Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Mộc Như Lam vừa lên lầu thì nhận được cuộc gọi từ Mặc Khiêm Nhân, nhìn bầu trời sáng sủa, Mộc Như Lam nghĩ, ở Mỹ hình như đang là nửa đêm.
Cầm điện thoại ngồi xuống giường, Mộc Như Lam bắt máy, “Khiêm Nhân?”
“Ừm.” Mặc Khiêm Nhân ngồi trên giường, căn phòng lặng ngắt chỉ có hai màu đen trắng, sạch sẽ mà lạnh lẽo, thế nhưng khi nghe giọng của cô, hắn thấy xung quanh như ấm lên rất nhiều.
“Bây giờ anh mới rảnh à?” Mộc Như Lam dịu dàng hỏi, đáng lẽ hắn phải gọi cho cô từ đêm qua, nguyên nhân khiến hắn trì hoãn đến tận bây giờ chắc chắn chỉ có thể là vì hắn quá bận.
“Ừ. Em ở bên đó có gặp chuyện gì không?” Mặc Khiêm Nhân hỏi. Tên biến thái đang ẩn núp kia hẳn sẽ lại có hành động, Mặc Khiêm Nhân sở dĩ không bắt được gã, thứ nhất là vì biến thái mà chỉ mới phạm tội một lần thì rất khó có đủ manh mối, thứ hai là vì hắn quả thật không có thời gian. Quan trọng là, tên biến thái này không phải là một sát thủ thông minh và cũng không định giết Mộc Như Lam hay gì, gã chỉ khao khát sự chú ý từ cô mà thôi, như chuyện fan cuồng tự sát để gây chú ý với thần tượng vậy.
“Có.” Mộc Như Lam mỉm cười đáp, “Có kẻ giết người trong phòng nghỉ của em rồi biến tủ quần áo của em thành quầy thịt, thật thô bỉ hết chỗ nói.”
Sắc mặt Mặc Khiêm Nhân vẫn bình thản như trước, “Em có muốn đi tìm hắn không?”
“Không.” Mộc Như Lam nằm ra giường, “Vừa thô tục lại vừa bất lịch sự, em không thích.” Cô không có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, đối phương rõ ràng không cùng đẳng cấp với cô thì việc gì cô phải phí thời gian vì gã? Chuyện đáng chờ mong là ngày mai cô sẽ về học viện Lưu Tư Lan cơ.
“Mà này, chỗ Khiêm Nhân có nữ thái nhân cách không?”
“Có.” Cơ mà rất ít, bị bắt vào Coen lại càng ít, vì đa số bọn họ đều bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.
“Đẹp không?” Nam thái nhân cách đẹp trai hấp dẫn giàu có như thế thì nữ thái nhân cách cũng vậy chăng?
“… Không biết.” Mặc Khiêm Nhân không quan tâm bọn họ trông ra làm sao mà cũng không thấy có ai quá đẹp hay quá xấu, tuy nhiên hắn vẫn nhớ diện mạo của họ, “Tiêu chuẩn của nữ thái nhân cách khác nam thái nhân cách.”
Các nam biến thái thường rất hoàn hảo trong nữ biến thái lại bình thường hơn, bởi phụ nữ càng tài giỏi thì sẽ càng chịu được áp lực lớn, không dễ gì phát điên, ngược lại phụ nữ ở cấp bậc thấp hơn sẽ dễ có vấn đề hơn, trái với đàn ông.
Mộc Như Lam nói chuyện Mặc Khiêm Nhân thêm một lát rồi bảo hắn đi ngủ, bên cô đang là buổi chiều nhưng bên đó đã khuya rồi, Mặc Khiêm Nhân nên được nghỉ ngơi. Hai người cùng yêu xa nhưng trong chuyện lệch múi giờ, luôn Mặc Khiêm Nhân luôn nghĩ cho Mộc Như Lam.
Cô vừa cúp máy thì mẹ Mặc cũng vừa hay bưng canh tẩm bổ lên, bà nhìn Mộc Như Lam ăn canh rồi đỡ cô nằm xuống ngủ, bà sót lắm, ai gặp mấy chuyện như thế này mà chẳng hoảng sợ, huống chi là Mộc Như Lam?
Mộc Như Lam nghe lời nằm ngủ, chẳng mấy chốc đã ôm chăn ngủ thiếp đi, như mọi khi, cô ngủ rất say, chỉ khác thói quen ôm thêm một thứ gì đó.
Mặt trời dần về tây.
Xe cảnh sát xuất phát, nhanh chóng tiến về phía khu chung cư.
Hung thủ đã được xác định, là tên đầu bếp khoảng ba mươi tuổi làm việc tại nhà ăn cao trung Mộ Hoa, bình thường có vẻ thiệt thà, rất dễ bị người ta lợi dụng và lừa gat; thích ăn cá, ghét thịt heo; đã làm việc ở Mộ Hoa được năm năm, thường đến con suối trong rừng trúc câu cá, bởi vậy gã nắm rõ đường đi trong Mộ Hoa như lòng bàn tay. Quan trọng nhất, nạn nhân chính là em họ của gã, em họ từ nông thôn đến thủ đô tìm gã nương tựa mà cuối cùng lại bị giết, đến bây giờ bố mẹ cậu ta vẫn chưa biết chuyện này.
Mọi chứng cứ đều chỉa về đầu bếp, thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Ebert thấy hơi cụt hứng, hắn ghét nhất là cái loại nửa biến thái nửa điên này, chẳng khơi dậy nổi hứng thú của hắn như đám biến thái IQ cao thật sự.
“Đáng lẽ cô phải nói cho tôi thấy đầu và tay nạn nhân.” Ebert bất mãn nhìn Tô Trừng Tương ngồi cạnh, nếu hắn thấy cái mặt cười và bàn tay làm dấu chào thì hắn đã biết hung thủ không có ác ý với Mộc Như Lam rồi, gã chỉ muốn Mộc Như Lam chú ý đến mình mà thôi, nụ cười đó là một biểu hiện thiện ý mặc dù với người thường thì nó “hơi” kinh khủng. Biến thái mà chỉ yêu cầu ít ỏi như vậy thì rõ ràng không phải loại hắn thích nghiên cứu.
“Cho anh thấy rồi anh mất hứng không làm nữa thì sao?” Tô Trừng Tương đảo mắt.
Lúc này xe cảnh sát đã tới nơi, các cảnh sát nhóm bắt đầu hành động, Tô Trừng Tương và Ebert ngồi trong xe cảnh sát quan sát, Tô Trừng Tương không mạnh được như Mặc Khiêm Nhân nên phải được bảo vệ rất chặt.
Khu chung cư này đã khá cũ, mặt tường loang lổ, bình dân tại thủ đô tấc đất tấc vàng mà tìm được một nơi để sống thế này đã là không tệ.
Căn phòng cho thuê trên tầng ba bị phá cửa, cảnh sát cầm súng tiến vào, đáng tiếc trong đó đã không còn ai.
“Nếu hung thủ biết thân phận của cô gái bị giết thì theo bản năng, gã bỏ chạy cũng là điều dễ hiểu.” Ebert nói mát. Đằng nào cũng không phải kiểu biến thái hắn hứng thú, thích chạy đâu cứ chạy, hắn không phải cảnh sát nên chỉ cần làm tròn trách nhiệm công dân là được rồi, chẳng việc gì phải vào sinh ra tử vì người khác.
Tô Trừng Tương phớt lờ Ebert, phía cảnh sát hạ lệnh xuống các ban ngành giao thông đồng thời phát ảnh của tên hung thủ, không được để gã rời khỏi thủ đô, bằng không sẽ rất khó bắt.
Hôm sau mây đen đầy trời, mưa xuân dịu dàng tẩy sạch không khí bụi bặm.
Mộc Như Lam xếp hành lý, lão Mặc cùng vài người nữa tiễn cô ra sân bay, mặc dù rất lưu luyến nhưng họ không thể dính lấy nhau mãi được, mỗi người đều có con đường phải đi, họ chỉ cần đứng ở phía sau và nâng đỡ nhau khi khó khăn là đủ.
Trước khi đến sân bay, Mộc Như Lam có tạt qua bệnh viện, chân Đoạn Nghiêu bị thương không quá nghiêm trọng nhưng vẫn phải bó bột, hắn không muốn về thì Mộc Như Lam cũng chiều theo hắn, có điều bây giờ cô phải về học viện Lưu Tư Lan nên không để hắn lại bệnh viện một mình được.
“Mình còn tưởng rằng cậu sẽ bỏ mình lại.” Đoạn Nghiêu ngồi trên giường bệnh nhìn Mộc Như Lam giúp hắn thu thập đồ đạc, giọng nói trầm khàn mang theo ma lực làm trái tim người ta loạn nhịp, đôi mắt đào in bóng cô, sáng ngời như bảo thạch mà hun hút tựa vực thẳm.
“Mình không bao giờ bỏ cậu lại, trừ khi vạn bất đắc dĩ.” Mộc Như Lam nói đoạn đưa áo khoác cho Đoạn Nghiêu, “Mình quý cậu như người thân vậy.”
“Có nhất thiết phải làm mình vui lên mây rồi lại đạp xuống như thế không?” Đoạn Nghiêu nói dỗi, ánh mắt thoáng vẻ tối tăm tức giận.
“Ngoan, chúng ta đi nào.” Mộc Như Lam xoa đầu hắn rồi kéo một chiếc xe lăn và một cây nạng lại, nhìn Đoạn Nghiêu như muốn hỏi, cậu thích ngồi xe lăn hay là chống nạng?
Đoạn Nghiêu cầm lấy cây nạng, cùng cô đi ra ngoài.
Người Mặc gia tuy có thành kiến với Đoạn Nghiêu nhưng cũng cũng không biểu hiện ra mặt, ai bảo hắn là một trong những người thừa kế Ám Long, là nhị thiếu gia của Đoạn gia – thế gia hắc đạo lớn nhất cả nước.
Xe dừng lại trước cổng sân bay, có điện thoại từ sở nghiên cứu tìm lão Mặc có việc, Mộc Như Lam bèn bảo họ về, máy bay sắp cất cánh rồi, họ có muốn tiễn thì cũng chỉ đưa được đến cổng kiểm an là cùng, không cần thiết lắm.
Người Mặc gia đi rồi, Đoạn Nghiêu thoải mái hơn thấy rõ. Thiếu niên đẹp tựa hoa yêu, một chiếc nạng không thể làm suy giảm sức quyến rũ của hắn, từ lúc mới vào sân bay đến chỗ mua vé đã có vài cô gái chạy lại hỏi hắn cần giúp đỡ không.
Yêu nghiệt.
Mộc Như Lam không khỏi lắc đầu cười khẽ, hồi trước đọc tiểu thuyết thấy trong đó miêu tả trai đẹp đến không tưởng, làm gì có ai đẹp phóng đại tới mức đó? Đẹp hay không không chỉ dựa vào ngũ quan mà còn cả khí chất nữa, khí chất mới là quan trọng nhất, bằng không dù đẹp đến mấy người ta nhìn hoài cũng chán. Thế nhưng Đoạn Nghiêu đã cho Mộc Như Lam biết, trên đời này thật sự có cái gọi là yêu nghiệt nam.
Mỗi một cử chỉ đều tràn đầy dụ hoặc và cám dỗ, ngay cả không khí quanh thân cũng như ngập trong phấn hoa anh túc. Chỉ tiếc rằng hắn vẫn còn là thiếu niên, không biết sức mê hoặc của mình có thể trở thành một vũ khí vô cùng lợi hại. Sau này trưởng thành rồi, có mưu sâu kế hiểm, hắn nhất định sẽ là một kẻ đứng trên vạn người.
Mộc Như Lam đi mua vé, Đoạn Nghiêu chờ cô ở cách đó không xa, đi đứng bất tiện thật bực mình, muốn tỏ ra săn sóc một chút cũng không được.
“Bịch!” Mộc Như Lam đang quay người định tới chỗ Đoạn Nghiêu thì va phải một người, làm rớt thứ người nọ cầm trên tay, Mộc Như Lam vội nói xin lỗi rồi cúi xuống nhặt lên, đối phương cũng im lặng ngồi xổm xuống. Mộc Như Lam khựng lại, từ từ ngẩng đầu.
Người bị cô va phải là một tên đàn ông khoảng ba mươi tuổi, gã mặc đồ thể thao màu đen, đầu đội mũ thể thao cũng màu đen, vành mũ che đi đôi mắt gã khiến người ta không thể nhìn rõ diện mạo.
Gã ngẩng lên, trên gương mặt bình thường là một cặp mắt điên cuồng, gã kích động nhìn Mộc Như Lam, lỗ mũi phập phồng vì thở dốc, tay cầm một con dao kề sát vào cổ cô.
Mộc Như Lam không biết người này.
“Kh- Kha tiểu thư!” Nhưng gã thì lại biết cô, hơn nữa còn nhắm vào cô.
Mộc Như Lam luôn thu hút sự chú ý, tuy hiện trong sân bay không đông lắm nhưng người chứng kiến cảnh vừa rồi cũng không ít, tên đàn ông khả nghi kia đột nhiên rút một con dao ra từ túi quần rồi kế vào cổ cô gái trông như thiên sứ, mọi người hoảng hốt báo cảnh sát, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Gã đàn ông quay lưng về phía Đoạn Nghiêu nên hắn mới nhìn cũng không hiểu ngay, thấy đám con trai nhìn Mộc Như Lam nãy giờ đột nhiên xanh mặt, hắn nhíu mày chống nạng đi qua, “Lam Lam, cậu đang…”
Bất thình lình gã đàn ông kia chộp lấy bả vai Mộc Như Lam lôi cô ra trước, đồng thời kề dao vào cổ cô, cả người gã run lên, nửa phấn khích nửa sợ hãi, “Không được tới đây!”
Người trong sân bay bị tiếng hét của gã làm chú ý, nhìn sang thấy cảnh này thì kinh sợ không thôi.
Sắc mặt Đoạn Nghiêu tối sầm đi.
Mộc Như Lam bị gã ghìm chặt trước người, gã chầm chậm kéo Mộc Như Lam về sau, vừa dán mặt vào cổ cô vừa cầm dao quơ loạn xạ, gã hằm hè nhìn Đoạn Nghiêu và những người quanh đó, miệng thì phấn khích nói chuyện với Mộc Như Lam, “Em đã thấy nó chưa?”
Mộc Như Lam cau mày, tay gã kẹp chặt làm cô hơi khó thở, “… Thấy cái gì?”
“Tác phẩm nghệ thuật của tôi… Chắc chắn em đã thấy! Thế nào? Em có thích không?” Tên đàn ông hồ hởi đáp.
Xung quanh xôn xao, người vây xem rất đông nhưng không ai dám manh động, Đoạn Nghiêu chống nạng đứng gần đó, thoạt nhìn như chìm trong một lớp bóng ma, mông lung khó thấy.
Cảnh sát đến rất nhanh, xác định đây chính là tên sát nhân biến thái họ đang truy lùng. Chỉ hiềm Mộc Như Lam đang nằm trong tay gã, không dám ai hành động thiếu suy nghĩ, bởi đối phương là kẻ biến thái không sợ chết, không chừng gã sẽ cắt cổ Mộc Như Lam thật.
Tô Trừng Tương và Ebert nhận được tin thì tức tốc chạy tới ngay, lúc này Mộc Như Lam và gã đàn ông đã bị đám đông vây chặt.
Cầm dao uy hiếp không cho phép ai tới gần, gã đàn ông dán mặt vào gáy Mộc Như Lam và nói chuyện với cô bằng một âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, môi thì run run vì hưng phấn. Cảnh tượng này trong mắt mọi người thật vô cùng đáng sợ, quái dị, và cả kinh tởm, cứ như một con rệp dám nhúng chàm nàng thiên sứ mà các vương tử xưa nay chỉ dám nhìn từ xa…
Thật không thể nào tha thứ!