Editor: Noãn
Beta: Chan
Mặt trời mọc rồi lại lặn, ngày đêm luân phiên thay đổi, hai người nằm ở bệnh viện vẫn trong trạng thái hôn mê như cũ, đợi đến khi mặt trời lại ló dạng lần nữa, một ngày mới lại vừa bắt đầu.
Trời mây u ám dần dần tản ra, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào xuyên qua khe hở trên rèm che, tạo thành từng tia sáng nhỏ trên mặt đất.
Thiếu nữ nằm trên giường bệnh khẽ động mí mắt, lông mi giống như cánh bướm nhẹ nhàng lay động, toàn thân đều trong trạng thái đau đớn vô lực.
Kỳ quái...
Chậm rãi mở mắt hình thành tiêu cự, cô nhìn trần nhà màu trắng, theo lệ ngẩn người. Nửa phút sau trí nhớ mới chậm rãi trở lại, cô chuyển mắt nhìn xuống thấy mình đeo túi dưỡng khí, khẽ động cánh tay nhìn vết thương trên cổ tay trái do Ritana gây ra đang quấn lớp băng thật dày, cả tay phải cũng bị băng bó lại, đó là vết thương do cô đụng trúng lưỡi dao thủ công, trên đầu cũng được quấn băng, có lẽ do ngã từ trên tầng xuống, nhưng mà vết thương ở ngực trái này... Là trúng đạn sao?
Tầm mắt bỗng nhiên ngừng lại trong nháy mắt, đôi mắt như hắc lưu ly chuyển động nhìn bốn phía quanh phòng, ghế sa lon, ghế ngồi, tủ lạnh, TV... trống rỗng không người...
Mùi trà nhàn nhạt kèm theo hương hoa lan nhẹ nhàng tràn ngập trong phòng, một bàn tay thon dài trắng nõn giữ đầu cô lại, ngăn ý định quay đầu tìm kiếm xung quanh của cô, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang bên tai: "Không cần tìm nữa, hắn đang bình an ở bên cạnh."
Mộc Như Lam nghe vậy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lại nghi hoặc nhìn Kha Thế Tình, tại sao cậu út lại ở đây?
Kha Thế Tình mỉm cười vừa đưa tay ấn chuông ở đầu giường gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cô vừa nói: "Cậu tới xem xem số mệnh của cháu có thể có thay đổi hay không."
Mộc Như Lam càng thêm nghi ngờ hơn, đáy mắt trong nháy mắt bao phủ một tầng sương mù, số mệnh ư? Cô không thích nghe từ này lắm đâu.
Kha Thế Tình đang định nói tiếp lại đúng lúc nhóm bác sĩ đã tới, hắn đứng ra nhường vị trí để bọn họ kiểm tra cho Mộc Như Lam.
Tỉnh lại là đã vượt qua cơn nguy kịch, có thể tháo các loại ống cắm trên người xuống, sau đó Mộc Như Lam được chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Giường bệnh được đẩy ra ngoài chậm rãi, cô quay đầu nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, Khiêm Nhân của cô đang ngủ say, trên người hắn cắm đầy các loại ống có vẻ thật yếu ớt.
Một cảm giác kì lạ lan tỏa trong tim.
Cô nhớ loáng thoáng mình bị ngã xuống từ cửa sổ. Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, có một người vẻ mặt lo lắng kinh hoảng chạy tới vươn tay đỡ lấy cô, nhiệt độ quen thuộc cùng hương bạc hà nhàn nhạt thoải mái lại sạch sẽ khiến thần kinh vốn căng thẳng tại thời điểm đó cuối cùng được buông lỏng, sau đó cô liền mất ý thức, diễn biến tiếp theo có lẽ cũng không khó đoán.
Cảm động? Đau lòng sao? Trung tâm xử lý tình cảm của biến thái có thiếu xót, có vẻ không thể cảm nhận được thứ cảm xúc này.
Cô muốn mở miệng nói nhưng cổ họng lại khô khốc không thể lên tiếng, toàn thân đau nhức vô lực, cánh tay cũng không thể nhấc nổi. Vì vậy chỉ có thể chăm chú nhìn căn phòng chăm sóc đặc biệt kia. Đôi mắt đen nhánh như ngọc lưu ly nhìn hắn càng ngày càng xa, cho đến khi bóng dáng đối phương rời khỏi tầm mắt, vào đến phòng bệnh khác.
Có lẽ bây giờ là hơn bảy giờ sáng, còn khá nhiều người vẫn đang nghỉ ngơi.
Kha Thế Tình chuẩn bị cháo cho Mộc Như Lam, cô tùy ý ăn mấy miếng liền không ăn được nữa, Kha Thế Tình không thể làm gì hơn đành đỡ cô nằm xuống ngủ. Vì vậy lúc Đoạn Nghiêu và Mặc Vô Ngân đi vào thì Mộc Như Lam đã lại ngủ thiếp đi.
Đây là lần đầu tiên cô bị thương nặng như vậy từ lúc trùng sinh tới giờ, dĩ nhiên cũng là lần đầu tiên cô gặp một nữ biến thái. Hmm, hai cái "lần đầu".
"Hôm nay chị dâu cũng tỉnh rồi, có lẽ anh cũng tỉnh nhanh thôi..." Mặc Vô Ngân lẩm bẩm xoay người chạy tới xem phòng bệnh của Mặc Khiêm Nhân, nhưng thực tế không tốt như cô nghĩ, Mặc Khiêm Nhân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại cho đến sáu ngày sau.
Ánh mặt trời vào buổi trưa có chút chói mắt.
"Ngày xưa, có một mỹ nhân ngư xinh đẹp, nàng là con gái thứ bảy của nhà vua..." Giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên trong phòng bệnh, xuyên thấu qua màng nhĩ, chạy tới từng nơi trong thân thể, sau đó truyền vào trong tim, cắm rễ nảy mầm ở nơi đó.
Lông mi nam nhân trên giường bệnh hơi run rẩy, chậm rãi mở mắt, ánh vào trong mắt là trần nhà màu trắng, giọng thiếu nữ mềm mại truyền cảm vẫn vang bên tai, hắn bất giác nhìn tới hướng phát ra âm thanh, có lẽ do ngủ quá lâu, có lẽ do tiêu cự mắt còn chưa kịp thích nghi hoặc có lẽ vì ánh mặt trời rực rỡ khiến hắn có loại cảm giác ngẩn ngơ, thiếu nữ như Thiên Sứ tựa hồ đang tung cánh muốn rời xa hắn.
Cô ngồi ở xe lăn bên cửa sổ, trên tay quấn băng cầm một quyển sách, sợi tóc mềm mại đen nhánh khoác lên dáng người mảnh khảnh, khóe môi cô mỉm cười dịu dàng ấm áp, ánh mắt trong suốt thuần túy. Có hai đứa trẻ mặc áo bệnh nhân vây quanh cô, dưới ánh mặt trời chiếu vào giống như có một tầng sương nhàn nhạt phủ trên người cô, thoạt nhìn thánh khiết không thể xâm phạm.
Mặc Khiêm Nhân lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt lạnh nhạt dấy lên từng tầng rung động nhẹ nhàng khó phát hiện, giống như chuồn chuồn nhẹ lướt qua mặt nước, khuấy đảo mặt hồ tĩnh lặng.
Chợt, giọng thiếu nữ kể chuyện ngừng lại, hai cặp mắt chạm nhau, trong nháy mắt cảm giác thời gian chậm lại tựa như có thể nhìn vào nơi sâu nhất trong thế giới của nhau, một cái nhìn lại phảng phất như đã nắm tay qua vạn năm.
Nụ cười nơi khóe môi Mộc Như Lam sâu hơn, khóe mắt hơi cong lên, hai tiểu quỷ nhìn trái một chút lại nhìn phải một chút sau đó đặc biệt thông minh đứng lên cố gắng đẩy Mộc Như Lam qua, tủm tỉm cười lau mồ hôi đầy trán, lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh.
Có một loại cảm giác vắt sức lao động của hai đứa trẻ.
Trong mắt Mộc Như Lam có chút bất đắc dĩ mỉm cười, thật ra chân của cô không có gì đáng ngại, chẳng qua Ive nổi hứng tà ác dọa bọn họ làm chuyện bé xé ra to thôi.
Nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân quan tâm hỏi: "Anh cảm thấy sao rồi?"
Nhưng Mặc Khiêm Nhân chỉ nhìn cô không nói.
Mộc Như Lam nhấn chuông, bác sĩ nhanh chóng chạy tới kiểm tra cho hắn, hai ngày trước Mặc Khiêm Nhân đã được rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tỉnh lại cũng coi như tới một bước khỏi hẳn.
"Uống chút nước đi." Mộc Như Lam rót cho hắn một chén nước, Mặc Khiêm Nhân vẫn nhìn cô không nhúc nhích, cặp mắt màu đen lạnh nhạt cứ nhìn như vậy, rồi lại có gợn sóng xinh đẹp, có cảm giác rất an tĩnh lại chuyên chú, tựa như ngươi chính là toàn bộ thế giới của hắn, bất cứ một người phụ nữ nào đều có thể hòa tan trong ánh mắt ấy.
"Không uống sao?" Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, thấy hắn vẫn bất động, gật gật đầu, uống một ngụm nước vốn là cho Mặc Khiêm Nhân uống, đứng dậy, cúi xuống.
Cánh môi mềm mại dán lại, nước lạnh như băng tựa hồ kèm theo một chút vị ngọt dịu dàng, từ từ chảy xuôi vào trong miệng hắn.
Khoảng cách gần như vậy, bọn họ có thể nhìn rõ ràng lông mi của nhau, có thể thấy nơi sâu nhất trong đôi mắt, tựa như đi vào tận sâu trong tâm hồn đối phương.
Một lúc lâu, môi chạm môi mới tách ra, thiếu nữ đưa lưỡi liếm chút nước còn vương lại trên môi mỏng của người đàn ông. "Khiêm Nhân, còn muốn uống nước không?
"... Ừ."
Vì vậy hành động nước uống lại tiếp tục.
Hai đứa nhóc ở một bên che mắt, len lén nhìn trộm qua khe hở kẽ tay, vừa xấu hổ vừa khúc khích cười.
Tầm mắt Mặc Khiêm Nhân nhìn tới hai đứa nhóc trong phòng, cảm giác có chút quen quen, suy nghĩ một chút thì ra là hai con thỏ từng đi lạc vào hắc ốc của Mộc Như Lam ở khu biệt thự Thanh Hòa.
Mặc Vô Ngân len lén trốn ở cạnh cửa phòng bệnh nhìn trộm, vừa kích động vừa chua xót trong lòng, hiện tại cô có cảm giác anh trai đã hoàn toàn thành người nhà người ta, còn nhớ lúc nhỏ cô vô tình cầm muỗng canh uống thử một chút rồi quên không rửa lại đã bỏ vào nồi canh, sau đó Mặc Khiêm Nhân trực tiếp bỏ qua nồi canh coi như nó không tồn tại, động cũng không động đến...Hành động này không phải là chuyện rất bình thường trong nhà sao? Cách phản ứng của Mặc Khiêm Nhân làm người ta rất tổn thương nhưng nghĩ tới tính ưa sạch sẽ của hắn thì cũng thấy an ủi, nhưng nhìn hiện tại xem, hắn đang làm cái gì vậy chứ! Mẹ ơi…. Cảm giác phân biệt đối xử rõ ràng nha!
Đút một chén nước xong, Mộc Như Lam để chén nước ở một bên, quay lại nhìn bộ dáng đáng yêu của hai con thỏ đang cười trộm, không khỏi đưa tay xoa xoa đầu của chúng, thật là, sao lại đáng yêu thế chứ? Làm cô cũng muốn sinh được hai đứa như thế.
"Sao bọn nhỏ lại ở đây?"
"Khi tới chơi Nhật Bản cùng bố mẹ thì lại bị sốt." Mộc Như Lam mỉm cười nói, vươn tay ôm hai đứa nhỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn Mặc Khiêm Nhân, "Rất đáng yêu đúng không? Chúng ta cũng sinh đôi có được không?"
"Khụ... khụ..." Nhất thời Mặc Vô Ngân không nhịn được bị sặc bởi chính nước miếng của mình, ánh mắt khó tin nhìn Mộc Như Lam, nói về chị dâu của cô cũng thật đáng kinh ngạc! Anh cô hôn mê bất tỉnh sáu ngày chị ấy cũng không hề có vẻ lo lắng, dường như biết Mặc Khiêm Nhân sẽ sớm tỉnh lại, mà lúc này vừa mới tỉnh được một lúc cũng không có màn hỏi han ân cần hay cảm động khóc lóc mà lại nhảy tới vấn đề sinh con, phản ứng này có hợp lý không? Chuyện này có hợp lý không?... Được rồi, dường như cách bọn họ sống chung vẫn luôn như thế, ngay từ lúc ở thủ đô cô cũng được chứng kiến rồi...
Mặc Vô Ngân ho khan một trận, mọi ánh mắt bên trong phòng bệnh liền tập trung trên người cô, vì vậy cô khô khan cười đi vào, trên tay còn giơ cháo vừa mới mua.
"Anh, Chị dâu." Mặc Vô Ngân hết sức hiểu chuyện đặt cháo ở trên bàn đầu giường cạnh chỗ Mộc Như Lam, vẻ mặt có chút mập mờ bỉ ổi: "Cái này, đây là cháo..." Rất hợp dùng miệng để đút nha ~
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mặc Vô Ngân nói: "Lại đây đỡ anh dậy."
Nhóm bác sĩ vừa nãy tới cũng nhanh đi cũng nhanh, vậy nên không đỡ hắn dậy, mà hai tay Mộc Như Lam đều có vết thương, hắn không muốn cô phải dùng sức nhiều.
"Quả nhiên là bộ dạng có vợ rồi không cần em gái nha..." Mặc Vô Ngân trừng mắt, nhỏ giọng lảm nhảm đỡ Mặc Khiêm Nhân dậy, Mộc Như Lam cười cầm gối chèn sau lưng hắn, để hắn dựa vào thoải mái hơn chút.
Mặc Vô Ngân mở nắp cháo giúp Mộc Như Lam, sau đó kéo hai con thỏ nhỏ đi ra ngoài, đừng dại quấy rầy thế giới hai người của họ, sẽ bị lừa đá mất.
Gió mùa thu se lạnh từ cửa sổ thổi vào làm rèm cửa hai bên bay lên tạo một độ cong mềm mại, thiếu nữ hơi cụp mắt, thổi nguội cháo rồi mới đút cho người đàn ông, hắn vẫn nghiêm túc mà chuyên chú nhìn cô, dường như nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Trước 25 tuổi, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người con gái khiến hắn cảm thấy hạnh phúc, đau buồn và không muốn buông, bởi vì thực ra tình yêu chỉ là thứ được sinh ra từ sự giao thoa giữa pheromone ham muốn sinh lý và hormone cảm xúc, hắn không nghĩ rằng lý trí của mình sẽ bị mấy thứ kích thích ấy mê hoặc đánh lừa, nhưng khi cận kề tử thần trong bóng tối lại bởi vì tiếng gọi của cô mà giãy dụa muốn tỉnh lại, loại cảm giác ấy rõ ràng như khắc vào não hắn, khiến hắn có chút ngạc nhiên, có chút không tưởng tượng được, nhưng lại như đã nằm trong dự liệu.
Thật là phức tạp...
Chuyện này hơi vượt qua khả năng nhận thức của hắn, cũng vượt khỏi phạm vi lý trí hắn có thể khống chế, nếu như đây là độc mãn tính thì có lẽ hắn đã trúng độc quá sâu, không có giải dược, chỉ có thể ở bên cạnh cô mới có thể xoa dịu, cho đến khi chết đi.
Hắn tình nguyện vui vẻ chịu đựng.
"Được." Mực Khiêm Nhân chợt lên tiếng.
"Hả?" Mộc Như Lam nhìn hắn khó hiểu.
"Kết hôn, sinh con." Mặc Khiêm Nhân nhìn cô, dáng vẻ thoạt nhìn hết sức nghiêm túc, nhưng vành tai lại hơi ửng hồng.
Nụ cười của Mộc Như Lam không khỏi sâu hơn, thật là, bộ dạng đáng yêu như thế là muốn quyến rũ cô thừa dịp ở bệnh viện hắn không thể phản kháng mà ăn sạch hắn sao? Thật xấu xa.