Bình thường sau khi tan học, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm sẽ không trở về cùng Mộc Như Lam, bởi vì cô học nhiều hơn một tiết, hơn nữa sau đó còn ở lại trường giải quyết chuyện của hội học sinh. Thành tích của Mộc Như Lam rất cao nên giáo viên nào cũng hài lòng, thỉnh thoảng cô nghỉ học họ đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cho nên hiện tại Mộc Như Lam cũng đã sớm rời lớp học đến dãy phòng ban F, trên đường đi vô tình sượt phải hai em trai. Sau chuyện lúc sáng, trong lòng Mộc Như Lâm vẫn còn lo lắng, cậu muốn ở lại với Mộc Như Lam. Ngặt nỗi nếu làm vậy, Mộc Như Sâm chắc chắn cũng sẽ đi theo rồi bám lấy cô không rời, vậy nên Mộc Như Lâm đành gọi điện nhờ vả Trần Hải chú ý bảo vệ cô, Trần Hải rất giỏi võ, hơn nữa còn là người của Kha gia, cậu rất tin tưởng ông ta.
Mai là ngày mà Bạch Tố Tình vào học, cô ta không thi sát hạch nên chỉ có thể vào ban F. Tại Lưu Tư Lan, thành tích quyết định vị trí của ngươi, không hề có chỗ cho quan hệ cá nhân.
Ngươi nghĩ rằng thành tích của Bạch Tố Tình rất tệ ư? Chà, kiếp trước Mộc Như Lam cũng nghĩ y như vậy, hơn nữa học sinh trong ban F toàn những kẻ ăn chơi trác táng, thế là cô càng quan tâm lo lắng cho Bạch Tố Tình hơn, thậm chí còn bỏ thời gian kèm cô ta học, nào ngờ đâu vào kì thi tiếp theo, Bạch Tố Tình lọt vào top 5, vượt xa Mộc Như Lam, chưa kể đến chuyện cô ta thu phục được một đám học sinh bất trị có gia thế hùng hậu.
Ban F chính là nanh vuốt mạnh nhất của của Bạch Tố Tình. Nếu kiếp trước Mộc Như Lam ngây dại sống sót qua tai nạn, có lẽ cô sẽ được nhìn thấy Bạch Tố Tình sống xa xỉ thoải mái với đám học sinh ban F đó.
Đáng tiếc, hiện tại mọi chuyện đã khác.
Ban F, năm hai.
Ban F năm hai là lớp học đặc biệt nhất Lưu Tư Lan, vì sao? Không có mấy ai hiểu cụ thể.
Hai năm trước, khi Mộc Như Lam mới vào học năm nhất, tuy có thành tích nổi bật nhưng quyền lực của cô tại Lưu Tư Lan không được lớn mạnh như bây giờ, cho đến khi xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, tạo nên cục diện tất cả mọi người đều yêu Mộc Như Lam.
Vào một đêm hai năm trước, ban F rủ nhau tụ tập tại một quán bar nhỏ để tìm cảm giác mạnh, xui xẻo vướng vào vụ mua bán thuốc phiện của một đám xã hội đen. Chúng coi bọn trẻ nhà giàu này như cây rụng tiền, ép bọn họ hít thuốc phiện.
Ban F tuy chưa sõi đời bao nhiêu nhưng cũng biết rằng không thể tùy ý đụng đến thuốc phiện, thế nên liền chống đối, hậu quả là gặp nguy hiểm đến tính mạng. Đám xã hội đen kia sợ giao dịch của bọn chúng bị cảnh sát phát hiện, đã như vậy, một là kéo luôn mấy đứa học sinh này vào bùn, hai là giết người diệt khẩu.
Mộc Như Lam ăn tối xong thì ra ngoài tản bộ, tình cờ đi ngang rồi phát hiện vụ việc, cô lập tức báo cảnh sát. Nhìn thấy cậu con trai kia dù bị đánh bầm dập mặt mũi vẫn quật cường chịu đựng chứ không hề cúi dầu, trong lòng cô có cái gì đó động đậy, trước khi kịp hoàn hồn thì cô đã xông vào đẩy đám người đang đánh cậu ta ra, đồng thời đứng chắn bảo vệ.
Chuyện sau đó được giải quyết như thế nào thì chỉ có những học sinh ban F có mặt tại quán bar biết, Mộc Như Lam gằn từng tiếng mạnh mẽ, không hề có dáng vẻ con mọt sách yếu đuối mà trước giờ bọn họ khinh thường. Cô gái mảnh khảnh dũng cảm đối mặt với đám xã hội đen, khí thế đó khiến cho mọi người kinh ngạc, bao gồm cả đám xã hội đen kia. Tuy vậy, tình hình lúc đó cực kỳ bất lợi, đối thủ dù gì cũng là xã hội đen, để bảo vệ ban F, để kéo dài thời gian, Mộc Như Lam đã quỳ gối trước mặt bọn chúng!
Cảnh tượng lúc đó khảm sâu vào trong trí nhớ ban F, cả đời khó quên. Một người kiêu hãnh như Mộc Như Lam, mọi người yêu quý và tán dương cô, còn bọn họ thì lại quệt một vết đen lên người cô.
Sau đó cảnh sát tới, đám xã hội đen kia tự hiểu là không thể thoát tội, thẹn quá hóa giận xuống tay với ban F, cậu con trai quật cường – lớp trưởng ban F – thiếu chút nữa thì nhận nguyên một gậy vào đầu, may mà Mộc Như Lam kịp thời đẩy cậu ta ra, có điều chính cô lại bị đánh gãy hai cái xương sườn, trong đó một cái suýt đâm thủng phổi.
Bọn họ thiếu Mộc Như Lam một món nợ ân tình, hơn nữa còn là thiên đại ân tình.
Cuộc đời con người, bất hạnh nhất là gặp phải một kẻ đảo lộn toàn bộ hạnh phúc của ngươi, cướp đi mục đích sống của ngươi, đẩy ngươi ngã vào mờ mịt, thống khổ, bi ai. Cuộc đời con người, may mắn nhất là gặp được một người cải thiện cuộc sống mờ mịt của ngươi, giúp ngươi tìm ra mục đích tồn tại, cho ngươi yêu thương, hạnh phúc, thoải mái.
Gặp được Mộc Như Lam là may mắn cả đời của bọn họ.
Vì sự kiện này, toàn bộ học sinh ban F đều thay đổi, thành tích tệ nhất trường được nâng lên tới trình độ ban D, lưu manh phá hoại thì biến thành trò ngoan. Đồng thời, thanh danh của Mộc Như Lam tại học viện Lưu Tư Lan lên thẳng như mặt trời ban trưa, quyền lực cũng đi đến đỉnh điểm.
Chết một lần, Mộc Như Lam đã biết quý trọng tính mạng mình, chuyện ban F hai năm trước hoàn toàn là ngoài ý muốn, cô hoàn toàn có thể rung đùi thảnh thơi chờ cảnh sát, thế nhưng… Có lẽ dáng vẻ quật cường quyết không nhận thua một cách ngu ngốc của cậu con trai kia đã gợi cho Mộc Như Lam nhớ đến bản thân mình kiếp trước. Ai mà chẳng có lúc xúc động? Tính ra cô cũng thật may mắn, không những sống sót mà còn nhặt được một đống nanh vuốt.
Chà, cứ cho rằng đây là báo đáp dành cho một kẻ biến thái lương thiện đi.
Lúc Mộc Như Lam đi đến cửa phòng ban F, cô mới phát hiện ra bọn họ đang làm bài kiểm tra, có người cúi đầu cắn bút, có người suy nghĩ đến bất động. Muốn nâng cao thành tích cũng không phải chuyện dễ dàng, tất cả đều nhờ vào cố gắng của ban F.
Mộc Như Lam vừa định lui ra ngoài thì chạm phải một đôi mắt đào hoa đầy tà khí, hắn ngồi ở góc trong cùng của phòng học, thản nhiên nhìn Mộc Như Lam.
Cô mỉm cười đi ra, trong lòng không khỏi thắc mắc, Đoạn Nghiêu… bây giờ hẳn phải đang hẹn hò với nữ sinh thắng giải khiêu vũ chứ?