Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Không giống Lưu Tư Lan và Tử Viên theo thiên hướng phương tây, học viện Mộ Hoa mang phong cách Trung Hoa cổ xưa, nhà ăn gỗ lim với kiến trúc cổ đặc trưng, dãy phòng học xây hình bảo tháp, rồi đình đài lầu các, cầu nhỏ sân vườn, cả ngôi trường đem đến cảm giác như xuyên qua thời không, rời xa trần thế hiện đại ồn ào.
Đồng thời, diện tích của nó cũng không thua kém Tử Viên và Lưu Tư Lan chút nào, thậm chí còn rộng hơn một ít. Thủ đô tấc đất tấc vàng mà Mộ Hoa vẫn sừng sững đứng ở đây, có thể nói là ngạo nghễ vô cùng.
Ngôi trường rộng lớn là thế nhưng số học sinh thì chưa đến năm nghìn, bởi không phải ai cũng muốn gửi con vào Mộ Hoa để rồi tương lai chúng nó phụ thuộc vào việc nịnh bợ người khác. Danh tiếng của Mộ Hoa quá tệ, không biết từ khi nào nó đã trở thành nơi tụ tập của các cậu ấm cô chiêu. Tuy nhiên ít ai biết, mỗi năm có khoảng 10% viên chức chính phủ xuất phát từ Mộ Hoa.
Ngôi trường này cất giấu rất nhiều bí mật.
Mộc Như Lam chưa nhận đồng phục Mộ Hoa nên vẫn mặc đồng phục màu trắng của Lưu Tư Lan, lúc này cô đang đứng ngó nghiêng trên một cây cầu nhỏ giữa rừng trúc xanh ngắt, phía dưới là một con suối nhân tạo trong veo, ở đó tung tăng những chú cá đủ màu.
Thật xấu hổ nhưng Mộc Như Lam vẫn phải thừa nhận, trong học viện Mộ Hoa, cô lạc đường rồi.
Rộng thế này, đường thì nhiều mà cô thì không có bản đồ, lại thêm các mảnh rừng trúc rừng cây, cô không thể nhìn một phát đã biết đằng trước có gì được, vì thế hậu quả của việc đi đại đi càn chính là hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, nên đi tiếp như nào.
Phía sau bỗng đi tới một cô gái, tóc đen dợn sóng, vóc dáng cao gầy, áo khoác đỏ, mặt trái xoan, da trắng nõn, cả người tỏa ra hơi thở ôn nhã, trông cô ta cùng lắm chỉ hai ba hai bốn tuổi nhưng đã có khí chất thành thục mê hoặc, là một người đẹp trí tuệ.
Mộc Như Lam thấy cô ta, cô ta dường như cũng thấy Mộc Như Lam. Mắt hạnh xinh đẹp thoáng vẻ ngạc nhiên, giữa rừng trúc xanh ngắt, cô đột nhiên bắt gặp hình ảnh một cô gái, cô ấy nhàn tĩnh đứng đó với nụ cười trên môi, ánh mắt cô ấy trong veo ấm áp, cả người như bao phủ một lớp sương trắng mỏng manh, ngăn cách những xô bồ chốn trần gian, trong một khoảnh khác, cô có ảo giác như mình vừa bước vào tiên cảnh và nhìn thấy thiên sứ.
Nhưng nhờ nhiều năm học tập và tin vào khoa học nên cô hoàn hồn lại rất nhanh, sau vài giây ngạc nhiên khi thấy cô gái đó mặc đồng phục Lưu Tư Lan, cô mỉm cười ôn hòa, đút tay vào túi tiến về phía Mộc Như Lam.
“Bạn học sinh này, em lạc đường à?” Tô Trừng Tương lại gần hỏi, quả nhiên giống hệt cảm giác của cô, càng tới gần cô càng thấy thư thả thoải mái, tốt quá, mới ngày đầu về nước mà đã gặp được một cô gái kì diệu như vậy rồi, đúng là một khởi đầu tốt, chuyện cô sắp làm nhất định sẽ rất thuận lợi.
Mộc Như Lam mỉm cười, vị tiểu thư này quả là đúng lúc.
Tô Trừng Tương biết Mộc Như Lam lạc đường thì cười tươi hơn, “Lần đầu tới đây đúng là rất dễ bị lạc, em muốn đến dãy năm ba thì để chị dẫn đi cho, đường ở đây nhiều lắm, thể nào em cũng lạc nữa cho xem.” Tuy cô mới vừa ra khỏi dãy năm ba nhưng mà đang vui, phí chút thời gian cũng được.
“Vậy cảm ơn chị, tiểu thư.” Mộc Như Lam mỉm cười cảm ơn, đoạn đi theo vị tiểu thư lạ mặt.
Theo con đường đá cuội gấp khúc, hai người đi vào một rừng trúc xanh tươi, bầu khí lạnh nhuần hương trúc làm tinh thần họ sảng khoái.
Tô Trừng Tương kiềm không được quan sát Mộc Như Lam, nhìn gò má xinh xắn trắng hồng, nhìn bước chân và tư thái thả bộ, càng nhìn cô càng ngỡ ngàng, vì sao trên đời lại có người chỉ đi thôi mà cũng đem đến cảm giác kì diệu như vậy? Cứ như cô ấy đang bước trên mây, nhẹ bẫng và đầy thích thú, cô ấy cười ấm áp, ánh mắt như chứa hai vầng mặt trời, có lẽ ai cũng muốn được chúng soi sáng.
“Ừm?” Nhận thấy Tô Trừng Tương đang nhìn mình, Mộc Như Lam hơi quay sang.
Tô Trừng Tương giật mình, cô hơi ngượng ngùng nhưng tâm trạng thì lại càng tốt hơn, bên cạnh đó cũng có chút tò mò, “Em vui lắm à?” Tuy không biết vì sao học kỳ này có học sinh trao đổi từ Lưu Tư Lan sang, sau khi Mộc Như Lam lên chức hội trưởng thì học viện Lưu Tư Lan đã vươn tới tầm quốc tế, nhưng học sinh hai trường kia hẳn chưa biết Mộ Hoa là nơi tập trung toàn những thành phần bất hảo, khu này không có ai còn đỡ, chỉ sợ đến khu dạy học rồi, cô bé này sẽ bị dọa khóc mất.
Mộc Như Lam gật đầu, thế giới kiếp sau tốt đẹp lắm, bầu không khí lúc nào cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào làm cô vui thích đến tột cùng.
“Hình như chị cũng rất vui.” Mộc Như Lam hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.” Tô Trừng Tương cười híp đôi mắt hạnh, “Vì cuối cùng chị có cũng đủ can đảm và tự tin để giành lấy thứ mình muốn.”
Tô Trừng Tương mới về nước, trước đó cô đã nỗ lực học tập không ngừng để có thể lấy được bằng chứng chứng minh địa vị của mình hoàn toàn xứng với người trong lòng. Hắn quá ưu tú, từ nhỏ đến lớn cô chỉ biết ngước nhìn, thậm chí còn ngước đến nỗi tự ti. Nếu không cố gắng đuổi kịp, không làm mình trở nên tài giỏi và tự tin hơn, thì đến cả cho mọi người biết cô thích hắn cô cũng không dám, đến cả trò chuyện với hắn mấy câu cô cũng không dám, sợ làm hắn thấy khó chịu, hoặc là thấy cô kém văn hóa.
Đã vậy cô sẽ cắt đứt liên lạc với hắn, cô muốn cho hắn một ấn tượng hoàn toàn mới, không còn là con nhóc gầy teo quê mùa năm xưa nữa, cô muốn làm hắn ngỡ ngàng, để gương mặt cô khắc sâu vào tâm trí hắn, để hình ảnh cô in hằn vào trái tim hắn.
Nhằm tránh xao nhãng việc học, cô dằn lòng không hỏi thăm tin tức về Mặc Khiêm Nhân, mãi đến khi nhận được tấm bằng tiến sĩ từ tay giáo sư thì mới kích động sắp xếp hành lý. Đầu tiên cô đi Mỹ, sau biết Mặc Khiêm Nhân đã về thủ đô thì cô lại vòng về, có điều chưa kịp đi Mặc gia, đầu đuôi là do em trai cô cãi lời ông nội, nó nằm viện chưa đầy hai giờ thì đã bỏ tới Mộ Hoa rồi ở lì trong đó, không chịu về nhà cũng không chịu gặp bác sĩ, vậy nên cô đành thăm em trai trước rồi mới đến Mặc gia, nếu không người ta biết ý của cô thì ngượng lắm.
Nghe thế, Mộc Như Lam cười bình thản, “Vậy chúc mừng chị.”
“Cảm ơn.” Tô Trừng Tương cười tươi rói, “Có lời này của em, coi bộ chị sẽ rất may mắn.”
Mộc Như Lam không hiểu lắm nhưng cũng không có hứng đào sâu, vì nghe có vẻ không phải chuyện gì thú vị.
“Đúng rồi, không biết em tên gì? Chị là Tô Trừng Tương.” Tô Trừng Tương hỏi.
“Chào Tô tiểu thư, tôi là Mộc Như Lam… À, cũng là Kha Như Lam.”
Tô Trừng Tương kinh ngạc không tin nổi, “Em chính là Mộc Như Lam lừng danh đấy sao? Sao em lại ở đây?”
“Như chị thấy đấy, tôi làm học sinh trao đổi đến đây học hai tháng.”
Tô Trừng Tương vẫn ngỡ ngàng không thôi, không ngờ Lưu Tư Lan lại đưa báu vật của họ đến Mộ Hoa này, nhưng bao thắc mắc cuối cùng chỉ hóa thành một cái nhún vai cho qua, dù sao cũng không liên quan đến cô.
Mộc Như Lam đi qua vài ngã quẹo, theo con đường đá đến một sân bóng khá rộng, cách đó không xa là một dãy phòng học ba tầng trông như một thư trai cổ, kiến trúc Trung – Âu kết hợp thoạt nhìn khá tinh tế.
“Rồi, đấy chính là khu năm ba, nếu em muốn tìm hiệu trưởng thì đến phía sau thư trai.” Tô Trừng Tương xem đồng hồ, hơi nóng lòng muốn tới tứ hợp viện để gặp ông nội, và quan trọng nhất là nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân.
“Được, cảm ơn.” Mộc Như Lam nhìn theo Tô Trừng Tương hai giây rồi xoay người đi tới phòng hiệu trưởng nằm sau thư trai.
Cùng lúc đó, tầng ba thư trai.
Trên hành lang, người thì nô đùa đuổi bắt, người thì ngồi tựa vào tường chân kê máy tính chơi trò chơi, người thì tán tỉnh yêu đương, người thì đóng cửa phòng học lén lút làm chuyện xấu, nhìn vào lộn xộn hết nói nổi, chẳng có gì là giống một trường học.
Có người uể oải ườn trên lan can, bỗng đôi mắt khép hờ bắt gặp một hình ảnh xa lạ, đến khi nhìn thấy trang phục nổi phục trên thân người nọ, hắn thích thú huýt sáo hỏi người đằng sau, “Đoán xem tôi vừa thấy gì?”
“Em gái cậu*?” Đang ngồi chơi vi tính, Hoắc Dạ Chu đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu.
*Em gái cậu: ngoài nghĩa đen ra thì cụm từ này còn mang ý chửi thề, tương tự với “mẹ mày” bên Việt Nam.
“Còn tôi là anh cậu đây.” Thời Nhất mệt mỏi phản bác, “Một đứa con gái mặc đồng phục Lưu Tư Lan…”