Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 271: Chương 78: Quỷ cười



Cái ôm của họ như tạo thành một thế giới mà người thường không thể nào bước vào, bức tường vô hình ngăn cản mọi kẻ quấy rầy.

Bị hai nhân vật chính phớt lờ, nhóm Đổng Tứ Hiên nhìn cảnh này, trầm mặc không nói gì.

Đổng Kỳ mỉm cười, hắn nghĩ mình hiểu ra rồi, ngay từ đầu hắn đã lầm, chỉ có thằng ngốc mới có ý tưởng nhúng chàm cô gái này, nếu không có Mặc Khiêm Nhân thì có lẽ hắn sẽ không bỏ cuộc, nhưng bây giờ hắn đã thấu suốt.

Một người mà không cùng chung thế giới với mi thì mi chỉ có thể chiêm ngưỡng chứ không thể chạm đến. Người đặc biệt chỉ chung bước với người đặc biệt mà thôi, họ có thể hấp dẫn rất nhiều người thường, nhưng chỉ có kẻ cùng đẳng cấp mới hấp dẫn được họ.

Mặc Khiêm Nhân khoác thêm chiếc áo của Mộc Như Lam lên cho cô rồi ôm cô rời khỏi đó. Mộc Như Lam để ý thấy tốp đàn ông đứng cách đó không xa, cô lịch sự mỉm cười gật đầu chào hỏi, ôn hòa ấm áp tựa mặt trời, còn người được chào hỏi thì lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Hoắc tam thiếu ôm ngực an ủi trái tim đang đập thình thịch, “Cứ ngỡ như mặt trời…” Cảm giác ấm áp ấy, hệt như được bao phủ trong nắng mai vậy.

“Giờ thì hơi hiểu tại sao lại có tiếng đồn như vậy rồi.” Tang Tranh nâng gọng kính nói. Tiếng đồn về Mộc Như Lam là, khi bạn chưa biết đến Mộc Như Lam thì cô ấy tưởng như chưa bao giờ tồn tại, nhưng một khi đã gặp rồi, bạn sẽ thấy đâu đâu cũng tràn ngập bóng dáng cô ấy. Trong các lời đồn đương nhiên không thiếu những tin đồn thất thiệt xuất phát từ sự ghen ghét nhưng người có đầu óc sẽ không đi tin. Có điều cái làm người ta khó tin hơn cả thì lại là lời ca ngợi này — Ai tiếp xúc với Mộc Như Lam cũng thích cô, tất cả mọi người đều yêu Mộc Như Lam, cô là thiên sứ bị thượng đế để lạc dưới trần gian, không một ai tốt đẹp hơn cô cả…

Trừ khi nhìn thấy tận mắt, còn không sẽ chẳng ai tin đời này tồn tại một người hoàn hảo như thế. Đến cả minh tinh tên tuổi được tôn vinh như nữ thần cũng có tai tiếng nữa là, gì chứ lý do ghét một người thì không bao giờ thiếu.

Lời đồn chính là thứ phản ánh suy nghĩ và tình cảm của người đồn, mới một hai người đồn có thể không đáng tin, nhưng nếu cả trăm người đều đồn cùng một nội dung thì đúng là bất khả tư nghị.

Mộc Như Lam… Cô vừa thu hút họ lại vừa khiến họ bối rối. Có lẽ những gì hoàn hảo chỉ hợp để chiêm ngưỡng từ xa mà thôi, bởi nếu không kìm chế được khao khát của mình thì cái giá phải trả sẽ rất đắt, tỉ như sinh mệnh, tỉ như tình cảm.

Sắc trời tối dần.

Mặc Khiêm Nhân lái xe đưa Mộc Như Lam về biệt thự cạnh học viện Mộ Hoa, sợ rằng chậm trễ sẽ khiến Mộc Như Lam sinh bệnh, việc đầu tiên Mặc Khiêm Nhân làm khi tới nơi là nhanh chóng nấu nước tắm cho cô, sau đó xuống bếp bắc một chén canh gừng. Mặc Khiêm Nhân vốn không biết nấu ăn nhưng từ sau lần Mộc Như Lam đòi hắn nấu cho và còn ăn sạch số thức ăn ngay sau đó, mỗi khi rảnh rỗi hắn lại tìm hiểu sơ qua thực đơn. Với chỉ số IQ thiên tài chỉ cần nhìn là nhớ, việc xuống bếp với hắn chỉ là chuyện nhỏ.

Lưỡi dao bạc va lạch cạch trên mặt thớt, hắn xắn tay áo để lộ ra xương cổ tay tinh tết, một tay cầm gừng, tay kia cầm dao thái thoăn thoắt, động tác nhuần nhuyễn đẹp mắt mà không kém phần tôn quý tao nhã, điều khó tin nhất là, đây mới chỉ là lần thứ hai Mặc Khiêm Nhân dùng dao cắt một thứ gì đó không phải cơ thể người.

Đứng trước cửa phòng bếp, bác quản gia vốn định chất vấn Mặc Khiêm Nhân sao lại để Mộc Như Lam ướt rượt như thé, vừa thấy cảnh này, ông xém nữa bị chói mù mắt. Một người đàn ông biết nấu ăn, mà đến cả tư thế cũng đẹp mắt đến vậy, ông cảm thấy đây chắc chắn là người đàn ông tốt!

Thiếu chút nữa là làm bậy rồi!

Bác quản gia bèn gọi điện báo cho người lãnh đạo trực tiếp là Triệu thúc, nói rõ chuyện Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam. Sau phút chốc im lặng, Triệu thúc bảo ông trước tiên hãy về đi, xem chừng đây là chỉ thị của Kha Xương Hoàng. Dù sao hiện tại hai người họ cũng đã là hôn phu hôn thê, có mâu thuẫn gì thì nên tự giải quyết, hơn nữa đa phần chỉ là đầu giường cãi cọ cuối giường hòa thôi, một lão già như ông ở đây cũng vô dụng, lại còn ảnh hưởng đến tình thú nữa chứ.

Bác quản gia về, trong biệt thự chỉ còn lại Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân.

Mộc Như Lam vừa tắm gội xong, mái tóc ẩm ướt quấn trong một chiếc khăn vàng nhạt, cô mặc áo ngủ, chân xỏ dép lông thoải mái đi ra, dạo quanh phòng ngủ một vòng, không thấy Mặc Khiêm Nhân đâu, Mộc Như Lam dừng mắt nơi hai món quà lớn nhỏ trên mặt bàn, cô vẫn chưa đụng tới, không biết là vật gì.

Lần đầu tiên nhận được quà từ Mặc Khiêm Nhân, cô rất ngạc nhiên, rốt cuộc là cái gì vậy nhỉ?

Ngồi bên giường, cầm lấy vật đã bị vứt đi một lần, giấy gói bên ngoài đã hơi rách vì thấm nước, lấp ló chiếc hộp cứng màu trắng bạc phía trong, cô đặt nó lên đùi rồi mở ra, dưới ánh đèn phòng, những tia sáng đủ màu sắc tựa cầu vồng bỗng lướt qua mắt cô.

Mộc Như Lam ngẩn ngơ nhìn vật bên trong, chớp mắt mấy cái, đôi môi dần vẽ một nụ cười.

Nằm trong hộp là mười hai con búp bê bé xíu mô phỏng Mộc Như Lam, có đủ các khuôn mặt hỉ nộ ái ố, cả tư thế cũng không giống nhau, trong đó có một con hình Mộc Như Lam đang mỉm cười, trên đầu dính một chiếc lá cây, thoạt nhìn ngốc ngốc rất đáng yêu. Mỗi con chỉ cao hơn ngón giữa của Mộc Như Lam một chút, tuy vẻ ngoài khác nhau nhưng tất cả đều được được chạm khắc từ cùng một khối ngọc trong suốt sáng màu, rõ ràng đây chính là thành phẩm từ khối ngọc mà Mộc Như Lam từng thấy ở lầu hai của Phi Vân các.

Mộc Như Lam không  ngốc, ngọc này chắc hẳn thuộc loại hàng quý giá xa xỉ, khi ấy cô đế ý chỉ vì cảm thấy nó khá đẹp, bản năng của phụ nữ là thấy thứ gì xinh đẹp cũng ngắm trộm một cái mà? Nào ngờ Mặc Khiêm Nhân cứ thế mua luôn. Vị tiên sinh bán ngọc kia không xót ruột sao?

Liễu lão tiên sinh tỏ khổ, ông xót chết đi được đấy chứ, ngọc này là hàng tốt ông giữ gìn bấy lâu nay, không ngờ lại bị Mặc Khiêm Nhân một phát hốt hết.

Còn món quà mà Mặc Khiêm Nhân đã tạm thời chuẩn bị thêm là một sợi dây chuyền có mặt hình hải âu sải cánh bay tự do, làm từ hồng ngọc trong suốt, đơn giản tinh tế và cũng làm Mộc Như Lam yêu thích không thua gì mười hai con búp bê kia.

Búp bê rối và tự do, đó chính là suối nguồn hạnh phúc sau khi sống lại của Mộc Như Lam. Hai món quà này, Mặc Khiêm Nhân đã đặc biệt dành riêng cho cô.

Đáng yêu quá.

Mộc Như Lam thích thú thưởng thức một con búp bê, nổi hứng cắn một miếng như muốn ăn chính mình, kết quả là bị ê răng, cô xoa xoa răng một chút rồi cất đồ vào hộp, đoạn đi ra khỏi phòng.

Tại phòng bếp, hương gừng tỏa ra ngào ngạt, có chút ngọt cũng có chút gắt mũi.

Mộc Như Lam đến gần phòng bếp, nhìn bóng lưng người đàn ông cao gầy, nhưng chỉ có thực sự chạm vào mới biết được, người đàn ông này có cơ thể cường tráng và tràn đầy sức mạnh hơn bề ngoài rất nhiều, là loại người chỉ cần nắm tay liền có cảm giác an toàn tín nhiệm.

Mộc Như Lam lại gần, từ phía sau ôm eo người đàn ông, cảm nhận được cơ bắp hắn thoáng căng cứng, sau đó nhanh chóng thả lỏng ra.

“Tóc ướt thì phải lau cho khô chứ.” Mặc Khiêm Nhân nói bằng chất giọng khiến người khác không thể phản kháng hay chối từ, mái tóc ướt của Mộc Như Lam chẳng mấy chốc đã ướt lây sang quần áo hắn.

“Không.” Giọng cô mềm mềm như móng vuốt mèo con nhẹ cào vào trái tim, cô gái được chiều sinh hư dụi vào lưng người đàn ông làm nũng, “Chờ Khiêm Nhân lau cho em.”

Dứt lời, Mộc Như Lam bắt đầu sờ lung tung, bàn tay đặt trên bụng Mặc Khiêm Nhân từ từ đi xuống, Mặc Khiêm Nhân giật mình suýt nữa đánh rơi cả thìa trên tay.

Mặc Khiêm Nhân vừa bắt được một bàn tay đang làm loạn của Mộc Như Lam thì tay kia của Mộc Như Lam ngay lập tức tiến vào túi quần của Mặc Khiêm Nhân, cách một tầng vải dệt mỏng manh, cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của người đàn ông và chiếc đùi rắn chắc đầy sức mạnh, chỉ cần nhích lên một chút là sẽ tới…

“Lam Lam…” Mặc Khiêm Nhân hô hấp trong nháy mắt dồn dập cả lên. Hắn không mặc áo khoác, bên trong chỉ có một chiếc sơ mi mỏng manh, Mộc Như Lam vừa mới tắm rửa xong, vì không cần ra khỏi nhà nên cũng không mặc nội y, lúc này dính sát vào như vậy là một loại thách thức rất lớn rồi, vậy mà  cô còn tùy ý đụng chạm lung tung?

Mộc Như Lam rất nhanh đã rút tay ra khỏi túi quần, thuận tiện lấy ví tiền của Mặc Khiêm Nhân ra, nghe tiếng của hắn, cô nở nụ cười mang chút ác ý, “Khiêm Nhân đen tối quá đấy, người ta chỉ là muốn lấy một chút đồ thôi mà.”

Mặc Khiêm Nhân im lặng, hai tai lặng lẽ đỏ lên, gằm mặt rầu rĩ nhìn nồi canh gừng.

Mộc Như Lam vẫn còn cười, tiếng cười nhẹ nhàng mang theo hương vị ôn nhu chỉ có ở Mộc Như Lam pha lẫn chút vui đùa khi thực hiện được trò đùa dai, càng khiến Mặc Khiêm Nhân cúi đầu thấp hơn.

Tựa đầu vào lưng hắn, Mộc Như Lam thả tay ra, bắt đầu tìm hiểu đồ vật cá nhân của Mặc Khiêm Nhân, đó là một cái ví tiền đơn giản màu đen, không biết là của nhãn hiệu nào, dù sao thì cũng rất hợp với hắn, bên trong có gì nhỉ? Ừm, chứng minh thư Trung Quốc, thẻ nhân viên FBI, vài trăm nhân dân tệ, vài trăm đô la, còn có hai tấm thẻ, một trong nước, một ngoài nước, một cái là thẻ bạch kim, cái còn lại là thẻ hắc kim, trông có vẻ rất cao cấp.

“Trong này có bao nhiêu tiền thế?” Mộc Như Lam cầm tấm thẻ hắc kim đưa ra trước mắt Mặc Khiêm Nhân. Đây là cô đang tìm hiểu tình tình kinh tế của hôn phu mình, tuy nhìn cũng biết hắn là một công tử quý tộc nhưng hắn không giống với loại nhà giàu mới nổi hay những kẻ thượng lưu lắm tiền khác, khí chất ở hắn luôn làm người khác quên đi những vấn đề phàm tục như tiền tài.

Mặc Khiêm Nhân thản nhiên liếc tấm thẻ một cái rồi dời mắt đi, tắt lửa bếp, “Em đoán xem có bao nhiêu? Lại đây đi.” Nói đoạn bưng nồi canh gừng đã chín ra khỏi phòng bếp tới bàn ăn.

Mộc Như Lam đi theo phía hắn, “Nhiều lắm à?”

“Không nhiều lắm. Nhưng em muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”  Kéo chiếc ghế dựa để cô ngồi xuống, hắn cất giọng đạm mạc giống như chỉ đang nhận xét thời tiết chứ không phải đang nói về một số tiền mà người khác phải nai lưng làm cả đời mới có. Hắn sẵn lòng thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô, từ vật chất đến tinh thần. Đây không phải là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của một người đàn ông đối với vợ mình sao?

“Vậy sau này em giữ tiền nhé?” Trong tivi luôn diễn như vậy mà, phụ nữ quản tiền, đàn ông phải kiếm tiền nuôi gia đình mới không có thời gian lăng nhăng, nghe hay đấy chứ.

“Nếu em thích.” Thổi nguội một muỗng canh rồi đưa qua, Mặc Khiêm Nhân biết Mộc Như Lam chỉ nhất thời nói vậy thôi, thể nào cô cũng sẽ đề cập một vấn đề khác không liên quan.

“Có phải lúc nãy Khiêm Nhân đã nghĩ tới mấy thứ bậy bạ không?” Mộc Như Lam nhắc lại chuyện vừa rồi, nở nụ cười dịu dàng mà tinh nghịch.

Mặc Khiêm Nhân im lặng. Có lẽ bọn họ nên tiếp tục thảo luận vấn đề quyền làm chủ tài chính kia thì hơn.

++++

Hôm sau.

Tiết trời sáng sủa, Mộc Như Lam được chăm sóc cẩn thận mà vẫn không tránh khỏi bị cảm cúm do ngâm nước ban đêm, cũng may chỉ là sổ mũi hắt hơi chứ không nặng đến mức phát sốt.

Mặc Khiêm Nhân muốn Mộc Như Lam ở nhà, nhưng cô vẫn nhất quyết tới trường để dạy học.

Bước vào Mộ Hoa, cô lần nữa băng qua mảnh rừng trúc, gió xuân lành lạnh lay động khóm trúc cao gầy, tiếng lá xào xạc vang vọng khắp không gian.

Mộc Như Lam bước lên cầu, dưới chân là con suối trong vắt chảy róc rách rất vui tai, thế nhưng trong không khí lại xộc lên một mùi hương quỷ dị.

Có rất nhiều đường để đi tới dãy phòng học năm ba, mà trường thì lại không phát bản đồ cho học sinh nên ai biết đường nào thường chỉ đi mỗi mình đường ấy. Mộc Như Lam thích cái yên tĩnh của mảnh rừng này, vả lại cô cũng đã quen đường rồi, bình thường hiếm ai đặt chân tới đây, hầu như chỉ có mỗi Mộc Như Lam sớm chiều ghé thăm.

Rừng trúc sâu lặng ngắt, như thể chỉ còn mỗi tiếng hít thở của Mộc Như Lam.

Dừng lại cước bộ, Mộc Như Lam cảnh giác nhìn quanh nhưng không hề thấy dấu hiệu của một ai khác.

Mùi hương không phải do cô tưởng tượng ra.

Cô tiếp tục băng qua cầu, bước chân nhẹ nhàng như sợ quấy nhiễu ai đó.

Mộc Như Lam thử nhoài người nhìn xuống, một cái mặt cười bất thình lình đập vào mắt cô.

Đó là một khuôn mặt đàn ông, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, đầu ông ta chìm trong nước, mặt nhô lên trên, mảnh trúc cắm khắp đầu ông ta một cách tùy tiện để cố định nó lại, cạnh đó có một bàn tay xếp thành cứ chỉ chào hỏi. Đúng vậy, không còn bộ phận nào khác, ngoài một cái đầu và một bàn tay.

Nụ cười trên mặt ông ta cứng đơ, mắt mở trừng trừng, môi nhếch thành một hình vòng cung quỷ dị giống hệt con rối hề của cô…

Mộc Như Lam nhìn không chớp mắt, trong đầu thoáng xuất hiện một chiếc mặt nạ nhưng lại nhanh chóng bị bác bỏ, không phải Wilder, hắn ta không nhiệt tình với việc giết người đến mức này.

Hóa ra không phải là ảo giác. Lần nào đi qua đây cô cũng cảm thấy như có ai đó nhìn mình chằm chằm, bây giờ thì không muốn giấu mình nữa à? Nhìn xem, hắn đang chào hỏi cô đây này.

Mộc Như Lam nhếch mi cười, cô hít sâu một hơi, đút tay vào túi áo đoạn thong thả tiến tới dãy phòng học.

Phía sau, Tô Trừng Tương đang đến định gặp Tô Bắc Thiệu. Cũng như Mộc Như Lam, cô rất thích sự yên tĩnh nơi rừng trúc, từ xa thấy Mộc Như Lam đứng trên cầu nhìn cái gì, chắc là đang ngắm cá, Tô Trừng Tương thầm nghĩ, bước chân bất giác chậm lại, cô chưa rộng rãi đến mức có thể nói chuyện đàng hoàng với Mộc Như Lam được.

Tô Trừng Tương  đợi Mộc Như Lam đi xa rồi mới từ từ bước tiếp, lúc qua cầu, cô vô thức nhìn xuống dưới, ngay tức khắc sắc mặt cô tái mét!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv