Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Thật ra Mộc Như Lam cũng ngạc nhiên không kém, lúc Mặc Khiêm Nhân bảo là cô muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, cô chỉ nghĩ là rất rất nhiều thôi, bây giờ mới biết nó chẳng khác gì vô tận.
Nhìn sang Tần Lãnh Nguyệt, Mộc Như Lam gật đầu cười nhã nhặn, “Sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn, đàn chị.” Học viện Bạch Đế được đưa vào hoạt động từ năm ngoái, tức là đến nay mới chỉ có hai lứa sinh viên, với số thành tích đồ sộ của Tần Lãnh Nguyệt thì cô ta hẳn phải là lứa đầu, cao hơn Mộc Như Lam một bậc.
Tần Lãnh Nguyệt lấy lại nụ cười điềm nhiên, “Xin đại diện tất cả các sinh viên, chào mừng em đến với Bạch Đế.”
“Cảm ơn.” Mộc Như Lam hỏi Sefino, “Xong rồi phải không?”
Sefino gật đầu, “Theo tôi.”
Mộc Như Lam không quan tâm đến Tần Lãnh Nguyệt nữa mà theo Sefino đi ra ngoài, đám đông vội dạt ra nhường đường, mắt nhìn Mộc Như Lam một cách lúng túng.
Tần Lãnh Nguyệt trông theo Mộc Như Lam, miệng vẫn cười rất tươi, hai tay đột nhiên siết lại rồi thả ra ngay.
“Các bạn, chuông vào lớp đã rao được ba mươi giây rồi.” Tần Lãnh Nguyệt nói với chúng sinh viên, vừa nãy họ mải tập trung vào thứ hạng của Mộc Như Lam nên không chú ý đến tiếng chuông.
Tuy không còn đứng nhất nhưng Tần Lãnh Nguyệt vẫn là hạng nhì, ngoài Mộc Như Lam ra làm gì có ai dám cãi lại cô ta, vả lại Tần Lãnh Nguyệt đứng đầu bảng chỉ số hấp dẫn, sẽ chẳng ai đi tỏ thái độ với Tần Lãnh Nguyệt chỉ vì cô ta bị tụt từ hạng nhất xuống hạng nhì.
Cả đám ngoan ngoãn về lớp, trong đại sảnh dần chỉ còn người Tần gia.
Tần Lãnh Nguyệt cười với ba người họ, “Các em cũng muốn về đây sao? Vì Mộc tiểu thư đấy hả?”
Tần Tịch Dương vừa ăn khoai chiên vừa thật thà gật đầu, “Cổ thú vị quá mà.”
Tần Phá Phong nghe vậy thì tháo dây buột chùm tóc đuôi sam của Tần Tịch Dương xuống, “Chẳng qua là về xem kịch thôi.”
Tần Lãnh Nguyệt nhìn sang Tần Xuất Vân.
Tần Xuất Vân gật đầu, “Chị, cơ thể chị thế nào rồi?”
Tần Lãnh Nguyệt xoa bụng, cả người như sáng lên vầng sáng bao dung của người mẹ, “Anh Bạch quan tâm chị lắm, gần đây chị thấy khỏe hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi…” Tần Xuất Vân nhìn ra ngoài, nghĩ bụng bây giờ Mộc Như Lam đứng nhất bảng tổng hợp, vậy là ký túc xá ở… Nghĩ tới đó, Tần Xuất Vân tròn mắt, l-lẽ nào lại thế!
Xếp hạng xong mọi việc cũng đơn giản hơn, ký túc xá sinh viên được chia thành từng khu tương ứng với từng vùng màu trên bảng, bình thường hiếm khi nào có sinh viên đặt chân sang khu lạ, nhờ vậy bớt được rất nhiều phiền toái.
Mộc Như Lam ngồi ghế sau, nhận lấy tấm thẻ Sefino đưa cho, chàng trai trẻ tuổi lạnh nhạt bảo, “Đây là thẻ từ của trường, mỗi sinh viên sở hữu một cái, muốn vào khu đặc quyền là phải có nó, bằng không ngay cả thư viện cô cũng không được vào. Thẻ từ được liên kết với bảng xếp hạng, hôm nay cô đứng nhất, được quyền đặt chân vào tất cả các khu, nhưng nếu ngày mai cô tụt hạng thì quyền lợi đó cũng sẽ bị tước đi ngay. Còn lại mọi chuyện ăn uống, mua sắm, khóa cửa ký túc xá, ra vào cổng, vân vân, tất cả đều thông qua tấm thẻ này.”
Nói chung là thẻ đa năng, vô cùng tiện lợi.
Mộc Như Lam quan sát tấm thẻ một hồi, nhắc mới nhớ, trong ví của cô vẫn còn cái thẻ mà Tần Nhược Liễu đưa cho đây này… Mộc Như Lam cười thâm thúy, trong đôi mắt lóe lên sắc thái quỷ dị.
Xe golf chở cô đến phòng giáo vụ lấy sách rồi mới tới ký túc xá sinh viên. Nhân thời gian di chuyển giữa hai chỗ, Sefino giới thiệu cho cô, “Trong trường có tổng cộng 59 khu đặc quyền, trong đó có mười cấm khu. Chỉ top 5 trên bảng tổng hợp mới được ưu tiên, còn lại những khu suối nước nóng, khu trượt tuyết, khu đấu bò, khu đánh golf, v.v, thì căn cứ theo thứ hạng, thứ hạng càng cao càng được tận hưởng. Cô đang đứng nhất, có quyền vào tất cả các khu, tuy nhiên khi đã rớt hạng thì chuyện sẽ khác, cô chỉ cần nhớ kỹ rằng mọi thứ đều theo hệ thống xếp hạng là được.”
Mộc Như Lam gật đầu, quả là một quy tắc hết sức tiện dụng và thực tế. Ai giỏi sẽ được hưởng thụ, không đủ giỏi, thì còn chẳng đáng xách dép cho người ta. Khắp ngôi trường này đâu đâu cũng thấy rõ cái gọi là chế độ cấp bậc, sinh viên không được phép lơi lỏng một giây nào cả, không là sẽ bị giẫm nát bất cứ lúc nào.
Mộc Như Lam bấy giờ mới hiểu vì sao vở kịch ngắn ngủi đó lại có thể lấy nước mắt những cô gái cao ngạo hay thậm chí phải nói là sắt đá kia, thì ra là mình mèo mù với cá rán, cô phát triển lời thoại và dẫn dắt vở kịch theo chủ đề “cô độc”, vừa hay gãi đúng chỗ ngứa của họ. Có lẽ trong lòng mỗi người họ đều có một ai đó mà họ muốn ở cạnh cả đời nhưng đành phải bất lực vì cách biệt thân phận, địa vị, vì chính chế độ cấp bậc của ngôi trường này.
Những phụ huynh đã đồng ý ký cam kết nhập học xem ra chỉ muốn một người thừa kế xuất sắc mà thôi, chứ người cha người mẹ thực sự yêu con đời nào lại đẩy con tới một nơi mà nghỉ ngơi là điều xa xỉ như thế này?
Ký túc xá hạng nhất là những căn biệt thự hai tầng riêng biệt, đếm thử thì thấy có hơn mười căn, xem ra vẫn có người khác ngoài top 10 sinh hoạt ở đây.
Khu biệt thự được thiết kế rất cầu kỳ, mỗi ba căn xếp thành một hàng, mặt tiền quay ra hướng đông, chúng đứng sừng sững nghiêm trang như những người lính, cách nhau bởi mấy trảng cỏ cùng vài khối đá cảnh.
“Đây là biệt thự của cô.” Sefino bước tới một căn trong số đó, chìa tay định hỏi mượn thẻ từ của Mộc Như Lam, chợt anh ta theo phản xạ nhìn về căn biệt thự đằng sau, mãi đến khi chiếc thẻ lành lạnh được đặt lên tay thì mới hoàn hồn.
“Căn biệt thự đó có vấn đề gì à?” Mộc Như Lam nhìn theo Sefino, trông nó có gì khác thường đâu nhỉ?
“Không có.” Sefino đứng né sang bên để Mộc Như Lam thấy được cách anh ta mở cửa bằng thẻ, cánh cửa mở ra sau một tiếng “cách”.
Mộc Như Lam kéo vali vào, tầng một có sôpha, tivi tinh thể lòng, có nhà bếp, trong nhà bếp có một chiếc tủ lạnh trống, những đồ gia dụng khác thì mình phải tự chuẩn bị, mọi thứ đều sạch tinh tươm, không có lấy một hạt bụi; tầng hai có hai phòng, một phòng ngủ và một thư phòng, thư phòng có bàn học, sôpha, và một tủ sách trống chờ được lấp đầy, phòng ngủ thì cái gì cũng có ngoại trừ chăn nệm cá nhân.
Không hổ là ký túc xá hạng nhất, ở trường học bình thường dễ gì được hưởng thụ một cuộc sống như thế này.
Sefino trả thẻ lại cho cô, “Dưới gara có một chiếc xe golf thuộc về cô, cũng dùng thẻ để khởi động. Hôm nay cô tranh thủ nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu đi học, có gì cứ tìm đến hội sinh viên. Phải rồi, ở học viện Bạch Đế là sinh viên nửa tự trị, trừ trường hợp duy trì trật tự và xử phạt hành vi bị cấm, còn lại mọi mâu thuẫn đều giải quyết theo cấp bậc.”
Giải quyết theo cấp bậc nghĩa là, dù ngươi có bị gì đi nữa, đã đứng thua người khác thì phải ngoan ngoãn chịu đựng thôi.
Mộc Như Lam hỏi, “Hành vi bị cấm gồm những gì?”
“Cưỡng hiếp, ấu đả gây tàn tật, và các hành động đi ngược đạo đức khác. Người vi phạm sẽ bị trừ một số điểm tương ứng, nghiêm trọng hơn thì đuổi học.” Người đứng trên có quyền làm nhiều việc với người đứng thấp hơn nhưng phải trong một giới hạn nhất định, cơ mà nếu hai bên cùng đồng ý thì 1x1 hay NP họ cũng không quản lý được.
Mộc Như Lam gật gù.
“Vậy, chúc cô học vui vẻ.” Sefino gật đầu chào Mộc Như Lam đoạn đi ra ngoài, trước đó còn giúp cô đóng cửa lại.
Căn biệt thự lại chìm vào im lặng, Mộc Như Lam kiểm tra một lượt để đảm bảo ở đây không có thứ gì không nên có, sau đó mới bắt đầu bố trí đồ đạc, sắp tới cô sẽ sinh hoạt ở đây một thời gian dài, vì vậy phải làm sao cho mình thoải mái một tí, kiếp này cô theo chủ nghĩa hưởng thụ mà.
Vài vật dụng thường ngày như ấm nước hay máy hút bụi thì cô đã có nhưng vẫn còn một số phải mua thêm, vì thế Mộc Như Lam cầm tấm bản đồ trường học đặt sẵn trên bàn lên xem, sau đó xuống tầng hầm, chiếc xe golf “thuộc về cô” trông mới tinh, coi bộ chưa bị ai dùng qua.
Cô vừa lái xe ra, cánh cửa đằng sau lập tức tự động đóng lại.
Lúc đi ngang qua căn biệt thự nằm đằng sau, đột nhiên có một chiếc xe golf lao vọt lên từ dưới gara, xông thẳng tới chỗ Mộc Như Lam. Nó phanh kít lại cách sườn xe cô chỉ vài cm, chút xíu nữa thôi là tông nhau rồi.
Mộc Như Lam quay sang nhìn, nào ngờ lại đụng phải một đôi mắt ưng sắc lẻm, lạnh toát mà đầy hung ác, người nọ xem chừng cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây, thái độ cứ như bắt gặp một con dòi bẩn thỉu vậy. Y bẻ tay lái vòng qua xe Mộc Như Lam rồi đi thẳng.
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, Bạch Mạc Ly sống ngay đằng sau sao? Cô lặng đi vài giây, sau đó cúi đầu xem bản đồ rồi thong thả lái xe tới siêu thị Bạch Đế, như thể thoáng chạm mắt ban nãy chưa bao giờ tồn tại.