Bên kia cũng không cho Morse thời gian trả lời liền trực tiếp tắt điện thoại.
Mathan hỏi: “Thiếu chủ?”
Vẻ mặt Morse ngưng lại nói: “ là Bạch đương gia”, đôi mắt màu xám nhạt của hắn trở nên u ám. Bạch Mặc Ly tự mình mở miệng, điều đó có nghĩa là muốn mang két sắt trở về Morse chỉ có thể làm theo lời hắn, mặt khác không có khả năng thương lượng đường lui.
Dùng Mộc Như Lam để đổi lấy két sắt mà không hề nhắc tới chìa khóa hay mật mã...
Morse nhất thời không hiểu nổi ý nghĩ của Bạch Mặc Ly.
“Xem ra cảm giác của tôi quả nhiên là đúng. Gã Bạch boss đối với Mộc Như Lam có điểm đặc biệt. Ngày đó, khi chúng ta đoạt cái chìa khóa, tôi có cảm giác rằng Bạch boss muốn đoạt lại Mộc Như Lam chứ không phải chiếc chìa khóa. Thiếu chủ, liệu có phải vậy không...” Mathan cho rằng Bạch Mặc Ly cùng Mộc Như Lam có gian tình, bọn họ nam chưa lấy vợ gái chưa gả chồng. Vả lại Bạch Mặc Ly mười phần khí phách lại có quyền lực rất lớn, Mộc Như Lam xinh đẹp động lòng người gia thế cũng không kém, vài ngày ngắn ngủi Mathan rất có hảo cảm với Mộc Như Lam. Trên người cô có một loại ma lực rất đặc biệt, không chừng đó cũng là điều Bạch Mặc Ly thích ở Mộc Như Lam.
“Bạch Mặc Ly có vị hôn thê, còn có một đứa con chưa ra đời” Morse nói. Vào thời điểm Tần Lãnh Nguyệt gọi cho y tự xưng là hôn thê của Bạch Mặc Ly, trong bụng còn có con của hắn. Căn cứ vào nội ứng đây là sự thật, ngay cả đứa bé còn có, còn để người phụ nữ đó ở bên cạnh, ở đế chế Bạch địa vị cũng không thấp. Khả năng Bạch Mặc Ly cưới cô ta là rất lớn, không phải sao?
“ Thiếu chủ, điều đó và chúng ta không có quan hệ” Mathan nhíu mày, cảm thấy lời Morse có phần không thích hợp. Hiện tại điều hắn muốn chính là làm thế nào để lừa Mộc Như Lam đến tổng bộ đế chế Bạch, mà không phải cự tuyệt điều kiện đổi két sắt, bọn họ không phải là người có lỗi. Phải biết rằng hiện tại trong tay bọn họ có chìa khóa, còn có hai phần ba mật mã. Trong khi đó đế chế Bạch chỉ có một phần ba mật mã, đến cả chìa khóa cũng không có. Bọn họ chắc chắn sẽ đoạt được thứ bên trong két sắt sớm hơn so với đế chế Bạch.
Mathan im lặng, nheo mắt dựa vào cửa sổ và nhìn vào chiếc di động trong tay. Mộc Như Lam cùng bọn họ không có một chút quan hệ, cô chưa làm gì bất lợi cho họ, ngược lại vô cùng phối hợp với bọn họ, dường như mội chuyện không phải suy nghĩ nhiều. Mathan nghĩ đối xử như vậy với Mộc Như Lam có chút xấu hổ.
“Thiếu chủ”
“Cậu lui xuống trước đi” Morse lạnh lùng nói mà không ngước lên.
Mathan nhíu mày, nhìn thấy đáy mắt Morse xoẹt qua một tia u ám. Ngay khi vừa mở cửa, anh ta thấy một bóng dáng xuất hiện, tầm mắt liền dõi theo cô gái nhấc làn váy tiết lộ bản thân mình vừa nghe lén người khác nói chuyện. Mathan thuận tay kéo cánh cửa và đi theo hướng chạy của Sophie, không thể để người phụ nữ ngu xuẩn này phá hư mọi chuyện được. Tiểu thư Lan không phải là kẻ dối trá.
Sophie vội vàng chạy đến, ngồi xuống ghế sofa đặt ở giữa phòng. Robert, người đang đọc sách cạnh đó liếc nhìn cô ta. Sophie nhìn anh ta chằm chằm rồi đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa ý rằng: Robert im miệng đi!
Mathan bước xuống đi đến trước mặt Sophie, dù cách nhau hai, ba mét, cùng với cơ bắp cuồn cuộn và làn da ngăm đen Sophie cảm thấy vô cùng áp lực. Và đặc biệt hắn ta còn là “Quân sư” của Morse, điều này càng khiến cô ta có chút khẩn trương. Hẳn sẽ không biết nàng vừa nghe lén bọn họ nói chuyện đó chứ-Sophie thầm nghĩ.
“Cái.. cái gì?” Sophie lắp bắp hỏi.
“ Tôi có chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ, tôi nghĩ cô sẽ vô cùng hài lòng về cơ hội này” hắn cười. Ai cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư ẩn dấu dưới khuân mặt của hắn. Thiếu chủ rõ ràng rất có ấn tượng tốt đối với tiểu thư Lan- một thiên xứ, xinh đẹp, dịu dàng và thuần khiết. Nhưng điểu này quả thực không tốt cho lắm, Mathan hắn vì để khiến cho Morse đứng trên đỉnh cao mới tham gia Giáo Hội, vì một người phụ nữ mà mất đi cơ hội tốt điều này không ổn chút nào. Mặc dù hắn cũng thích cô gái đẹp như thiên xứ kia, nhưng Chúa sẽ ban phức cho cô, bọn họ còn phải nghĩ về những người khác nữa...
________________________________________
Đến giờ ăn trưa...
Đồ ăn trong bệnh viện tâm thần Coen quả thực rất ngon, căn tin cũng rất sạch sẽ. Mọi thứ được bài trí hơi giống một nhà hàng nhỏ với hương vị mộc mạc. Có lẽ do nhân viên ở đây không nhiều như những bệnh viện khác. Căn tin ở đây có hai cái, một cái ở ngay bên trong bệnh viện, cái con lại ở sau núi cùng với một kí túc xá lớn, là nơi những người lính bảo vệ bệnh viện Coen dùng bữa và nghỉ ngơi. Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân ngồi ở một chiếc bàn ăn cạnh cửa sổ. Mộc Như Lam và các nhân viên ở đây không biết từ khi nào đã trở nên vô cùng quen thuộc, vào thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân cùng với một cô gái ăn cơm cùng nhau cử chỉ lại vô cùng thân mật khiến bọn họ vô vùng sốc
(Chan: ối giời ơi ăn cẩu lương ngập mặt nha quý dị:v). Nhưng bây giờ họ đã quá quen với điều đó, họ càng ngày càng thích nói về những cử chỉ của Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân, sau đó kích động đến mức toàn thân run rẩy (Chan: đúng kiểu ăn nhiều cẩu lương kikikk).
Đơn giản là hai người đã quen đứng ở giữa đám đông và được mọi người chú ý.
Mộc Như Lam gắp cho Mặc Khiêm Nhân gừng, hành và tỏi mag hắn ghét, sau đó nhìn chằm chằm vào những miếng cà rốt bị Mặc Khiêm Nhân gắp vào trong bát. Sau đó cô nhẹ giọng nhất có thể hỏi: “Khiêm Nhân, anh đang làm gì vậy?”
“Ngoan, không được kén ăn”, đây chính là những gì mà Mộc Như Lam đã từng nói với hắn. Mặc Khiêm Nhân thản thiên nói.
Mộc Như Lam mỉm cười: “Nhưng em vừa ăn một bát cà rốt, Khiêm Nhân”.
“Anh vừa ăn hai chén gừng sợi” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nhìn cô và nói.
Mộc Như Lam thu lại nụ cười, bộ dạng có chút buồn dầu, bất dắc dĩ “Khiêm Nhân trở nên xấu rồi đó nha”. Rõ ràng, trước đây cô đã ngoan ngoan ăn cà rốt rồi mà. Quả nhiên, hắn không dễ bị gạt chút nào. Đáng ra, không nên để hắn biết cô ghét ăn cà rốt mới phải.
“Chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn”* Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, vô cùng bình thản, so với bộ dạng ngày thường không hề có chút bất đồng. Chỉ là...đáy mắt có một tia dịu dàng, không rõ ràng, nhưng tất cả lại dành cho một người, người duy nhất trên thế giới.
*[Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ "Đăng" trong tên của y có nghĩa là "lên", nhưng do cùng âm với "Đăng" có nghĩa "đèn" cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm "Đăng"). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi "đăng" (đèn) là "hỏa" (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: "Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên" (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày --- viết vậy có khác gì là cho phép "phóng hỏa" - đốt lửa ba ngàychuyện đó mà viết hai câu đối: "Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng" (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ "đăng" không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành, cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.]
Ngồi ở bàn bên kia, miễn là Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân ở cùng nhau, những nhân viên luôn luôn không nhịn được đem toàn bộ lực chú ý lên hai người. Bọn họ không hiểu sao tâm trạng luôn nhộn nhạo. Trước kia viện trưởng của họ luôn ở một mình trong một thời gian dài. Bởi vì hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trăng, cao cao tại thượng, cho dù gần ngay trước mắt. Trên thực tế, chỉ cần nhìn vào hắn, ngươi liền biết rằng hắn so với Bắc Cực còn rất xa (mình cũng không hiểu ý tác giả chỗ này lắm. Chắc ý là ko lạnh bằng Bắc Cực). Ngươi ngay cả dũng khí và tự tin để tranh dành quyền lợi cũng sẽ có.
Một người như vậy vốn đã được định sẵn sẽ cô độc cả đời.
Tạ ơn Chúa vì sự tồn tại của một cô gái như Mộc Như Lam. Người đặc biệt sẽ thu hút vô số người bình thường, mà những người đặc biệt sẽ chỉ bị thu hút bởi những người đặc biệt. Họ trông thật hoàn hảo, giống như họ sinh ra vốn dĩ là dành cho nhau.
Chậm rãi ăn những thứ khó chịu, mãi cho đến khi Mặc Khiêm Nhân cảm thấy Mộc Như Lam quả thực rất đáng thương, hắn đưa tay đến bát của Mộc Như Lam đem những miếng cà rốt ra khỏi bát của cô. Mắt Mộc Như Lam đậm ý cười, cô nói: “Khiêm Nhân là người tốt nhất” (má ơi cute xỉu:3).
Mặc Khiêm Nhân cũng không muốn mỗi lần ở bàn ăn đều nói về việc kén ăn, nhưng Mộc Như Lam lại thích ném những thứ gì đó đáng ghét vào bát của hắn, kỳ danh viết việc kén ăn không tốt phải được sửa chữa, hắn là bị ép buộc.
“Ít nhất cũng phải ăn một chút” mặc dù không phải ăn một bát nhiều như vậy.
“Ừ, em biết” Mộc Như Lam rõ ràng trả lời cho có lệ.
“...” Mặc Khiêm Nhân lẳng lặng liếc nhìn bát cà rốt, hắn muốn đem cà rốt qua thì làm sao bây giờ (chỗ này mình cũng ko hiểu ý tác giả lắm sorry mn nhen)? Nhưng hắn sẽ đau khổ khi nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Mộc Như Lam (toi cũng siêu ghét cà rốt:< vô cùng đồng cảm với Lam Lam). Chẳng lẽ những người đàn ông khi yêu sẽ bị rối rắm như hắn ư? Nếu đúng vậy, như vậy bọn họ nhất định có chút kém hơn so với hắn-vợ của bọn họ không xuất sắc như Như Lam của hắn.
Mộc Như Lam mắt nhìn chính bản thân vì Mặc Khiêm Nhân nhặt cà rốt cho cô và cố ý nhặt một đống gì đó mà hắn không ăn, cô cảm thấy mình có chút quá đáng, và Mặc Khiêm Nhân đã không cho cô ăn hết cà rốt. Vì thế cô có chút muốn xin lỗi “Khiêm Nhân, những thứ kia có thể không ăn mà”.
“Không sao đâu” Mặc Khiêm Nhân nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng thờ ơ, với sự mát mẻ sảng khoái, giống như mùi hương bạc hà trên cơ thể hắn, giọng nói nhàn nhạt. Trước sau như một vô cùng đơn giản.
Không việc gì, mặc dù hắn không thích những thứ này, nhưng chỉ cần là cô gắp hắn có thể chấp nhận ăn một chút.
Hắn luôn không giống như những người đó, luôn luôn có thể nói những lời ngọt ngào, lại rất ít cười. Hắn vẫn luôn lạnh lùng, cao cao tại thượng, coi rẻ chúng sinh. Công việc lại luôn phải chạy tới chạy lui. Hắn có vẻ là người thích hợp để tôn sùng và tôn thờ. Nhưng mà nếu thực sự ở cùng một chỗ, như vậy rất ít cô gái có thể gắn bó với hắn. Có lẽ phải nghĩ ngợi lung tung, hắn hoàn toàn không thương cô, hắn thà đem toàn bộ thời gian làm việc cũng không sẵn lòng bồi cô nói mấy câu, so với pháo hoa còn cô đơn lạnh lẽo. Bởi vì các nàng không nhìn thấy những gì mà hắn làm trong im lặng, có chút cảm động, nhưng họ phải tự mình tìm ra. Truyện Phương Tây
Mộc Như Lam không kìm được ngừng đũa, mỉm cười, nụ cười có chút sâu xa, giống như xuyên qua cả không gian “Em đột nhiên có chút tò mò, nếu cuộc đời của Khiêm Nhân không có em, anh sẽ sống như thế nào nhỉ?”
Thật đáng tiếc khiếp trước của cô không có hắn, điều đó thật sự rất đáng tiếc, nhưng thật sự cũng không may mắn đâu, kiếp trước của cô thật sự quá ngu ngốc và khủng khiếp. Còn Mặc Khiêm Nhân vừa tuyệt vời lại cao ngạo như bậc quân vương (tức là lạnh lùng ý nha mọi người:v). Những người đặc biệt sẽ chỉ bị thu hút bởi những người đặc biệt, vì vậy ngay cả khi bản thân rơi xuống trước mặt Mặc Khiêm Nhân, liệu cô có thu hút sự chú ý của hắn hay không?
“Anh sẽ tìm một người vợ như thế nào? Sẽ ở lại định cư ở hẳn nước ngoài hay trở về nước? Hửm?” Mộc Như Lam nhìn hắn, đáy mắt có chút buồn rầu, thật là đáng ghét mà. Khiêm Nhân là của cô nha, đâu thể là của người phụ nữ khác? Chỉ là nghĩ lại cũng cô thật sự muốn làm điều gì đó vừa đáng sợ vừa kích thích.
“Sẽ không tồn tại điều này” Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam thản nhiên nói.
“Nếu như thật sự tồn tại thì sao?” Làm sao có thể không tồn tại chứ? Cô được sống lại một lần nữa, nhưng không có Mặc Khiêm Nhân ở kiếp trước.
Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt đen thuần túy như ngọc lưu ly của cô gái, ẩn dấu trong đó là những màu sắc đẹp đẽ và kì lạ. Sự cố chấp không thể nào giải thích được khiến hắn cảm thấy tim mình đau đớn, so với bị tiêm thuốc phiện, thời điểm Như Lam hỏi câu này khiến hắn càng đau đớn hơn ( nguyên văn của tác giả là:thời điểm kim đồng hồ chui vào mạch máu khiến hắn đau hơn rất nhiều. Mình thấy nó kì kì nên đã sửa chỗ này mn thông cảm nha).
“Nếu có nếu như...” Mặc Khiêm Nhân hơi dựa vào bàn, giọng nói thản nhiên mát lạnh giống như gió mùa thu gần tới mùa đông. Lại giống như hoàn toàn qua hết gió đông hướng tới gió xuân, nhẹ nhàng xuyên qua lỗ tai chui vào lòng. “Nếu Mộc Như Lam không tồn tại trong cuộc đời của Mặc Khiêm Nhân, như vậy có lẽ hắn sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Hoặc có thể kết hôn với ai đó và sinh một đứa con, nhưng đó là Mặc Khiêm Nhân không phải là anh”.
Mộc Như Lam sững sờ một lúc, đôi môi khẽ gợi lên, đôi mắt cong thành vòng cung hình trăng lưỡi liềm, đẹp như thể cô đã dấu những ngôi sao ở trong đó, đẹp như hồ sông ngân.
Đây sẽ là câu chuyện tình yêu đẹp nhất mà cô từng nghe.
Mặc Khiêm Nhân nhìn cô, khóe môi dường như hơi gợi lên, ngay lập tức mang lại cho mọi người cảm giác của một trăm thanh thép làm thành một ngón tay mềm mại.
Giữa chúng có một từ trường liên tục, cắt một đường liên tục, có lẽ chỉ có chết đi mới có khả năng đem bọ tách biệt.
Một lúc sau, người nào đó mở to mắt không thể nào giải thích được. Sau một lúc, ai đó lau nước mắt ở khóe mắt và mở miệng “Mặc dù không biết tại sao tôi lại cảm động, không thể nào giải thích được, nhưng mọi người thử nói xem khi viện trưởng Amon và tiểu thư Lam kết hôn có mời chúng ta không?”
“Hả? Cậu đùa sao? Bọn họ còn không biết khi nào thì họ kết hôn đâu mà cậu đã nghĩ tham gia hôn lễ.”
“Nhưng mọi người thực sự rất muốn tham gia hôn lễ của họ... Khi nào thì họ kết hôn nhỉ? Tôi nghĩ tốt nhất là kết hôn ngay lập tức.” (editor: true:vvv)
“Tôi cảm thấy cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn khi họ kết hôn.”
“...Tôi cũng có loại cảm giác này...”