Bệnh viện.
Đoạn Nghiêu đã tỉnh lại, trên đầu quấn băng gạc. Cửa phòng để mở, bên ngoài luôn có vài cô y tá tìm cớ đi ngang qua, ghé mắt nhìn một cái rồi lại đỏ mặt chạy đi. Đời này không thiếu người đẹp nhưng đa phần chỉ đẹp kiểu nhìn xong quên, trong thời đại mà mắt thẩm mỹ của con người ngày càng lên cao, diện mạo đẹp đẽ phải đi kèm với cá tính và khí chất độc đáo thì mới khiến người ta mặt đỏ tim loạn.
Không thể không công nhận, Đoạn Nghiêu chính là một kẻ có thể khiến phái nữ rung động như thế.
Hắn ngồi tựa vào thành giường ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyệt nhiên không để tâm đến những cô y tá. Hắn để cửa mở là vì muốn nghe được âm thanh bên ngoài, chứ nếu đóng lại rồi, hắn sợ mình không chịu nổi cái im lặng tịch mịch ấy.
Hắn cầm điện thoại định gọi cho Mộc Như Lam nhưng lại không dám, hắn không dám chắc là Mộc Như Lam đã thật sự theo hắn đến bệnh viện trước khi hắn ngất đi, trước đây những khi không ngủ được, hắn cũng từng tưởng tượng Mộc Như Lam xuất hiện bên cạnh mình, cuối cùng tưởng tượng chỉ là tưởng tượng.
“Cốc cốc.” Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn quay đầu lại nhìn, thấy cô gái mình hằng mong nhớ đang đứng đó mỉm cười, vẫn là nụ cười khiến hắn trân trọng, vẫn là ánh mắt làm hắn quyến luyến, ấm áp và chói rạng hơn cả mặt trời.
Không có gì thay đổi sau chuyện đó cả, cô ấy vẫn là cô ấy, vẫn là người luôn sẵn lòng đợi hắn. Thật không biết đây là may mắn hay đau khổ.
Lời thổ lộ của hắn đã bay đi theo gió rồi phải không? Bởi vì không bận tâm nên cô mới cho qua, cô vẫn sẽ rời bỏ hắn để bước về phía người khác, phải không?
Mộc Như Lam bước vào phòng rồi đóng cửa lại, ngăn đi những tiếng động ồn ào ngoài kia.
“A Nghiêu, ăn cơm chiều chưa?” Mộc Như Lam đến bên giường, vừa cười vừa đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của hắn.
“Rồi.” Giọng nói trầm khàn mê hoặc nhẹ nhàng vang lên. Đoạn Nghiêu nhìn cô, hắn ghét người khác đụng vào đầu hắn nhưng lại thích được Mộc Như Lam vuốt tóc. Trong đôi mắt đào côi lệ nay đã không còn vẻ u tối khó đoán hay nét đẹp quái dị tựa cầu vồng giữa đêm nữa, nó trong trẻo đơn giản, như đang bày ra những gì thanh khiết nhất, thuần túy nhất ra trước mặt Mộc Như Lam.
“Vậy thì tốt.” Mộc Như Lam nhìn quanh không thấy ghế ngồi nên định cứ đứng thế này, dợm lấy mấy cuốn sách mình mang đến ra cho hắn đọc giải buồn, thế nhưng Đoạn Nghiêu lại làm một việc khiến cô phải khựng lại.
Thiếu niên đột nhiên nghiêng người sang, giang tay ôm lấy eo cô, dụi má vào bụng cô như một đứa trẻ.
“A Nghiêu?” Mộc Như Lam không đẩy hắn ra mà chỉ cúi đầu khó hiểu, với góc độ này, cô chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của Đoạn Nghiêu chứ không thấy được gương mặt hắn.
“Đừng rời bỏ mình, đừng thuộc về người khác, đừng theo Mặc Khiêm Nhân…” Đoạn Nghiêu nói thật trầm, tại nơi mà Mộc Như Lam không nhìn thấy, đôi mắt xinh đẹp lại trở nên sâu hoắm đầy phức tạp. Hắn biết Mộc Như Lam sẽ không đẩy hắn ra, hắn biết.
Sau một thoáng bất ngờ, Mộc Như Lam từ từ đưa tay xoa đầu hắn, cô cúi xuống, ánh mắt dịu dàng như một người mẹ bao dung đứa con nghịch ngợm, mặc dù cô chỉ là một thiếu nữ.
“Mình sẽ không rời bỏ A Nghiêu đâu. Mình sẽ cố hết sức tham dự vào tương lai của cậu, nhìn cậu trưởng thành, mong cậu được vui vẻ hạnh phúc.” Mộc Như Lam ôn tồn bảo, cảm giác được hắn hơi run lên, ôm cô chặt hơn một ít, cô lại nói, “Nhưng mình sẽ không thuộc về cậu, mình sẽ không thuộc về ai cả, mình chỉ thuộc về mình mà thôi. A Nghiêu, chúng ta có thể kết làm người thân, và chỉ là người thân mà thôi.” Biến thái không bao giờ chịu mất quyền chủ động, không bao giờ chịu trao trọn linh hồn, và cũng sẽ không bao giờ ban phát nhiều hơn một tình yêu.
Đoạn Nghiêu im lặng tựa vào người Mộc Như Lam, một hồi lâu sau mới lên tiếng, “Cũng không thuộc về Mặc Khiêm Nhân luôn à?”
“Không.” Cô sẽ không thuộc về Mặc Khiêm Nhân, nhưng Mặc Khiêm Nhân nhất định phải thuộc về cô, dù chết rồi, thi thể hắn cũng phải là của cô.
“Thật sao?”
“Thật.” Mộc Như Lam vỗ về mái tóc hắn, dịu dàng nói, “Vậy, A Nghiêu, bây giờ cậu nói cho mình biết một chuyện được không?”
“…”
Cửa phòng khẽ khàng mở ra rồi lại khẽ khàng đóng, trong không khí còn vương chút hương thơm nhàn nhạt, thế nhưng chẳng mấy chốc chúng đã tỏa đi xung quanh, thoát khỏi không gian nhỏ hẹp, để rồi trong phòng chẳng còn lại gì ngoài mùi thuốc sát trùng.
Nhìn cánh cửa đã đóng, Đoạn Nghiêu rầu rĩ cười, đôi mắt đào một lần nữa chìm trong u tối, hắn nhếch miệng, cánh môi đỏ mọng lặng lẽ bật ra hai chữ.
++++
Đêm đã khuya.
Gió lạnh đầu xuân làm hồng chóp mũi, Mộc Như Lam kéo cổ áo lên, lên xe tới trang viên Hoắc gia nơi tổ chức lễ đính hôn hôm trước.
Hiện tại trong trang viên có vài người quen đang ở tụ tập, các thiếu gia Hoắc gia, Đổng Kỳ, ngoài ra còn có Đổng Tứ Hiên – người vừa nhận giải Oscar tại New York, cùng người đại diện là Tang Tranh.
Tất cả ngồi quây lại, tư thái của mỗi người đều nói rằng họ là những sinh vật kiêu ngạo coi mình là cái rốn của vũ trụ.
“Chậc, không được thấy tận mắt đúng là đáng tiếc.” Đổng Tứ Hiên nằm dài chiếm cả cái sô pha, mái tóc vàng xoăn hơi lộn xộn bất cần làm nổi bật khuôn mặt lai đẹp đến nín thở, tựa như một con thú hoang cuồng dã.
“Nhìn ai? Mặc Khiêm Nhân hay là Mộc Như Lam?” Hoắc tam thiếu cũng cùng một kiểu với Đổng Tứ Hiên, hắn ngồi cong vẹo trên sô pha đơn, trông cứ như không có xương cốt.
“Nhìn cảnh Mộc Như Lam bị bắt đi. Anh không nghĩ sẽ rất thú vị sao?” Đổng Tứ Hiên nói đoạn liếc sang Đổng Kỳ, tên này nên bỏ cuộc đi thôi.
Đổng Kỳ nhìn ly rượu, không để tâm tới Đổng Tứ Hiên.
Lát sau, người phụ trách trang viên tới báo có Mộc Như Lam đến.
“Quên gì ở đây à?”
“Ai mà biết.”
Tất cả không nói chuyện nữa mà vô thức nhìn ra cửa, tựa hồ đang đợi cô thiên sứ kia, thế nhưng đợi một lát mà vẫn chẳng thấy ai, mãi đến khi người phụ trách nói Mộc Như Lam tới chỗ hồ nước chứ không tới biệt thự thì bọn họ mới đứng dậy đi ra ngoài.
“Khuya rồi cô ấy còn ra đó làm gì?” Có ai đó thì thầm, đường đến hồbật đèn sáng trưng như ban ngày.
Từ đằng xa, bọn họ thấy Mộc Như Lam đi lại bên bờ hồ, nghĩ bụng chắc cô đang tìm thứ gì đó trên bờ, nào ngờ lát sau lại thấy cô cởi áo khoác, nhảy tùm xuống nước.