Tại sân thượng căn biệt thự màu trắng.
Chàng trai mặc thường phục màu trắng ngồi nhàn nhã trên chiếc xích đu, thoạt nhìn hệt như một ông lão ăn no ngồi sưởi nắng, trên chiếc bàn bên cạnh, một cái máy hát lỗi thời đang nghêu ngao vài ca khúc từ những năm bảy mươi.
Mộ Thanh Phong mở cửa sân thượng bước vào, thấy cảnh tượng này, hắn đảo mắt, “Anh nhàn quá nhỉ.”
Đoạn Ngọc hơi lim dim mắt, y vươn tay ra, Mộ Thanh Phong liền đưa tập tài liệu sang cho y.
“Thằng nhóc đó không có quan hệ gì với A Nghiêu.” Mộ Thanh Phong đút hai tay vào túi quần, hắn liếc Đoạn Ngọc, “Có cần tôi giúp anh đưa nó về không?”
“Thực ra là cậu muốn đến Kha gia gặp Mộc Như Lam chứ gì.” Đoạn Ngọc thản nhiên nói mà không nhìn Mộ Thanh Phong lấy một cái, ngón tay trắng nõn nhẹ lật trang giấy, y đọc văn bản trên đó.
Mộ Thanh Phong cứng miệng, đoạn hắn nhún vai, “Vậy mới nói, A Nghiêu đời nào đấu lại anh.” Dễ dàng nhìn thấu lòng người, giỏi nhất là ngáng chân và nắm thóp người khác, tên đàn ông hoàn toàn không phải hạng tốt lành.
“Cũng chưa chắc.” Khép tập tài liệu lại, Đoạn Ngọc mỉm cười dịu dàng, vẻ hiền lành nơi đôi mắt không hề tương xứng với giọng nói hung bạo, “Người ta thường bảo, ‘gặp nạn lớn không chết, ắt có phước về sau’, vụ việc hai năm trước chẳng những không giết được nó mà còn làm nó bộc lộ bản tính tiềm tàng. Một con sói chưa bị cắt vuốt và bẻ nanh, dù chỉ là con non thì vẫn rất nguy hiểm.”
Mộ Thanh Phong nhìn Đoạn Ngọc tắt máy hát đi, xung quanh chỉ còn sót lại tiếng gió thổi, y ngồi dậy, vò vò mái tóc hơi rối, “Được rồi, đưa thằng nhóc về đây đi.”
Mộ Thanh Phong xoay người đi ngay, chợt giọng nói thâm sâu của Đoạn Ngọc vang lên, nhẹ bẫng mà lạnh thấu lòng, “Chừng nào nó còn khốn khổ vì tình thì chừng đó nó đừng hòng lấy được thứ gì của tôi...”
Mộ Thanh Phong dừng chân quay đầu nhìn y, “Nếu có một ngày anh cũng khốn khổ vì tình thì sao?”
“Ha ha...” Đoạn Ngọc bật cười như thể nghe thấy chuyện gì khôi hài, “Ngày đó sẽ không bao giờ đến.”
“Chuyện này mà anh nói chắc được à?” Mỗi khi rảnh rỗi, Mộ Thanh Phong thường đọc tiểu thuyết lãng mạn, hắn dám cá loại hình cặn bã như Đoạn Ngọc mà yêu vào rồi thì chỉ có hai con đường: hoặc là ngược người ta thê thảm, hoặc là bị người ta ngược thê thảm. Trong mấy cuốn tiểu thuyết luôn luôn viết như vậy.
“Có đời nào cậu rối trí chỉ vì yêu một người chết không?” Đoạn Ngọc ngoái đầu nhìn Mộ Thanh Phong, đôi mắt y lạnh giá đến mức làm trái tim Mộ Thanh Phong như ngập trong băng đá, may mà hắn đã sớm hiểu bản tính của y, bằng không thể nào cũng tè ra quần.
Không ai có thể ngăn cản bước chân hắn, em trai không thể, cái gọi là người yêu cũng không thể, tất cả đi chết hết đi.
Đoạn Ngọc nhắm mắt lại rồi vươn tay bật máy hát, bài ca những năm bảy mươi lại cất lên du dương, nơi sân thượng vắng vẻ, chiếc loa vàng sậm chói sáng ánh mặt trời.
“Thanh Phong, đừng đụng vào bạn trai của Mộc Như Lam... Tên đó phiền phức vô cùng...”
Mộ Thanh Phong lắc đầu quay đi, không biết có nghe hiểu lời y hay không. Hắn xuống lầu đoạn lên xe lái tới Kha gia, nghĩ bụng, nói được thì phải làm được đấy nhé Ngọc thiếu...
++++
Tại biệt thự nhà chính Kha gia, Lưu Bùi Dương thấy Mặc Khiêm Nhân thì kinh ngạc đến ngẩn người, tới khi thấy Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân tay trong tay thân mật... hắn thiếu chút nữa ngất luôn.
Cuống quít kéo Mộc Như Lam chạy ra chỗ khác, thỉnh thoảng lại bắn cho Mặc Khiêm Nhân một cái nhìn đầy cảnh giác, lúc này hắn đang đứng cách bọn họ không xa, hai tay đút trong túi áo, khí chất quân vương đang tỏa ra cuồn cuộn chẳng dễ gì phớt lờ. Mồ hôi Lưu Bùi Dương chảy ròng ròng, “Này này, Lam Lam, cậu với hắn là quan hệ gì?”
Quan hệ gì? Không phải người yêu cũng không phải hôn phu hôn thê, Mộc Như Lam chớp chớp mắt, tổng kết bằng một câu, “Là hai người luôn muốn ở cạnh nhau.” Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô và con rối của cô sẽ luôn ở cạnh nhau, dù hắn chết đi rồi, bọn họ vẫn sẽ ở cạnh nhau.
Lưu Bùi Dương ngớ người, nhất định là hắn đang nằm mơ!
“Cậu không đùa đấy chứ?”
“Không.” Mộc Như Lam nghiêm túc đáp, cô rất rất yêu và rất rất muốn ở cạnh con rối của cô, không đùa đâu.
Lưu Bùi Dương nhìn vẻ mặt của Mộc Như Lam, nhất thời không biết mình nên nói gì. Trong khi nữ thần của hắn đang âu yếm cùng người thương, làm sao hắn có thể làm khó cô bằng “Vậy những người khác cũng yêu cậu thì sao” ích kỷ được? Dù sao tình cảm cho đi phần lớn đều là đơn phương, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc của mình. Nếu cứ thích là sẽ được đáp lại thì thế giời này đã chẳng còn ai đau khổ.
Hơn nữa, dạo này hành động của Đoạn Nghiêu làm hắn ngu người luôn, vậy rốt cuộc Đoạn Nghiêu có tình cảm gì với Mộc Như Lam? Cũng không loại trừ khả năng Đoạn Nghiêu chỉ muốn kiếm chác từ Mộc Như Lam, nếu mà thế thật thì hắn nhất định sẽ tẩm quất Đoạn Nghiêu!
Thấy Lưu Bùi Dương cau mày, Mộc Như Lam cong môi mỉm cười, dịu dàng vươn tay chọt trán hắn, “Hình như mình thấy Bùi Dương có tí nếp nhăn.”
“Cái gì?!” Lưu Bùi Dương phản ứng dữ dội, tá hỏa lấy gương ra soi, “Đâu đâu? Nếp nhăn ác độc ở đâu?” Hắn xinh đẹp như hoa như ngọc, làm sao có thể để mặt mình xuất hiện nếp nhăn, phải tiêu diệt nó ngay lập tức!
Mộc Như Lam cười khẽ, trong lòng cảm thấy ngồ ngộ, sao trên đời lại có một cậu trai thích chưng diện đến vậy chứ? Cơ mà chỉ cần đáng yêu là được.
Ngay lúc này, chiếc xe của Mộ Thanh Phong trườn tới trước cổng Kha gia, Lưu Bùi Dương thấy Mộ Thanh Phong thì nghĩ ngay hắn ta đã tìm được con vịt kia để đòi lại đồ của hắn, tam hai hạ chạy đi qua, “Đồ của tôi đâu?”
Mộ Thanh Phong nhìn Mộc Như Lam đứng sau Lưu Bùi Dương, sau đó gõ tay lên cửa xe, nở nụ cười đậm chất hoa hoa công tử, “Đưa cậu đến gặp hắn, cậu tự đòi nhé?”
“Đi Cửu Long à?” Lưu Bùi Dương nhướng mày, Đoạn Nghiêu giao cho hắn nhiệm vụ quan sát quán bar kia để bí mật ghi nhớ những người thường xuyên ra vào chỗ đó, có lẽ đi theo Mộ Thanh cũng không tệ, nếu tạo được quan hệ thì càng tốt, phòng khi đám cặn bã trong đó để mắt đến miếng thịt ngon hắn đây rồi lại âm mưu hạ dược hắn.
“Đương nhiên.” Mộ Thanh Phong lại nhìn sang Mộc Như Lam, nét cười đầy tà khí, thế nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì Mặc Khiêm Nhân đã đến bên cạnh Mộc Như Lam, đôi mắt lạnh nhạt như có thể nhìn thấu tất thảy làm hắn nhất thời nuốt lại toàn bộ những gì hắn định nói, cảm thấy mình mà nói cái gì thì cũng sẽ mất mặt.
Lưu Bùi Dương gật đầu đồng ý rồi tạm biệt Mộc Như Lam, nói là có chuyện gì thì sẽ liên lạc với cô, sau đó leo lên xe Mộ Thanh Phong rời đi.
“Có phải vừa nãy anh hơi đáng sợ không?” Mộc Như Lam nắm tay hắn đi tới chỗ cổng sắt, chậm rãi bước ra ngoài.
“Không.” Mặc Khiêm Nhân nhét tay Mộc Như Lam vào túi áo của hắn, nhàn nhạt đáp.
“Thế, khi nào anh đi?”
“Bọn họ cho anh thời gian hai tháng.” Quá hai tháng mà vẫn chưa bắt được Ive thì phải về Mỹ làm việc, nếu không tờ thỏa thuận giữ bí mật kia sẽ phát huy tác dụng rất lớn. Bắt Ive chỉ là chuyện phụ, không tận mắt gặp Mộc Như Lam thì không thể yên tâm làm việc mới là chuyện chính.
“Vậy a... Anh chàng Ebert kia cũng là FBI à?” Mộc Như Lam thấy Ebert có vẻ kỳ quái, lúc ở Pháp thì giả làm Jack đi hẹn cô ra ngoài, thiếu chút nữa bị cô đánh chết rồi, vậy mà bây giờ còn bạo dạn xuất hiện trước mặt cô, không sợ cô giết người diệt khẩu sao?
“Không phải.” Mặc Khiêm Nhân nghĩ tới điều gì đó, biểu hiện có vẻ ghét bỏ, “Hắn là CIA.”
Mộc Như Lam ồ một tiếng, “Cũng rất lợi hại.” Cũng giống như Cục điều tra liên bang, Cơ quan tình báo trung ương chẳng phải chính là tổ chức huyền thoại trong lời mọi người đó sao? Thậm chí có vẻ còn mạnh hơn Cục điều tra liên bang nữa, chuyên đào tạo những đặc công với kỹ năng tuyệt vời. Có điều kỹ năng của Ebert hơi kỳ quái, gì mà nghiên cứu tư tưởng của biến thái...
“Chẳng có gì lợi hại.” Mặc Khiêm Nhân tỏ vẻ chê bai, số vụ bê bối của bên đó còn nhiều hơn lượng công việc của hắn nữa, rồi còn cái gì mà đặc công gián điệp che che giấu giấu, khó chịu.
Mộc Như Lam gật đầu, nghe nói này hai tổ chức này có tồn tại mâu thuẫn, tỉ như chuyện vốn do FBI phụ trách mà CIA lại đòi nhúng tay, cũng tương tự như Mặc Khiêm Nhân với Ebert vậy, nhìn xem, vốn là Mặc Khiêm Nhân bắt Jack, thế mà Ebert cũng chạy tới góp vui.
“Chừng nào anh đi bắt Ive? Bây giờ hắn còn ở Hồng Kông không?” Cô thả Ive là một chuyện, Mặc Khiêm Nhân bắt Ive lại là một chuyện khác.
“Nếu không ngoài dự đoán thì hiện tại hẳn hắn đang ở Trung Quốc. Ngày kia anh sẽ đi, em đừng chạy lung tung.” Như sực nhớ ra điều gì đó, Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, ánh mắt chăm chú như thể thế giới của hắn chỉ có mỗi mình cô, “Đừng thân cận với người khác quá, có vi khuẩn gây bệnh, nhất là mấy sinh vật giống đực.”
Mộc Như Lam ngừng bước, hai tay luồn vào trong áo khoác của Mặc Khiêm Nhân mà ôm eo hắn, cảm giác thoải mái khi được phủ trong hương bạc hà mát lành làm cô híp mắt lại, dụi dụi đầu như chú mèo muốn làm nũng.
Bọn họ dừng chân nơi vỉa hè vắng lặng, cái ôm bất ngờ của Mộc Như Lam làm Mặc Khiêm Nhân không khỏi rung động, cô ấy... đang lưu luyến sao? Cô ấy cũng có cảm xúc này sao?
Đến khi nào hắn mới ở mãi bên cô không rời? Chẳng lẽ phải chế thành rối? Nhưng so với một con rối chỉ cử động khi bị cô giật dây, cô thích một Mặc Khiêm Nhân còn sống, còn nói chuyện với cô, còn nhìn cô bằng ánh mắt khiến cô không thể chối từ hơn... thật là rắc rối...
Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko trở về sau vài tiếng đi dạo, từ xa đã thấy đôi nam nữ tình tứ ven đường, Kha Xương Hoàng hừ mũi, “Thằng nhóc chết tiệt kia, chưa gì mà đã dám ăn đậu hũ của cháu gái ta!”
Akutsu Junko ôm tay lão, miệng cười tươi như hoa, “Hay là cho hai đứa nó đính hôn đi?”
Một người đàn ông tốt đến thế, lại thêm gia thế không tồi chút nào, nên đính hôn sớm thì hơn. Con cái nhà giàu phần lớn đều được chọn đối tượng kết hôn từ nhỏ, như vậy hai nhà sẽ có thể bắt đầu các kế hoạch hợp tác sinh lợi ngay khi đôi trẻ còn chưa kết hôn. Tuy bọn họ chưa kết hôn nhưng đính hôn sớm một chút cũng tốt, tránh cho mấy lời đồn nhảm bôi bẩn tình cảm của họ.
Kha Xương Hoàng không đáp nhưng trong lòng cũng có cân nhắc, tuy nhiên việc này phải do bên Mặc gia đề xuất mới được, nếu không sẽ có vẻ như Kha gia thấy người sang bắt quàng làm họ. Cháu gái cưng của lão và đàn ông Mặc gia, hoàn toàn môn đăng hộ đối.
Vừa nghĩ tới đó là Kha Xương Hoàng lại không khỏi chán chường vì tối qua đã không thăm dò kĩ, không biết hiện tại Mặc gia có biết chuyện hai đứa nó không, Mặc Khiêm Nhân bảo hắn vẫn chưa thông báo với Mặc gia. Nhìn cặp đôi đang tình tứ bên kia đường, lão chống gậy đi tới, dù sao cũng chưa chính thức xác định quan hệ, cấm hắn ăn đậu hũ của cháu gái lão!
Khung cảnh ngọt ngào bị cắt ngang, Mộc Như Lam im lặng trao đổi với Mặc Khiêm Nhân rồi nhìn về phía hai vị trưởng bối, thấy ánh mắt vui vẻ của Akutsu Junko và bầu không khí giữa bà với Kha lão gia, cô bất giác nở một nụ cười rực rỡ.
Bốn người cùng nhau trở về, Mộc Như Lam hỏi, “Chừng nào thì ông ngoại và bà ngoại cử hành hôn lễ?” Ý là hỏi, chừng nào thì chính thức nâng Akutsu Junko lên làm vợ, thoát khỏi hình ảnh một người phụ nữ không danh không phận.
Cả Kha Xương Hoàng cũng không khỏi đỏ mặt, “Con con con con quan tâm à?!” Già chát rồi còn kết hôn cái gì, đã vậy người đề xuất còn là cháu út của lão, thiệt tình...
“Vâng, con quan tâm.”
“Quan tâm phần con đi!” Kha Xương Hoàng thấy đứa cháu cưng của lão đôi khi thật bạo gan. Nói đến đây, lão nhìn Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân, giọng điệu nghiêm túc, “Ta hỏi các con, các con có ý định kết hôn không”
Thực ra Kha Xương Hoàng khá là lo, nếu đám cưới này diễn ra thì khi muốn ly hôn sẽ rất khó. Mộc Như Lam mới chỉ mười sáu tuổi, cô vẫn chưa trải nghiệm thế giới sống động ngoài kia, vẫn chưa gặp được người này người nọ. Có thể hiện tại cô bị khí chất đặc biệt của Mặc Khiêm Nhân hấp dẫn, nhưng biết đâu sau này cô gặp một người cũng đặc biệt hệt như hắn nhưng tính cách thì lại khác hẳn, làm cô rung động mạnh hơn thì sao?
Nếu sau này giữa bọn họ có một người thay lòng đổi dạ, vậy thì người đó chắc chắn là Mộc Như Lam.
====
Sắp đính hôn rồi~
Mà rước khi đính hôn thì bạn gái phải ra mắt nhà trai, nhà trai là Mặc gia, Mặc gia nằm ở đâu?
Ở thủ đô.
Nói vậy chắc các nàng biết đích đến tiếp theo của Lam Lam rồi đó =))