Emilyn không hiểu ý Hans nói mồi nhử là gì nhưng cũng hơi bất ngờ, cô ta bất giác nhìn quanh, cả tầng im phăng phắc, những kẻ khác đều đang theo dõi với nụ cười trên môi, đấu trí luôn là tiết mục ưa thích của chúng.
Dù sao bọn chúng ở đây lâu cũng chán quá rồi, hơn nữa cũng không có nhiều nghiên cứu viên tìm tới chúng như tìm tới Ive. Nhắc mới nhớ, tên Ive đúng là may mắn, chắc bây giờ đang tự do tự tại ở đâu rồi.
Emilyn nhìn về phía buồng giam của Hans nhưng gã lại im lặng như muốn lấp lửng gợi tò mò. Emilyn từ từ lại gần, đôi mắt ánh vẻ nghi hoặc và hiếu kỳ.
Hans đang ngồi đọc một cuốn sách triết học, nghe thấy tiếng động đằng trước, gã ngẩng lên nhìn Emilyn, miệng cười nhạt, “Chào buổi tối, quý cô Emilyn.”
Emilyn càng kinh ngạc hơn, “Ông… Làm sao ông biết tên của tôi…”
“Dĩ nhiên tôi biết, cô năm năm liền là nữ sinh viên xuất sắc nhất học viện đặc công FBI, đặc biệt nổi trội trong lĩnh vực hành vi học con người. Bố là chủ một nông trại, cậu là đặc vụ CIA.” Hans mỉm cười.
Emilyn thấy sống lưng tê rần, “Làm sao ông biết?”
Hans cười, “Trên người cô toàn là sơ hở, không chỗ nào không nói cho tôi biết về quá khứ và tham vọng tương lai của cô.”
Không ai thích bị người khác nhìn thấu cả, cảm giác như bị lột sạch quần áo giữa nơi đông người vậy. Sắc mặt Emilyn cũng vì thế mà hơi thay đổi.
Thật ra Hans đang nói dối, gã bị bắt từ ba năm trước, năm năm trước khi vẫn còn là viện trưởng bệnh viện tâm thần Coen, gã đã đọc tư liệu về những sinh viên được chọn vào viện Tâm lý học, thời điểm đó Emilyn đạt thành tích cao nhất. Gã đã phân tích tính cách của Emilyn: hiếu thắng, thông minh, cố chấp, lý trí, nặng tham vọng, ý thức trách nhiệm cực cao. Người như thế sẽ không bao giờ xao nhãng, đứng trên đỉnh rồi là không bao giờ nhường ngôi, thế nên cô ta chắc chắn sẽ nỗ lực bảo vệ ngôi vị của mình, suy luận những điều này cũng đơn giản thôi.
“Vậy làm sao ông biết chúng tôi đang gặp một vụ án khó?” Emilyn siết nắm tay, răng hơi nghiến vào nhau. Quả nhiên cô ta vẫn còn cách mục tiêu rất xa, rất rất xa.
“Cô ngồi mà lưng thẳng đơ, mày nhíu lại có vẻ buồn phiền, lo âu, mất tập trung. Nếu là đang ganh tị với ai thì vẻ mặt sẽ rất xấu nhưng cô không như thế, cô thể hiện sự tôn sùng và mến mộ quá rõ ràng.” Hans cau mày nhìn Emilyn lo lắng.
Tim Emilyn đập thịch một cái, cô ta lập tức đổi đề tài, “Thế, mồi nhử mà ông vừa nói…. Là cái gì?”
Hans mỉm cười vắt tréo chân, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, thoạt nhìn rất lịch thiệp và nhã nhặn, cặp mắt gã sâu hoắm làm người ta nhìn mà sợ hãi, “Xem ra thực lực của cô không rực rỡ được như thành tích nhỉ.”
Emilyn mím môi không đáp.
“Bạn gái Amon… Cô bé thiên sứ đáng yêu đó, cả trong công việc lẫn cuộc sống đều xứng được đứng cạnh hắn hơn cô.”
“Ông Hans…” Sắc mặt Emilyn xấu đi. Cô ta tôn sùng Mặc Khiêm Nhân, có lẽ là có chút mến mộ nhưng không đến mức đó. Đừng nói tới việc ghen ghét Mộc Như Lam, được cộng tác với Mặc Khiêm Nhân là cô ta đã thỏa mãn lắm rồi, nó là một trong số ít những chuyện tốt lành xảy đến với cô ta. Vậy mà Hans lại nói Mộc Như Lam xứng được làm việc với Mặc Khiêm Nhân hơn cô ta?
“Mồi nhử mà tôi nói chính là cô ấy. Cô gái đẹp tựa thiên sứ đó là một miếng mồi nhử trời sinh. Chỉ cần thả cô ấy vào giữa vùng nghi phạm, không cần điều tra gì nhiều cũng dư sức dụ tên tội phạm ra, bởi vì khí chất của cô ấy rất dễ hấp dẫn những sinh vật hắc ám, bản thân cô ấy cũng nhạy cảm với biến thái. So với cô, cô ấy không cần kiến thức chuyên môn vẫn có ích hơn nhiều.” Giọng Hans ôn hoà, ánh mắt gã như trói chặt Emilyn, từng cơn lốc xoáy cuồn cuộn nổi lên như muốn nhấn chìm cô ta.
“Này, đối tượng nghiên cứu của cô là tôi cơ mà?” Một giọng nói chợt phá vỡ bầu không khí bàng quang xem trò vui, Emilyn hoàn hồn, mồ hôi lạnh túa ra, cô ta lui ngay về sau một bước.
Cùng lúc đó, tiếng loa phát thanh trong ngục giam vang lên, có vẻ như người trong phòng điều khiển đã phát hiện Emilyn tự tiện nói chuyện với phạm nhân khác mà người đó còn là Hans, “Yêu cầu nghiên cứu sinh rời khỏi đó ngay lập tức! Tôi lặp lại! Yêu cầu cô rời khỏi đó ngay lập tức!”
Emilyn lập tức đi ra ngoài, sắc mặt cô ta khó coi, ánh mắt thậm chí còn hơi sợ hãi.
Vẻ mặt Joey cũng không dễ chịu gì, Emilyn vừa ra tới nơi đã bị chộp tay lôi đi không chút phong độ quý ông, “Tôi không quan tâm Hans nói với cô cái gì, cô quên hết ngay cho tôi! Kỳ nghiên cứu của cô bị huỷ! Sau này không cần đến đây nữa!”
Bệnh viện tâm thần Coen có luật lệ riêng của nó, cho dù Emilyn được FBI bồi dưỡng thì phạm luật vẫn là phạm luật. Coen lớn thế này, ngục giam còn được thiết kế đặc biệt như thế, mỗi nghiên cứu sinh đều phải tuân theo luật lệ, không được tự tiện nói chuyện cùng bất kỳ ai, Emilyn rõ ràng đã phạm luật!
Hans là chúa nói dối, lời gã thốt ra câu nào câu nấy nghe như thật nhưng thực chất là dối trá! Gã có thể âm thầm khuếch đại cái đen tối trong lòng người ta, tẩy não người ta dễ như trở bàn tay!
Emilyn phạm luật cũng là vì Hans, thật tức điên lên được! Uổng công lúc trước cô ta tự tin thề thốt với Amon!
Emilyn không thể không theo Joey đi lên lầu, dưới ánh nhìn của các nhân viên, cô ta hơi chột dạ.
Joey tạm thời không để ý tới cô ta, chỉ nổi giận đùng đùng muốn trừng phạt Hans. Nghiên cứu sinh không được tự tiện nói chuyện với phạm nhân khác khi chưa có sự cho phép, mặt khác phạm nhân cũng không được dụ dỗ nghiên cứu sinh nói chuyện với chúng, bằng không sẽ bị trừng phạt bằng cách chuyển lên cái tầng ba mà chúng ghét nhất — hiếm lắm mới có thứ làm chúng ghét tới độ phải ngoan ngoãn tuân thủ luật lệ nên đương nhiên phải tận dụng, phải biết rằng dạo trước Ive phách lối đến mấy cũng phải kiêng kị hình phạt này.
Mấy con mụ đó đúng là đồ thần kinh!
Nhà giam tầng một.
Emilyn đã đi ra ngoài nhưng trò hay tựa hồ vẫn chưa kết thúc.
Từng ánh nhìn hứng thú dừng trên người Monhanson – tên biến thái trẻ tuổi nhất trong đám bọn chúng. Hắn luôn mang dáng vẻ im lìm kiệm lời, nếu không có một lần nửa đêm không ngủ được, hắn ngồi trên giường “thâm tình” nhìn Ive ở buồng giam đối diện đến mức Ive muốn phát khùng thì chúng đã nghi ngờ hắn không phải biến thái, bởi vì biểu hiện của hắn quá bình thường. Tuy bọn chúng thoạt nhìn cũng bình thường nhưng thỉnh thoảng vẫn luyên thuyên về “quá khứ huy hoàng” của mình.
Vậy mà bây giờ, một Monhanson luôn thờ ơ với Emilyn lại phá không cho Hans làm tâm lý ám thị lên Emilyn… Là vì cô bé thiên sứ kia sao?
Hans rất là phấn khích, chỉ cần khiêu chiến được giới hạn của Mặc Khiêm Nhân, gã thấy bị bó lại như một con tằm rồi đưa lên tầng ba ở ba ngày với đám nữ biến thái thần kinh cũng đáng. Gã tò mò, liệu Mặc Khiêm Nhân có bảo vệ được Mộc Như Lam như hắn vẫn tự tin không? Hắn có sẵn sàng chiến đấu vì cô gái đó không? Hắn có thể làm đến mức nào đây? Ha… Tò mò thật đấy hahaha…
Tình yêu đích thực ấy hả? Chẳng qua là vì chưa gặp sóng gió mà thôi. Để rồi xem.
Joey báo cáo cho Mặc Khiêm Nhân về sự việc của Emilyn, tuy Emilyn đã trịnh trọng xin lỗi, cô ta cũng không hiểu sao mình lại quên mất luật lệ mà đi về phía Hans, cứ như bị ma lực hấp dẫn vậy, đám biến thái luôn có một loại ma lực khiến người ta khó lòng kháng cự; thế nhưng cuối cùng cô ta vẫn bị từ chối thẳng thừng và buộc phải rời khỏi viện tâm thần Coen ngay trong đêm đó.
Những ngày tiếp theo vụ án vẫn không có tiến triển gì, tên biến thái này khó giải quyết ngoài dự tính, ban đầu họ còn cho rằng vụ này không quá khó nên chỉ định để Mặc Khiêm Nhân hỗ trợ phá án chứ không toàn quyền phụ trách, bây giờ coi bộ phải giao hết cho hắn thôi.
Hỗ trợ và toàn quyền phụ trách không giống nhau, người hỗ trợ chỉ cần bàng quan theo dõi và trợ giúp khi người phụ trách cần, hắn sẽ chỉ ra ở đâu có vấn đề nhưng sẽ không giải thích kỹ càng, mặc kệ đối phương có hiểu hay không. Gọi thì đến đuổi thì đi. Nhiều khi người ta sẽ không cho hắn biết chuyện trừ khi bản thân họ cũng đã bó tay, trong khi bề ngoài thì họ làm như có gì cũng báo cáo với Mặc Khiêm Nhân trước tiên.
Có lẽ là đã bị cái gì kích động, Emilyn đột nhiên dốc sức hơn hẳn, lúc cấp trên muốn nhờ Mặc Khiêm Nhân trợ giúp tổ phá án, Emilyn lại khẩn thiết xin cho mình thêm chút thời gian, cô ta nhất định sẽ giải quyết được vụ án.
Về việc Emilyn phạm luật và bị đuổi khỏi bệnh viện tâm thần Coen, một mặt cấp trên thấy Emilyn làm họ mất hết thể diện, mặt khác lại thấy Mặc Khiêm Nhân quá mức hống hách và cho rằng hắn kiêu căng như thế là vì xưa nay họ luôn lệ thuộc vào hắn.
Giá mà bọn họ cũng có một nhân tài phá án trong tổ chức thì hay biết mấy.
Vì vậy, tuy bất mãn nhưng họ vẫn đặt nhiều kỳ vọng vào Emilyn, bất chấp mạng người, bọn họ chọn giao cho Emilyn quyền phụ trách vụ án này.
Không hi sinh thì sẽ không tiến bộ.
++++
Ngoài phòng nắng chiếu rực rỡ, gió hè nóng bức lách qua những tán cây nghe xào xạc, tiếng ve inh ỏi bên tai cả ngày lẫn đêm.
Nhìn người đàn ông của mình nghiêm túc ngồi làm việc trên sô pha, Mộc Như Lam cong khoé môi, cứ thế nhìn hắn chăm chú, thật kỳ lạ, cô có thể ngồi không nhìn hắn cả ngày không chán. Điểm thi đại học đã có rồi, không ngoài ý muốn, cô đỗ thủ khoa. Bên trường cũng đã gọi điện tới mời cô ghé qua trường một lần trước khi nhập học vào mùa thu, để cô tự chọn giảng viên cho mình. Thế nhưng cô lại lười, thà ăn không ngồi rồi ở đây chứ không muốn đi đến đó.
Mặc Khiêm Nhân ở California, Havard thì ở Boston, cả hai đều là nơi có chất lượng sống cao nhất nhưng một ở phía Đông nước Mỹ, một lại ở phía Tây.
Khoảng cách địa lý hơi xa.
Thời gian vương vãi từng giọt xuống mặt sàn, trong căn phòng không quá rộng vang lên âm thanh nhẹ nhàng của hai cây bút sột soạt trên giấy. Mặc Khiêm Nhân có nhiều tài liệu phải xử lý, Mộc Như Lam thì có nhiều sách phải xem, nhiều bài tập phải làm. Kiến thức trên đại học phức tạp hơn cao trung nhiều lắm, cô cần nỗ lực hơn nữa.
Xét cho cùng, đặc quyền càng nhiều thì trách nhiệm càng nặng, nếu biểu hiện của cô kém hơn kỳ vọng của người ta thì sẽ dẫn đến tình trạng lúng túng. Chính vì thế không phải ai giỏi cũng có được đặc quyền ngay từ đầu, trừ phi người đó là kẻ dũng cảm, hoặc là kẻ không biết tự lượng sức, trường hợp của Mộc Như Lam thì hiển nhiên nằm ở vế trước.
Bất tri bất giác, một nửa tiếng sột soạt ngừng lại.
Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu nhìn cô gái đang nghiêm túc ngồi học trên chiếc sô pha đối diện, mái tóc đen nhánh buộc kiểu đuôi ngựa – là hắn buộc cho cô, chiếc váy màu xanh nhạt – là hắn mặc cho cô, chiếc nhẫn trên tay – là hắn đeo cho cô. Trong căn phòng khuất nắng, cô lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt tập trung xinh đẹp không sao tả xiết, ấm áp đến mức không tin được – Cô là của hắn.
Con người là một sinh vật tham lam, nắm được rồi thì sẽ không muốn buông ra. Hắn muốn từng chút từng chút chiếm hữu linh hồn cô, muốn khảm cô thật sâu vào lồng ngực, như một con thao thiết* không bao giờ no.
*Thao thiết: một loài thần thú xuất hiện trong thần thoại phương đông, có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sau khi nuốt chửng vạn vật, thao thiết tự nuốt chính mình rồi hóa thành hư vô.
Đôi mắt lạnh nhạt phẳng lặng như mặt gương nhẹ nhàng rung động, khí chất lạnh lùng từ trong xương như cũng tan đi một ít. Hắn đứng dậy, lát sau trước mặt Mộc Như Lam xuất hiện một ly trà và một hộp sôcôla.
Trà giúp nâng cao tinh thần, đường giúp não bộ hoạt động hiệu quả hơn.
Mộc Như Lam ngẩng đầu, mắt cười xinh đẹp như cặp trăng khuyết, “Cám ơn.”
“Cần anh giúp em không?” Mặc Khiêm Nhân nhìn cuốn sách trên tay cô.
“Có phiền anh không?”
“Không đâu.” Sao mà phiền được.
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, cố ý bày trò, “ Em muốn ăn pudding do Khiêm Nhân làm.”
Mặc Khiêm Nhân nhìn cô gái đang cười xấu xa, chút dịu dàng khó thấy ánh lên trong đôi mắt, “Được.”
Vì vậy, vị quân vương không dính bụi trần của bệnh viện Coen xắn tay áo sơmi màu trắng đi vào bếp nhà ăn, dáng vẻ vừa trung khuyển thê nô vừa cao ngạo lạnh lùng của hắn làm nhân viên nhà ăn không biết nên khiếp đảm hay là nên mê mệt, sự đối lập này… Thật hoàn hảo! Quả là một người đàn ông chỉ trong mơ mới có!
Mặc Khiêm Nhân vừa rời phòng không bao lâu thì chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông. Mộc Như Lam ngước mắt nhìn qua đoạn cúi đầu tiếp tục đọc sách, cô không nên tùy tiện nhận điện thoại ở đây. Thế nhưng chuông điện thoại hết tắt rồi lại reo, ồn ào làm Mộc Như Lam không tài nào học tiếp, cuối cùng đành phải bắt máy.
“Hello, đây là bệnh viện tâm thần Coen, viện trưởng và phó viện trưởng tạm thời không có ở đây, xin vui lòng gọi lại sau.” Mộc Như Lam đang chuẩn bị cúp điện thoại thì từ đầu dây bên kia vang lên giọng một người phụ nữ.
“Đợi đã!” Trong tâm trí Emilyn như vang vọng một lời nguyền ma quái, “Nhờ cô giúp tôi một chuyện được không?”
“Hửm?” Mộc Như Lam nhướng mày.
Tâm lý ám thị của Hans xem ra đã phần nào có tác dụng rồi.
Nghe Emilyn trình bày, Mộc Như Lam nhíu mày, dễ dàng đoán được đây là chủ ý xấu của Hans, gã muốn lợi dụng cô hòng chọc tức Mặc Khiêm Nhân. Đáng tiếc gã lợi dụng ai chứ không thể lợi dụng cô, không đời nào gã có thể đẩy cô vào một hiểm cảnh như làm mồi nhử cho tội phạm được.
Mộc Như Lam cúp điện thoại, thẳng thừng từ chối lời thỉnh cầu của đối phương.
Cô không phải người tốt và càng không phải là anh hùng trừ gian diệt ác. Cô đã giết người, tuy kẻ cô giết hầu hết đều là lũ ung nhọt xã hội có chết cũng không hết tội nhưng bọn chúng có một điểm tương đồng – đó là đụng đến cô.
Cô không ngừng săn đuổi bọn Kim Bưu Hổ, nguyên nhân chính không phải vì hành động kinh tởm của chúng mà là vì chúng làm cô thấy áy náy, thành ra phải giết chết chúng cô mới ngủ ngon được. Nếu chúng không đụng đến cô, không đi quá giới hạn của cô, không động vào vảy ngược của cô thì hà cớ gì cô phải giết chúng? Kẻ xấu trên đời nhiều thật nhưng cảnh sát cũng không ít đâu, không tới lượt một người tâm thần như cô làm anh hùng trừ gian diệt ác.
++++
Emilyn bị cúp máy, trước mặt cô ta lúc này là hai thi thể còn mới, thời gian tử vong chưa đầy hai mươi tiếng. Xem ra lần này họ đã gặp phải một tên tội phạm phách lối rồi, thi thể ngày càng được đặt ở nơi dễ phát hiện, số nạn nhân cũng ngày càng tăng, thậm chí bọn họ còn nghi ngờ hắn ta không có kiểu con mồi cố định mà chỉ giết chóc ngẫu nhiên để cười nhạo năng lực làm việc của họ.
Các nhân viên trong tổ điều tra nghi hoặc nhìn cô ta, đã qua nhiều ngày mà vụ án do cô phụ trách vẫn chưa có tiến triển gì, ai cũng bảo mời Amon đến xử lý nhưng cô ta lại khăng khăng muốn tự mình làm...
Tổ trưởng tổ điều tra cũng dần không giữ được bình tĩnh, nếu từ đầu đã không cho Amon nhúng tay mà đến cuối vẫn phải nhờ vả hắn thì đúng là mất thể diện FBI.
“Thực ra, có một cách rất đơn giản.” Emilyn nắm chặt cái điện thoại, “Nếu có cô ấy hỗ trợ thì tốt quá.”
“Gì cơ?”
“Để cô ấy đi làm mồi nhử.”
Ý kiến này không có gì mới lạ, giống như nằm vùng trong nội bộ kẻ thù thôi, dân chúng hợp tác với cảnh sát là chuyện thường tình. Chỉ hiềm tình huống có thể chuyển biến nguy hiểm, trừ khi vạn bất đắc dĩ, còn không ít ai để dân chúng dính đến án giết người. Hơn nữa chuyện này bắt buộc phải có sự đồng ý từ người dân đó, bởi vì họ không phải là quân nhân đã thề hy sinh từ lúc nhập ngũ, không ai có quyền yêu cầu một công dân bình thường đi mạo hiểm – kể cả tổng thống, đó không phải là nghĩa vụ của họ.
Đề nghị của Emilyn chẳng những không được chấp thuận mà trái lại còn làm cô ta bị khiển trách vì Mộc Như Lam vẫn còn là trẻ vị thành niên, họ không thể để một cô bé đi mạo hiểm được.
Emilyn ngồi trên dãy ghế nhựa dọc hành lang, đầu hơi cúi xuống, mái tóc đổ lên gương mặt cô ta một khoảng tối tăm. Trong đầu Emilyn văng vẳng giọng nói của Hans. Thực lực của cô ta không rực rỡ được như thành tích, Mộc Như Lam xứng đáng đứng cạnh Mặc Khiêm Nhân hơn cô ta, cô ta chỉ có thể ghen tị...
Từng câu từng chữ, bám lấy cô ta như một lời nguyền rủa.
++++
Nhìn cuốn sách triết học trên tay, Hans cười ôn hoà, đôi mắt xanh ánh lên sự hào hứng quỷ dị.