Chỉ chốc lát sau, Đoạn Ngọc đi ra, Lưu Bùi Dương ôm cái bụng căng tròn lên lầu đi ngủ, căng cơ bụng chùng cơ mắt, mấy ngày nay hắn đói quá ngủ không được. Nghĩ tới đấy, Lưu Bùi Dương nghiến răng rủa Đoạn Tiểu Ngọc bất lực! Đêm nay nhất định phải khóa chặt cửa kẻo tên tiểu nhân này lại lén mò vào động tay động chân với hắn!
“Cậu muốn đi Trung Quốc?” Đoạn Ngọc thẳng thừng vạch trần mục đích của Mộ Thanh Phong.
Mộ Thanh Phong cứng miệng, sau đó không khỏi bất đắc dĩ, thật tình, Đoạn Ngọc không hổ là Đoạn Ngọc, cái gì cũng không gạt được y.
“Cũng được.” Điều bất ngờ là Đoạn Ngọc lại đồng ý, Mộ Thanh Phong cứ tưởng sẽ phải tốn kha khá nước bọt để thuyết phục cơ.
Y cười ôn hòa, “Dù sao tôi cũng muốn biết cậu em yêu quý của tôi sẽ phản ứng thế nào khi hay tin tình đầu của nó sắp thành vợ người khác, cậu xem hộ tôi đi, à, nhớ chuẩn bị máy ảnh để tùy lúc chụp lại.”
“…” Mộ Thanh Phong hối hận. Hắn đi thủ đô là vì Mộc Như Lam chứ nào muốn tiếp xúc với tên Đoạn Nghiêu mới khè nanh kia! Lại còn chụp ảnh nữa, phi! Khác gì tự tử cơ chứ!
++++
Lục Tử Mạnh đi xa mệt mỏi xuống máy bay, gọi taxi tới Mặc gia, trong lòng lo lắng vô cùng.
Tô Trừng Tương vẫn luôn giữ liên lạc với hắn, tuy nhiều khi cô gọi chỉ là để nói bóng nói gió về Mặc Khiêm Nhân. Hắn ích kỷ không lộ nửa lời về chuyện Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, một là hy vọng Tô Trừng Tương hết hy vọng, hai là sợ Tô Trừng Tương sẽ vì thế mà bỏ việc học về nước. Cô đã quyết định con đường tương lai của mình theo Mặc Khiêm mà rồi, không thể để cô thất bại ở những bước cuối cùng được. Tình yêu không phải tất cả, ngoại trừ tình yêu, cô ấy vẫn còn cuộc sống và tương lai của chính mình.
Máy bay bị hoãn nên bây giờ hắn mới tới thủ đô, Tô Trừng Tương nhất định đã đi trước hắn, nếu chẳng may cô bất ngờ biết chuyện Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, hắn khó mà tưởng tượng được Tô Trừng Tương sẽ phản ứng ra sao.
Tứ hợp viện Mặc gia.
Tô Trừng Tương đang giúp mẹ Mặc thái rau trong bếp, vẻ mặt bần thần, cô bất cẩn cắt phải ngón tay mình, một giọt đỏ ứa ra, sau đó càng chảy càng nhiều, cô nhìn chăm chăm mà chẳng mảy may có ý định cầm máu.
So với đau đớn trong tim, chút vết thương ấy có cái gì?
Mẹ Mặc đưa lưng về phía cô chiên đồ ăn, mặt mày sáng rỡ vì cười, bà không ngừng kể Lam Lam giỏi giang ra sao, Khiêm Nhân và cô ta đẹp đôi thế nào… Thật mỉa mai, cô lặng lẽ phấn đấu mười năm trời vì Mặc Khiêm Nhân, đến khi tự tin trở về với bao mong đợi thì lại nhận được tin người cô yêu từ lâu đã bị một cô gái khác cướp mất.
Thật vô lý!
Cắn chặt đôi môi, Tô Trừng Tương nhìn ngón tay chảy máu mà mắt cay xè, giọt lệ chứa đầy kiên định và bất cam tâm.
Cô nhất định sẽ không bỏ cuộc, chấp nhất dài tận mười năm, cô bỏ cuộc sao đặng? Dựa vào đâu? Cô không phải thánh mẫu, không thể hào phóng nhường đi người mình thương được. “Lam Lam” kia là ai? Dựa vào đâu mà dám cướp đi Mặc Khiêm Nhân trong khi cô đang nỗ lực để xứng tầm với hắn? Có thật là giỏi giang đến vậy không? Giỏi giang đến mức xứng đôi với Mặc Khiêm Nhân vĩ đại?
Trừ phi cô ta là nữ thần hoàn hảo, bằng không, chỉ cần tồn tại một khe hở nhỏ, cô nhất định sẽ chen vào bằng mọi giá! Nhất định!
Ngoài sân có tiếng con gái nói chuyện với Mặc Khiêm Nhân, Tô Trừng Tương giật mình, bỏ dao xuống đi nhanh ra ngoài, cô không cam lòng, phải nhìn xem rốt cuộc đối thủ của cô trông ra làm sao.
Lúc Mộc Như Lam về đến Mặc gia thì Mặc Khiêm Nhân đang đè bẹp dí ngạo khí trên bàn cờ của mấy ông lão, hại họ tức đến nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn vừa ồn ào lại vừa có thú.
Mặc Khiêm Nhân đưa lưng về phía cô, vì thế cô gái nghịch ngợm lặng lẽ tiến lại gần, vài ông lão thấy Mộc Như Lam thì định lên tiếng nhưng cô nhanh tay làm dấu im lặng ngay, mấy lão ngoan đồng lập tức cười hiểu ý.
Vốn luôn hết sức nhạy bén, Mặc Khiêm Nhân nháy mắt đã phát hiện sự khác thường của họ, có điều hắn còn chưa kịp quay đầu nhìn thì một đôi tay nhỏ ấm áp đã che mắt hắn lại, sau lưng là một độ ấm quen thuộc, tóc cô vuốt qua làm cổ hắn hơi ngứa, cánh môi mềm mại chạm vào tai, hơi thở ấm áp phả lên lỗ tai khiến cả người hắn nóng bừng.
Mộc Như Lam cười nhẹ, tiếng cười ngọt ngào phát ra từ xoang mũi. Thay vì hỏi những câu quá rõ ràng như “Đoán xem em là ai”, cô ghé vào tai hắn cất giọng mềm mại, “Khiêm Nhân.”
Mặc Khiêm Nhân đặt tay lên tay Mộc Như Lam định gỡ ra, nhưng cô nào thuận theo, “Đừng lộn xộn, nếu không em sẽ cắn anh đấy.” Cô nàng biến thái không biết ngượng nói đoạn còn liếm vành tai hắn một cái làm hắn cứng ngắc cả người.
Các ông lão không nhìn thấy cảnh này nhưng vẫn cảm thấy thật khó tin nổi khi một kẻ từ nhỏ đã kiêu ngạo như Mặc Khiêm Nhân lại ngoan ngoãn vâng lời như vậy. Vừa xem vợ chồng son tình tứ, vừa lẹ tay đổi vị trí quân cờ, hừm, này thì kiêu ngạo, để xem lát nữa còn kiêu ngạo nổi nữa không hừm hừm!
Mặc Khiêm Nhân không dám cử động nữa, không biết là vì tâm lý biến thái khó đoán, hay là vì hắn đã thua trắng trước cô trong tình yêu nên chưa bao giờ nắm được quyền chủ động.
“Hôm nay Khiêm Nhân có nhớ em không?” Mắt bị che dẫn đến các giác quan khác nhạy hơn một chút, hương thơm nhẹ nhàng tràn vào phổi, giọng nói ngọt ngào rót vào tai, sau đó toàn bộ, toàn bộ, ùa vào trong tim.
Khiến hắn cảm thấy như say như đổ.
“Khiêm Nhân?” Cô gái cố chấp muốn hắn trả lời trong ngượng ngùng.
“… Ừ.”
Lão Mặc đỏ mặt thay bọn họ, thanh niên ngày nay chả biết thẹn thùng gì cả, thời mình có nắm cái tay cũng phải lén lén lút lút.
Mộc Như Lam hài lòng thả Mặc Khiêm Nhân ra, từ sau quàng tay ôm cổ hắn.
Đối với ánh nhìn trêu tức của các ông lão chai mặt bên kia, Mặc Khiêm Nhân quét ánh mắt đạm mạc qua, cuối cùng dừng lại trên bàn cờ đã bị đổi quân, ông lão đối diện lập tức thu hồi ánh mắt trêu tức, nghiêm túc như thể lão chẳng làm gì cả.
Đến khi thua không quá thảm dưới sự can thiệp của Mộc Như Lam, các ông lão mới thỏa mãn đứng dậy ai về nhà nấy ăn cơm, ngoài tứ hợp viện này ra thì bên cạnh còn có hai tứ hợp viện khác cũng là chỗ ở của các cụ ông cựu quân nhân, những ông lão đã cùng nhau trải qua giông bão phải tụ cùng một chỗ mới không thấy cô độc.
Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam tay trong tay thong thả vào nhà, Mộc Như Lam tinh mắt để ý chiếc túi xách rõ ràng là của phụ nữ trẻ trên sô pha, cô nhìn Mặc Khiêm Nhân hỏi, “Hôm nay nhà có khách à?” Mộc Như Lam đã hiển nhiên coi Mặc gia là nhà mình, Mặc Khiêm Nhân là của cô, những gì của hắn cũng là của nàng, không phải sao?
“Ừ.” Mặc Khiêm Nhân đáp mà mặt lạnh tanh, hắn vừa vuốt sợi tóc mảnh như tơ nhện của cô vừa nói, “Trước đây hay chơi với bọn anh. Người Lục Tử Mạnh thích. Vừa lấy bằng tiến sĩ tâm lý học bên Harvard.”
Ba câu, ngắn gọn rõ ràng. Họ có quen biết nhưng chỉ là trước đây thôi; cô ta là người Lục Tử Mạnh thích, không liên quan đến hắn; đối phương là nhà tâm lý học, khi tiếp xúc phải cẩn thận.
Tô Trừng Tương vừa ra đã thấy hình ảnh tự nhiên và vô cùng thân thiết này. Nghe Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nói một câu vô tình như vậy, cô cắn môi, dằn xuống nỗi chua xót đang dâng lên trong lòng. Tầm mắt dừng lại trên người Mộc Như Lam, Tô Trừng Tương giật mình. Là cô ấy? Kha Như Lam bị lạc đường ở Mộ Hoa sáng nay?
“Lam Lam về rồi đấy à!” Mẹ Mặc ngoái đầu không thấy Tô Trừng Tương đâu, đi ra thấy Mộc Như Lam, bà cười.
Lúc thấy Tô Trừng Tương Mộc Như Lam hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng mỉm cười gật đầu chào cô ta, sau đó nhìn sang mẹ Mặc, “Buổi chiều tốt lành, mẹ cần con phụ gì không?”
“Không cần không cần, con cứ ở ngoài nghỉ ngơi với Khiêm Nhân đi, mẹ sắp xong rồi. Đúng rồi, đây là Trừng Tương, Tô Trừng Tương, bạn cùng chơi hồi xưa của Khiêm Nhân, cháu gái của ông Tô ngoài viện, các con trò chuyện thoải mái nhé.” Hôm qua sau khi được một phen hết hồn khi Mộc Như Lam gọi mẹ, mẹ Mặc càng nghe càng ưng ý, mẹ nó, bà thích con gái thẳng thắn, cứ tưởng con bé trông dịu dàng nhã nhặn thì hẳn sẽ là người rụt rè khó tiếp xúc, nào ngờ nó lại thẳng thắn rõ ràng như vậy. Thích là thích, không sợ bị phát hiện, bà khinh nhất là kiểu yêu mà không dám thừa nhận, vì thế Mộc Như Lam làm bà đã quý lại càng quý hơn.
Nói xong mẹ Mặc vào nhà, hồn nhiên không biết mình đã đâm một dao vào tim Tô Trừng Tương.
Bạn cùng chơi hồi xưa của Mặc Khiêm Nhân… Địa vị của cô giờ chỉ còn có thế thôi sao? Không phải bạn bè, cũng không phải thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mà là “bạn cùng chơi hồi xưa”…
Nhưng cô trách ai được? Tất cả đều do chính cô tạo nên, nếu cô không tự chắc mẩm rằng Mặc Khiêm Nhân sẽ không dễ gì yêu người khác, không tự chắc mẩm rằng hắn sẽ chờ cô rực rỡ trở về, thì bây giờ sao có thể trở nên tầm thường thế này?
“… Kha tiểu thư?” Tô Trừng Tương lại gần, ánh mắt phức tạp được cô che giấu kĩ càng.
“Chào Tô tiểu thư.” Mộc Như Lam cười chào hỏi, bàn tay nhỏ mềm trắng nõn vẫn đang nắm cùng Mặc Khiêm Nhân.
Khí chất đặc biệt của cô khiến cô trông trưởng thành chín chắn hơn bạn đồng lứa, nhưng khuôn mặt thì vẫn còn nét trẻ con đặc trưng của cô gái vị thành niên, thoạt nhìn cùng lắm chỉ mười sáu mười bảy tuổi. Tô Trừng Tương từng mường tượng dáng vẻ của người đã cướp đi Mặc Khiêm Nhân, nhưng không ngờ đó lại là một cô gái nhỏ như vậy!
Nỗi uất nghẹn càng thêm nặng nề, mười sáu tuổi cô vẫn đang mất ăn mất ngủ học thi vào trường đại học giống Mặc Khiêm Nhân, cẩn thận giữ gìn mối tình đầu vụng trộm của mình, vậy mà cô ta, ở cái tuổi này đã cướp đi Mặc Khiêm Nhân?
Cô không nén nổi nước mắt, vì quá không cam tâm, vì quá nghẹn uất, vì quá đau lòng, tầm mắt nhòe dần đi. Không để Tô Trừng Tương kịp phản ứng, Mộc Như Lam chạy tới trước mặt cô, dùng một chiếc khăn tay sạch sẽ lịch sự mà lau nước mắt thay cô, “Nước mắt nữ nhi quý báu hơn cả trân châu, phải thủ hộ thật tốt mới được.”