Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Mộc Như Lam nhìn hắn một hồi rồi đi tắm.
Cửa phòng tắm nhẹ nhàng khép lại, chỉ lát sau đã nghe tiếng nước chảy.
Mặc Khiêm Nhân lặng lẽ nhìn thanh katana đặt dựa vào tường, bây giờ trên người hắn đang có rất nhiều vết thương xấu xí, Mộc Như Lam mà thấy thì thể nào cũng sốt ruột, hắn không muốn vậy, tuy đối với đàn ông thì thương tích đôi khi cũng là huy chương.
Hơn mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Mộc Như Lam quấn khăn tắm đi chân trần ra, “Anh đi tắm đi.” Mấy bộ quần áo này nên vứt đi thôi.
“Tóc…”
“Em sẽ lau khô.” Mộc Như Lam nhẹ giọng.
Làn da Mộc Như Lam trắng nõn tựa tuyết, mịn màng không thua gì da em bé, vai và cánh tay cô đều để trần, giọt nước mờ ám từ từ chảy xuống khe ngực, thấm vào lớp khăn tắm. Thế nhưng Mặc Khiêm Nhân lại chẳng mảy may nảy sinh dục niệm bởi hắn đang bận để ý những vết thương rải khắp người cô, trên cánh tay có nhiều chỗ ứ máu do bị ngã, thậm chí còn có vết đạn sượt qua, đầu gối thì bầm tím bầm xanh…
Mặc Khiêm Nhân bỗng hơi thấy hối hận, đáng lẽ hắn nên giết chết tên đó mới đúng.
Mộc Như Lam theo ánh mắt của hắn nhìn xuống thương tích trên người, chỉ là mấy vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại, “Khiêm Nhân, cần em giúp anh tắm không?”
Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn Mộc Như Lam, từng hồi sóng rung lên trong đôi mắt tựa hồ sâu, cuối cùng tất cả hóa lặng im, chỉ ngươi biết ta biết.
Hắn vào phòng tắm khóa cửa lại, cởi xuống chiếc áo sơmi tuy rách nhưng vẫn đủ che thân, trên chiếc gương treo tường hiện lên tấm lưng tái nhợt chi chít thương tích, vết trầy do va đập và vết cắt do bị kiếm chém chồng lên nhau, đỏ đỏ đen đen.
Hắn chỉ lạnh nhạt nhìn như nhiêu đó chẳng thấm vào đâu.
Nước ấm chảy qua những vết thương, cơn đau rát ấy thế mà chẳng đủ để hắn nhăn mày.
Muốn đạt được thứ gì đó thì phải trả giá tương đương, với Mặc Khiêm Nhân, chỉ cần cái cái giá đó không phải Mộc Như Lam hay người Mặc gia thì cho dù hắn có hy sinh bản thân cũng không tính là đắt.
Có điều từ giờ không thể tiếp tục như vậy nữa, cô ấy sẽ giận mất.
Mặc Khiêm Nhân tắm xong lại trầm tư hồi lâu, bình thường hắn quấn khăn quanh hông là đi ra được rồi, ngặt nỗi hắn không muốn Mộc Như Lam nhìn thấy vết thương sau lưng, ở đây không có áo choàng tắm, hắn cũng không quấn khăn quanh thân trên giống con gái được. Mặc Khiêm Nhân đánh liều nhìn đống quần áo bẩn trong thùng rác… Không, không mặc nổi…
“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa, giọng nói êm dịu của Mộc Như Lam vang lên, “Khiêm Nhân, ra đây để em bôi thuốc cho anh.”
“…”
Cuối cùng vẫn bị Mộc Như Lam nhìn.
Mặc Khiêm Nhân nằm sấp trên giường, Mộc Như Lam thì ngồi cạnh dùng bông y tế lau nhẹ lên vết thương. Mặc Khiêm Nhân cảm nhận được cái cúi lưng của cô, sợi tóc mềm mại chạm lên da hắn, âm ẩm, lành lạnh, hơi thở ấm áp phả lên vết thương, nhẹ nhàng, ôn nhu…
Cảm giác dịu dàng như ngấm vào máu truyền đi khắp cơ thể, làm tan chảy cả những phần cứng rắn lạnh lẽo nhất.
Mộc Như Lam cúi xuống, mái tóc đen vương hương bạc hà. Mặt sát mặt, môi kề môi, giọng cô ngâm nga êm ái, chiếm lấy góc linh hồn vốn chỉ thuộc về hắn, “Khiêm Nhân, anh là của em.”
Hắn nghe thấy linh hồn thay hắn trả lời: Đúng thế, anh là của em, tất cả những gì anh có cũng là của em.
++++
Hôm sau.
Joey nhận tin thì bật dậy ngay khỏi giường, sau một tháng mất ăn mất ngủ, cuối cùng hắn cũng an giấc được rồi. Hắn rẹt rẹt thay quần áo, hùng hổ xông lên nhà giam tầng ba cứ như muốn khoe cái gì vậy.
Lúc này Hans đang ăn sáng, cử chỉ tao nhã, tư thái cao quý, thoạt nhìn giống đang ở đại sảnh cung điện hơn là nhà giam.
Thấy bộ dáng của Joey lúc đến là Hans biết ngay Joey có chuyện muốn nói, gã nheo mắt làm Joey phải nuốt hết những lời đang định nói lại mà lui vội về sau, hắn đã kịp nói gì đâu, làm gì mà Hans thái độ ghê thế?! Làm hắn hết cả hồn!
Joey quyết định vờ lượn quanh một vòng rồi rời khỏi đây, không phải là hắn nhát gan đâu nhé, lần này hắn chỉ đi kiểm tra xem gã có ngoan hay không thôi!
“Cậu phó viện trưởng.” Đúng lúc này Hans lại lên tiếng khiến Joey phải dừng chân.
“… Chuyện gì?” Joey căng thẳng gần chết nhưng vẫn cố làm bộ nghiêm túc, cộng thêm tướng mặt khiến hắn trông càng thêm cay nghiệt, mặc dù bình thường hắn cũng hơi xảo quyệt thật.
“Cậu chưa nói chuyện cần nói mà đã đi rồi à?” Hans từ từ đứng dậy, mái tóc đen dài đung đưa theo, vài lọn vắt trước ngực càng làm nổi bật vẻ anh tuấn của gã.
“…” Gã thừa biết hắn muốn nói gì rồi còn hỏi!
Hans đi tới cửa buồng giam, hai tay chộp lấy song sắt, đầu thò ra ngoài, nụ cười ôn hòa thường trực nay vặn vẹo một cách kì dị, “Amon và vị hôn thê của hắn đã cùng nhau quay về rồi phải không? Thật đáng thất vọng! Chẳng có cái đếch gì vui cả!”
Joey toát mồ hôi lạnh, sợ đến nỗi gần như phải bỏ chạy. Hắn cứng nhắc bước từng bước đi ra, mình đúng là dở hơi mới chạy tới đây ăn khổ, hào hứng quá đâm ra quên mất Hans là một tên thái nhân cách tâm lý bất thường! Một tên thái nhân cách biến thái tới mức nghiêm trọng!
“Quá nhàm chán! Quá thất vọng! Ta muốn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Amon!” Hans nhăn nhó gào thét, ngay sau đó lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, gã nhếch môi cười, đôi mắt quỷ dị sáng lên điên cuồng, “Nếu cô ta chết thì có khi nào Amon sẽ trở thành biến thái không? A… Nghĩ thôi đã muốn run cả người, ahaha… Hahahaha…”
Khắp tầng ba vang vọng tiếng cười cuồng loạn của Hans, các nữ phạm nhân rụt cổ lại, sợ hãi trốn vào trong chăn.
++++
Mặt trời ló dạng mang theo gió thu mát lành.
Gió thổi rèm cửa phất phơ, im lặng trùm lên cả căn phòng.
Trên chiếc giường trắng, những sợi tóc đen xõa khắp gối, hai cơ thể nằm nghiêng phải kề sát vào nhau, cánh tay rắn chắc của chàng trai bọc quanh vòng eo thon thả của cô gái, đầu vùi vào mái tóc cô, cô gái tựa lưng lên ngực chàng trai, cả hai cùng thiu thiu ngủ.
Thời gian chầm chậm nhỏ từng giọt, từng giọt…
Cô gái trở mình, vòng tay ôm hông chàng trai, thế nhưng thứ ngón tay cô đụng phải lại khiến cô tỉnh dậy ngay lập tức, cô ngơ ngẩn nhìn lồng ngực hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn lên chiếc cằm đã gầy đi sau nhiều chuyện.
Vừa nãy cô đã đụng vào vết thương của hắn.
Mộc Như Lam cúi đầu, trên bụng hắn cũng có vết bầm, rõ ràng là do bị đá… Tên nào đá đây? Không chặt chân đúng là đáng tiếc…
Mà bọn kia rốt cuộc là ai? Chi đội C-D1… Là gì? Quân đội? Bộ đội?
Mộc Như Lam vừa nghĩ vừa dậy gọi điện bảo người ta mang thức ăn và quần áo lên rồi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Chuông cửa vang lên báo hiệu nhân viên đưa cơm tới, Mặc Khiêm Nhân mở mắt ngay tức khắc, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, từ lúc Mộc Như Lam xuống giường là thần kinh của hắn đã tự động trở lại trạng thái cảnh giác, chỉ một sợi gió cũng có thể khiến hắn tỉnh giấc.
Mộc Như Lam ra khỏi phòng tắm, quấn khăn chuẩn bị đi mở cửa. Mặc Khiêm Nhân nhanh tay kéo cô ra sau lưng, mở cửa, nhận đồ, đóng cửa, hại nhân viên phục vụ ngẩn ra, hả?
Mộc Như Lam vừa ăn vừa cười nhìn vẻ mặt bình thản của Mặc Khiêm Nhân, thật là vui, mặc dù cả hai chẳng làm gì cả.
Bỏ hết mấy thứ Mặc Khiêm Nhân mới lựa ra vào lại trong chén hắn, sau đó bỏ thêm mấy thứ cô không muốn ăn, Mộc Như Lam cười vô tội, “Khiêm Nhân gầy quá, phải ăn nhiều nhiều để tẩm bổ.”
“… Mấy thứ này không có chất béo, ăn nhiều cũng không mập được.” Mặc Khiêm Nhân gắp đống hành tỏi cà rốt chất hơn nửa chén lên, mặc dù thực lòng hắn chỉ muốn đổ hết vào thùng rác.
“Anh phải ăn nhiều lên, không là ôm không thích đâu.” Mộc Như Lam mỉm cười nói bất kể Mặc Khiêm Nhân phản bác ra sao.
Mặc Khiêm Nhân cúi đầu im lặng ăn…
Thấy vậy Mộc Như Lam cười tươi hơn, đáng yêu quá, vừa kiệm lời lại vừa dịu dàng mà vẫn không mất vẻ đáng yêu, tưởng như nghiêm khắc nhưng thật ra là ngoài lạnh trong nóng, làm sao bây giờ? Muốn bắt nạt hắn quá…
Mặc Khiêm Nhân nào biết người yêu mình nghĩ gì, hắn đang bận đấu tranh với đống hành tỏi mà hắn căm thù đến tận xương tuỷ rồi… Sản phẩm thất bại nhất của tạo hóa chính là mấy thứ này!