Ánh nắng xua tan mây mù, mở ra một khoảng trời xanh thẳm, bầu khí ẩm nơi mặt đất cũng dần tan.
Trên chiếc giường màu đỏ sậm, Mộc Như Lam từ từ tỉnh dậy, đập vào tầm mắt là trần nhà màu trắng. Cô mơ màng một lúc mới tỉnh hẳn, đầu hơi nhức, ngực có cảm giác bị đè, Mộc Như Lam nhìn xuống mà giật mình.
Cô thấy một thiếu niên ghé đầu ngủ say sưa, cả khuôn mặt hắn toát lên vẻ thuần khiết, tựa như một đứa trẻ không muốn rời xa mẹ, thân hắn, thậm chí cả linh hồn hắn đều dựa vào cô…
Trí nhớ Mộc Như Lam trở về, tối hôm qua sau khi đưa Kha Xương Hoàng đi nghỉ, cô về phòng của cô và Mặc Khiêm Nhân định lấy điện thoại xem có ai gọi không, cô bước vào phòng, sau đó… Không có sau đó, cô tỉnh lại đã thấy cảnh tượng này.
Đoạn Nghiêu đã đưa cô tới đây sao?
Nhìn lại mình, trên người vẫn còn mặc lễ phục tối qua, trang sức cũng không có dấu hiệu xê xích.
Mộc Như Lam tiếp tục nằm im, cô nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên, tựa như đang vuốt ve an ủi một con thú cưng vừa lệ thuộc vào cô lại vừa muốn độc chiếm cô.
Chưa được cho phép mà đã gây chuyện như thế này, thật đáng phẫn nộ, nhưng người gây chuyện lại là Đoạn Nghiêu…
Thật khó xử, phải chăng tất cả là lỗi của cô? Vì xúc động nhất thời, cô đã cứu một người đáng lẽ phải chết, khiến hắn bước lên một con đường vượt khỏi tầm hiểu biết của cô. Cuộc đời là một hành trình xen lẫn hạnh phúc và đớn đau, dù ngắn hay dài, dù hạnh phúc hay đớn đau, mọi người đều phải thuận theo lẽ tự nhiên.
Kiếp trước cuộc đời Đoạn Nghiêu đã dừng ở tuổi mười lăm, sang kiếp này hắn lại có một tương lai vốn dĩ không tồn tại, mà nguyên nhân trực tiếp lại chính là cô. Cái cảm giác này thật kì lạ, giống như khi một người muốn tự sát được cứu, người đó chẳng những không cảm kích mà trái lại còn nổi giận, tại mi, tại mi xen vào chuyện của người khác, làm hắn phải đối mặt với một tương lai mù mịt, nơi mà có thể hắn sẽ phải đau khổ gấp bội.
Mộc Như Lam luôn có cảm giác mình đã áp đặt cho Đoạn Nghiêu một tương lai như vậy, và cô phải phụ trách cho tương lai của hắn. Theo những nhà tâm lý, đây là một phản ứng tâm lỳ bình thường, là kết quả của lương tâm và ý thức trách nhiệm.
Mộc Như Lam thở dài, động tác dịu dàng như gió xuân, từng cơn từng cơn xua đi căng thẳng, ru mọi người vào giấc ngủ an yên.
Đoạn Nghiêu mở mắt, cái vuốt ve trên đầu thật nhẹ nhưng cũng thật rõ ràng. Cô ấy tỉnh rồi sao? Cô ấy không giận à? Trong lòng bồn chồn không yên, hắn muốn ngẩng đầu nhưng nửa sợ làm cô giật mình, nửa quyến luyến sự dịu dàng của cô.
Một lúc lâu sau, Đoạn Nghiêu chợt nhớ Mộc Như Lam hẳn đã đói bụng thì mới từ từ ngồi dậy, trên môi là nụ cười yêu nghiệt thường lệ, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Cậu có đói bụng không? Mình cho người đưa đồ ăn lên.”
Mộc Như Lam mỉm cười nhìn hắn, dịu dàng và bao dung, như người lớn bao dung cho trẻ con nghịch ngợm, “Ừ.”
Đoạn Nghiêu hơi siết tay đoạn đi ra ngoài, lát sau lại mở cửa vào, trên tay cầm vài chiếc túi to, bên trong là mấy bộ quần áo, từ trong ra ngoài không thiếu món nào.
Mộc Như Lam chọn một bộ rồi vào phòng tắm rửa mặt thay đồ, đến khi cô đi ra thì bên cạnh cửa sổ đã bày rất nhiều đồ ăn. Ngồi ở một bên chiếc bàn, Đoạn Nghiêu nhìn cô cười ngọt, thế nhưng trong nụ cười lại lẫn chút dè dặt và căng thẳng.
Mộc Như Lam lên tiếng thì hắn căng thẳng mà Mộc Như Lam không lên tiếng hắn cũng căng thẳng. Hắn không tài nào đọc được Mộc Như Lam. Cô như hoa trong sương như trăng trong nước; cô luôn xinh đẹp, dịu dàng, và ấm áp, nhưng hắn không quên, cô còn có một mặt nghiêm khắc đến mức hơi lạnh lùng khi làm hội trưởng hội học sinh Lưu Tư Lan.
Mộc Như Lam ngồi đối diện hắn, nhìn ra bầu trời xanh thẳm đầy nắng ngoài ban công, trông xuống còn thấy nóc của mấy tòa nhà và dòng xe đông đúc nhộn nhịp. Cô cười nhạt, “A Nghiêu.”
Tim Đoạn Nghiêu đập thịch một cái, hắn nhìn Mộc Như Lam, cô rất ít khi gọi tên hắn, nhiều lúc không cần tên cô vẫn trao đổi với hắn được.
“Trả nhẫn lại cho mình.” Mộc Như Lam nói.
Đoạn Nghiêu siết tay, môi vẫn treo nụ cười mê hoặc, “Mình sẽ cho cậu một cái khác đẹp hơn.”
“A Nghiêu, trả nhẫn lại cho mình.” Mộc Như Lam lặp lại, dù miệng vẫn cười nhưng ánh mắt của cô cho thấy cô đang thật sự nghiêm túc. Cô muốn nhẫn của cô, không đùa đâu.
Nắm tay lại siết chặt thêm một chút, thiếu niên quay đầu đi, “Mình vứt rồi.”
Độ cong nhu hòa nơi khóe môi biến mất, Mộc Như Lam nghiêm mặt, “Trả lại nhẫn cho mình ngay. A Nghiêu, cậu hẳn biết mình rất ghét những kẻ tự tiện đụng vào đồ của người khác.”
Đoạn Nghiêu không bàn luận gì thêm mà chỉ đẩy đồ ăn về phía cô, “Đều là những món cậu thích, ăn đi kẻo nguội.”
Mộc Như Lam im lặng nhìn hắn, tuyệt nhiên không động đũa.
Đoạn Nghiêu nhìn cô, trong đôi mắt tựa hồ có thứ gì dó chuyển động, cuối cùng hắn chẳng nói chẳng rằng đứng dậy đi ra ngoài, sập cửa cái rầm như muốn trút hết giận vào nó.
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Mộc Như Lam ngồi trên sô pha nhìn bàn tay trống trơn của mình, sau đó nhìn ra ngoài ban công, ánh nắng in lên đôi mắt cô như những chiếc lá thu vàng rung rinh nơi đầu cành, từng tán từng tán tụ thành rừng.
Cứ coi mỗi ngày là ngày cuối cùng được sống, như vậy thế giới sẽ trở nên xinh đẹp vô cùng.
Cô chờ mong cái chết, nhưng cũng rất tận hưởng cuộc sống này.
Thế nên trước khi chết, mọi chuyện phải đàng hoàng đâu vào đấy, tỉ như con rối của cô, tỉ như thân nhân của cô, tỉ như lời ước định với Mặc Khiêm Nhân. Chiếc nhẫn đó mang một lời hứa hẹn, mà cô, thì luôn luôn là một người giữ chữ tín.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng lại bị đẩy mạnh ra, Đoạn Nghiêu bình thản đi tới trước mặt Mộc Như Lam trước mặt. Nhìn bàn ăn vẫn còn nguyên và dáng vẻ kiên quyết của cô, hắn hít sâu một hơi rồi ngồi xổm xuống lật thùng rác đặt gần đầu giường lại, một chiếc nhẫn từ trong đó rớt ra leng keng.
“Cạch!” Dằn mạnh chiếc nhẫn lên bàn, hắn nhìn cô chăm chăm, trên gương mặt xinh đẹp bình thản loáng thoáng sự bướng bỉnh đã làm Mộc Như Lam xúc động năm đó.
Chính nó đã khiến Mộc Như Lam nhất thời xúc động cứu hắn. Có điều, trải qua một vài chuyện, hiểu ra một vài điều, cậu con trai ngày xưa nay đã không còn ngu ngốc đến mức người khác sắp giết mình mà vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu nhượng bộ nữa.
“Cảm ơn.” Mộc Như Lam cười hiền hòa, cô cầm chiếc nhẫn lên, dùng khăn giấy lau nhẹ rồi đeo vào.
“Ăn đi.” Đoạn Nghiêu cau mày nhìn cô đeo nhẫn, bỗng dưng thấy hơi hối hận. Đáng lẽ hắn nên vứt luôn cái nhẫn ra cửa sổ mới đúng. Hắn sẵn sàng xuống tay với gia đình cô nhưng vẫn phải chịu thua trước ánh mắt của cô, thật thảm hại, có lẽ hắn nên học cách lãnh khốc với cô một chút, nếu hắn có thể.
Cùng lắm chỉ là một cái nhẫn thôi, một ngày nào đó hắn sẽ khiến cô tự tay tháo ra để đeo vào chiếc nhẫn hắn tặng.
“Ừm.” Mộc Như Lam cười híp mắt.
Bọn họ làm như không có gì xảy ra nhưng kì thật trong lòng đều hiểu. Mộc Như Lam biết Mặc Khiêm Nhân sẽ tìm được cô và cô cũng không muốn giận Đoạn Nghiêu. Chừng nào cái ý thức trách nhiệm kì quặc này vẫn còn tồn tại, cô vẫn mong mình có thể phụ trách cho tương lai của hắn, theo cách của cô.
Nhưng nếu làm cách nào cũng không được… Vậy thì đành phải biến hắn thành rối thôi. Nếu cả hai không thể cùng hạnh phúc thì cô đành phải đưa vận mệnh của hắn trở về vốn dĩ. Một con rối không có tương lai, nó sẽ ở bên cô mãi mãi, và cũng sẽ không còn khổ đau.