?" Một cô gái lái xe gofl dắt chó đi qua hỏi.

Mộc Như Lam nhìn cô gái, mỉm cười lắc đầu: "Chỉ là đang nghĩ một vài vấn đề thôi."

"Oh, vậy nhất định là một vấn đề sâu sắc!" Chú chó lông vàng trước xe cũng "gâu" một tiếng như phụ họa lời nói của cô gái.

Mộc Như Lam cười không nói, ngồi xuống sờ sờ đầu của chú chó lớn xinh đẹp, cảm giác lông xù làm nụ cười của cô đậm hơn chút. Chà... Thật một thế giới tốt đẹp.

(truyện được đăng nhanh nhất tại dđLQĐ&wattpad, các trang khác là coppy)

...

California.

Bệnh viện tâm thần Cowan.

"Tránh ra! Cút ngay!" Trong khu cách ly thí nghiệm tại tầng ba không ngừng vang lên tiếng thét điên cuồng chói tai của người phụ nữ, trước cửa tù màu đen có người mặc vest hoặc khoác áo blouse thờ ơ như đang nhìn một con khỉ trong vườn thú, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn rồi lại cúi đầu ghi chép như đang nhận xét trạng thái của con khỉ ra sao.

Có tiếng bước chân vang lên từ bên kia hành lang, có người quay ra nhìn, sau đó vội vàng đứng lên từ trên ghế, động tác thu hút sự chú ý làm người khác cũng nhìn qua, sau đó thi nhau đứng dậy như thể phải rất tôn trọng người đang tới.  

"Ngài Amon."

Mặc Khiêm Nhân đi từ từ tới, bóng dáng đen trắng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, trái tim như mặt hồ chưa từng và cũng không thể bị hỗn loạn.

Hắn thản nhiên gật đầu, phòng giam phát ra tiếng vang trầm đục, Ritana nắm chặt song sắt, chen đầu vào khe hở ở cửa như muốn nặn đầu ả ta ra luôn, một con mắt còn lại nhìn chằm chằm Mặc Khiêm Nhân, như dã thú vừa đe dọa vừa cầu xin khi bị uy hiếp đến sinh mạng: "Đuổi bọn họ ra ngoài! Đuổi ra!"

Ritana có cảm giác mình sắp bị cướp mất lý trí, một loại cảm giác hoang mang sợ hãi chưa từng có, khiến ả muốn giết người, muốn phát điên.

Mặc Khiêm Nhân chỉ bình thản liếc ả rồi nhìn một người nghiên cứu trong đó: "Cảm giác thế nào?"

Người bị hỏi lập tức đứng thẳng sống lưng như được cấp trên đặt câu hỏi: "Do cô ta vô cùng có giá trị nghiên cứu, có lý trí và tính phản kháng cao hơn hẳn so với thái nhân cách khác ở đây, tôi đã thực hiện phương pháp tẩy não liên tục bảy ngày nhưng cô ta vẫn luôn duy trì cảnh giác, là thái nhân cách nữ có đặc điểm giống với thái nhân cách nam nhất từ trước đến nay. Khi nào có kết quả nghiên cứu, tôi nghĩ giới tâm lý học sẽ tiến thêm một bước đối với việc điều trị cho thái nhân cách nữ! Vô cùng cảm ơn ngài Amon cho chúng tôi thực hiện nghiên cứu!"

"Các người được phía trên phê chuẩn mới được vào, không liên quan tới tôi." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, đáp lại lời cảm ơn của hắn ta, Ritana vẫn ở đó la hét với hắn, giọng nói thờ ơ của Mặc Khiêm Nhân lại nhẹ nhàng vang lên: "Nếu đã biết cô ta giống thái nhân cách nam mà không ngại mình sống lâu quá thì đừng nên tiến tới quá gần, tôi sẽ không tới xem tiến độ của mấy người nữa." Bởi vì hắn muốn nghỉ phép dài hạn.

Có người vừa định nhờ Mặc Khiêm Nhân xem giúp bản nghiên cứu có chỗ nào sai không đành yên lặng nuốt lại lời định nói, cũng đúng, người ta là Amon cực kỳ nổi tiếng, sao có thể hứng thú với nghiên cứu của bọn họ chứ.

"Thả tao ra! Ma quỷ! Ác ma! Mày sẽ không được chết tử tế!..." Tiếng thét chói tai điên cuồng của Ritana không ngừng vang lên từ đằng sau, bước chân Mặc Khiêm Nhân vẫn lạnh lùng tự tin, mỗi một bước chân như giẫm vào đáy lòng người khác.

Có người đằng sau nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Khiêm Nhân một lúc lâu, ánh sáng bên kia rực rỡ, người đàn ông như được vòng sáng bao bọc chậm rãi đi tới ánh sáng, nhìn như một vị thần...

Tự đánh vào đầu mình một cái, thầm nghĩ nhìn một người đồng giới thành thần, điên rồi.

"Mà này, mới đây ngài Amon vừa suýt chết thật sao? Nhìn không giốnh người bị thương nặng tí nào..." Người bị thương nặng sao còn có thể xa cách nhân thế như vậy, nghe nói người suýt chết một lần sẽ trở nên bình dị gần gũi bao dung, nhưng ngài Amon của bọn họ vẫn như cũ nha!

"..."

Mặc Khiêm Nhân không biết người khác bàn luận như nào về hắn, rời khỏi nhà giam tới phòng của mình dọn dẹp hành lý rồi xuống tầng, Joy như cái đuôi đi theo hắn ra khỏi bệnh viện, suýt chút nữa thì lên xe theo.

"Có chuyện gì?" Mặc Khiêm Nhân hạ cửa sổ xe nhìn vẻ mặt Joy nhăn như mướp đắng ở ngoài.

"... Không có gì..." Joy cảm giác hắn nên súc tích

Xe ô tô màu đen lập tức chạy đi.

"..." Phó viện trưởng - Joy vẫn đang nghĩ mình phải ngắn gọn súc tích nhắc nhở viện trưởng của bọn họ không nên nghỉ việc vì yêu đương... Fuck! Hắn ta không tin hắn(MKN) không nhìn ra ẩn ý trên mặt hắn ta đấy! Nhất định là đã hạ quyết tâm nên không để ý tới hắn ta! Thật là tai họa! Tai họa!

...  

sorry cả nhà:< vốn định đăng lúc 8h30 tối cơ mà bé chuột nhà mình "lâm bồn" nên phải để ý bé nó, với lại lũ bạn lôi đi chơi huheo, nợ cả nhà 800 chữ nữa mai mị trả nhé, iu <3

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv