Vì dịp tết vừa rồi Bạch Tố Tình tỏ ra rất biết điều nên mụ chủ cuối cùng cũng yên tâm mà bỏ đi hai tên đàn ông canh giữ. Hôm nay có một phụ nữ chanh chua đến đây ầm ĩ vì phát hiện chồng mình chơi gái, cô ta nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài, có điều chẳng mấy chốc đã bị phát hiện.
Chợ đêm lúc mở cửa náo nhiệt vô cùng, Bạch Tố Tình lảo đảo chạy giữa đám đông, phía sau có mấy người đang duổi theo. Nhưng đừng quên Bạch Tố Tình sở hữu một khuôn mặt rất dễ lừa bịp, cô ta vừa chạy vừa khóc la, “Cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi với, bọn chúng muốn ép tôi bán mình, không cần làm gì nhiều, chỉ cần ngăn chúng lại giúp tôi thôi, mọi người tốt bụng làm ơn làm phước, giúp tôi với!”
Lòng người ngày nay dễ thay đổi lắm, có vô số kẻ lợi dụng lòng tốt của mọi người để làm những chuyện tồi tệ hòng đạt được mục đích, thế nên trước khi ban phát lòng tốt, người ta thường cân nhắc rất kĩ, thậm chí chỉ bàng quan đứng nhìn. Bạch Tố Tình hiểu rõ điều này nên đã lựa lời rất khéo ngay cả khi cô ta đang trong tình huống hoảng loạn. Không cần làm gì nhiều, đông người thế này, bọn họ chỉ cần tiến lên vài bước là đã có thể ngăn cản lũ ác ôn đang đuổi theo cô ta rồi. Lại nói thêm, tại chợ đêm có khá nhiều chàng trai trẻ tuổi nhân, mà trai trẻ thì luôn thích làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Đám đông nhốn nháo tiến lên ngăn chúng lại, một chiếc mô tô vọt đến trước mặt Bạch Tố Tình, “Lên mau!” (MDL: Huhu anh giai nào tốt bụng thế, ước gì anh có nhiều đất diễn hơn)
Bạch Tố Tình cảm động đến trào nước mắt, cô ta leo lên mô tô chạy vụt khỏi đó, mụ chủ phía sau đứng nghiến răng nghiến lợi, con điếm chết tiệt!
Theo chỉ dẫn của Bạch Tố Tình, chàng trai tốt bụng lái mô tô đưa cô ta một ngã tư gần khu biệt thự Thanh Hòa. Trong bóng đêm, Bạch Tố Tình cúi đầu cảm ơn anh ta rối rít và được cho thêm hai trăm đồng. Chàng trai nọ không hề thấy mặt cô ta. Nhìn ánh đèn hậu biến mất khỏi tầm mắt, Bạch Tố Tình nắm chặt số tiền trong tay, biểu cảm đáng thương trên mặt rút sạch đi, chỉ còn lại nỗi hận thù và sự sảng khoái khi sắp được trả thù!
Cô ta đã trốn được rồi thì đừng hòng bắt cô ta lại, cô ta tuyệt đối sẽ không để mình khốn khổ như vậy nữa! Mộc Chấn Dương! Kha Uyển Tình! Mộc Như Lam! Cô ta sẽ không bỏ qua bất kì ai! Đặc biệt là Mộc Như Lam, cô ta nhất định phải khiến nó nếm trải nỗi khuất nhục mà cô ta đã phải chịu đựng! Kỳ hạn nửa năm mà anh trai giao cho sắp hết rồi, tới lúc đấy, cho dù không còn cô ta nữa thì Mộc Như Lam cũng sẽ không thể nào sống yên ổn!
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là cô ta đã thất bại, anh trai sẽ nổi giận mất, vì vậy tốt hơn hết phải nghĩ cách cứu vãn trước khi đến kỳ hạn, ít nhất phải làm anh trai cảm thấy cô ta vẫn hữu dụng, không phụ sự tin tưởng của hắn!
Một cơn gió ùa đến, Bạch Tố Tình mặc mỏng lạnh run cả người, ôm mình đi về phía khu biệt thự, một tay nắm chặt chìa khóa hắc ốc. Cô ta phải tắm rửa, ăn một bữa đàng hoàng, sau đó phân tích xem hai tháng nay đã xảy ra chuyện gì. Vì sao không dưng cô ta lại dính vào án giết người? Kẻ gọi điện thoại bảo cô ta chạy trốn là ai? Hiện tại cô ta đã trở thành một ngôi sao bỏ trốn, liệu TMT có còn giúp cô ta không?
Cô ta muốn đưa mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo ban đầu, giúp anh trai cướp lấy tài sản Kha gia, sau đó trở thành công chúa dưới một người trên vạn người! Cô ta muốn trở nên vĩ đại hơn cả Mộc Như Lam!
Bạch Tố Tình bừng bừng dã tâm, kết hợp với sự khao khát và cố chấp không gì sánh kịp, chúng trở thành món vũ khí giúp cô ta đứng dậy trong bất kì hoàn cảnh nào. Và vì sao cô ta lại có dã tâm và khao khát mạnh đến thế? Cái này đương nhiên là liên quan đến tên anh trai kia.
Một tên đàn ông giữ vững mọi hy vọng của cô ta.
Khu biệt thự Thanh Hòa.
Bác Bao ngồi trong phòng an ninh nhấm chút rượu làm ấm người. Vừa qua đa phần những hộ gia đình trong khu biệt thự đều về quê ăn tết, bây giờ vẫn còn vài nhà chưa quay lại. Công việc của bác Bao tuy thoải mái nhưng khá là tẻ nhạt, trước đây Mộc Như Lam hay tới hắc ốc thì ông còn có người để nói chuyện. Nghĩ đến tâm trạng vui vẻ của cô khi trú tại đây, ông đã tuần tra thêm hai vòng, mong tạo cho cô một nơi dừng chân an toàn nhất. Bây giờ chán quá, ông uống rượu đến thiếp đi.
Bạch Tố Tình đứng quan sát từ khúc quanh con đường nhỏ dẫn vào khu biệt, run rẩy ôm mình chờ bác Bao đi ngủ để lén tiến vào.
Khu nghỉ dưỡng nằm ngay sau lưng cô ta, cách một con đường lớn. Hệt như vụ giết người làm Mộc gia sụp đổ dạo trước, giá trị khu nghỉ dưỡng tụt dốc không phanh sau vụ án xác chết trong tường xi măng, tệ hơn nữa là không ai muốn vào ở. Kim gia bị Lam gia thu mua, nơi này bị phong tỏa tạm thời chờ lần quy hoạch tiếp theo. Thế nhưng mọi người nào biết, tên tội phạm biến thái vẫn luôn cận kề bên cạnh bọn họ.
Nàng thiên sứ khoác tấm áo thánh thiện, mang trên lưng đôi cánh đen nhuốm máu…
++++
Thủ đô.
Đây là một tứ hợp viện rất rộng, bên trong trồng vài cây mai cây tùng, không hề có bóng dáng các loại hoa cỏ yếu ớt cần chăm sóc đều đặn, cũng giống như những con người sinh hoạt tại đây.
Mặc gia là gia tộc chuyên về khoa học kỹ thuật, đã cống hiến cho đất nước ngay từ trước khi hòa bình được lập lại. Mục tiêu nghiên cứu là vũ khí khoa học có lực sát thương lớn. Mỗi thế hệ đều tồn tại một cá nhân xuất sắc có thể kế thừa y và kéo dài sự nghiệp huy hoàng của gia tộc. Đây là cái nôi sinh ra những nhân tài khoa học kỹ thuật trụ cột quốc gia, tư liệu về mỗi người đều vào loại bí mật hàng đầu quốc gia.
Mà nhóm người gia sống cùng Mặc gia tại tứ hợp viện cũng là những người còn sống có công với cách mạng, con cháu có đứa vào quân đội và cũng có đứa làm kinh doanh. Dù thế nào đi nữa, bọn họ vẫn có địa vị rất lớn trong quân. Sống cùng thời với Mặc lão gia, bọn họ xem nhau như anh em vào sinh ra tử ngay từ những tháng năm trẻ tuổi.
Mộc Như Lam rất thích trẻ con, đối xử với người già cũng rất tốt, tình cảm chân thành của cô tự làm nhóm người gia ranh ma quý mến nên họ thích nghe chuyện về cô khi cô không có mặt, bây giờ nhìn thấy người thật, họ cảm thấy cô còn hoàn hảo hơn cả tưởng tượng, hận không thể cướp về làm con dâu.
Mặc lão gia – gia chủ hiện tại của Mặc gia tên là Mặc Nhân Sơ, tên người Mặc gia nhân được đặt rất đặc sắc và có nguyên nhân, hơn nữa tên con trai hầu như đều qua sửa đổi. Hồi trẻ Mặc Nhân Sơ là một tên phá gia chi tử không chuyện ác nào không làm, giáo dục bao nhiêu lần cũng thất bại, vì thế cha lão đã sửa tên cho lão, ngụ ý nhân chi sơ tính bản thiện, hy vọng lão sớm quay đầu, thần kỳ ở chỗ cách nào dần dần có hiệu quả, Mặc Nhân Sơ chẳng những không trở thành ác bá mà còn trở thành rường cột nước nhà, vì thế con cháu Mặc gia có lệ đổi tên, Mặc Khiêm Nhân cũng là một trong số đó.
Trong viện thơm phức mùi đồ ăn, tiếng cười đầy ắp, Mộc Như Lam ngồi cùng mấy người già, nghe bọn họ kể chuyện vui buồn thời chiến. Cô không thấy chán mà lại thấy thú vị cực kỳ, ngẫu nhiên nói một hai câu làm mấy người già cười vui vẻ. Cháu trai cháu gái của họ cũng trạc tuổi Mộc Như Lam nhưng mới nghe họ mở miệng “hồi xưa” là đã chạy té khỏi như bom dội đến nơi, hoặc là vội vàng bỏ đi chơi với đám bạn, làm gì có chuyện ngồi nghe mấy ông già tụt hậu này kể chuyện chứ, đúng là muốn không quý cô cũng không được.
Mặc Nhân Sơ vẫn nóng tính như thời còn trẻ, thấy mấy lão già cứ chốc chốc lại cháu trai nhà mình thế này thế nọ, lão biết ngay là bọn họ có ý xấu, bèn giận dữ quát lên, “Biến biến biến, một đám trơ trẽn! Làm trò, cháu dâu là của ta! Các ông thích thì tự đi mà tìm! Còn nói lung tung nữa, có tin lão đây cho nổ nhà các ông không?!” Mặc gia cái gì cũng nhiều nhưng nhiều nhất là vũ khí, vũ khí đầy một kho! Tuy rằng phần lớn đã là hàng phế thải.
Mặc lão nhân có thói quen thu thập vũ khí do nhà mình nghiên cứu phát triển, coi như là một cách kỷ niệm và một niềm vinh dự trọng đại hơn cả huân chương, tất cả được đặt trong một căn hầm đặc biệt.