Bệnh viện.
Kha Vãn Nhu bị sốc quá độ dẫn đến sốt cao, hiện đang nằm trong phòng bệnh số 302. Tối qua cô ta đã kinh hãi tới nỗi đánh rơi cả điện thoại, hoảng loạn lao vụt ra ngoài với cái đầu trống rỗng, lúc xuống cầu thang còn bất cẩn ngã bầm dập mình mẩy. Sau khi đội mưa chạy đi báo tin cho bảo vệ, Kha Vãn Nhu được đưa vào bệnh viện, đến sáng sớm nay thì cảnh sát có mặt tại hiện trường.
Nghe xong lời kể của Kha lão gia, người trong Kha gia – bất luận có rảnh hay không – ai cũng muốn đi thăm Kha Vãn Nhu để thể hiện một chút “thân tình”.
Ngả Bảo Trân ngồi nhìn cô con gái nằm trên giường bằng ánh mắt lo lắng. Kha Vãn Nhu thấy vẻ vô dụng của của Ngả Bảo Trân thì không khỏi chán ghét, kể cả khi đầu cô ta đang đau như búa bổ và toàn thân thì rã rời bất lực.
Cửa phòng bị đẩy ra, Kha Kim Lan xuất hiện với vẻ mặt bực dọc. Cô ta khoanh tay trước ngực, châm chọc nhìn Kha Vãn Nhu, “Đúng là mong manh, chỉ bị giật mình thôi mà cũng ngã bệnh cho được! Xùy!”
Bây giờ Kha Vãn Nhu đang khó ở, hơn nữa cô ta là bệnh nhân, bệnh nhân có làm gì thì cũng được châm chước, ông nội sẽ không bênh vực cho Kha Kim Lan và Kha Kim Lan cũng sẽ không thật sự làm dữ với một bệnh nhân, vì lẽ đó, Kha Vãn Nhu bạo gan bật lại.
“Khụ khụ... Tôi không cần cô tới thăm!” Kha Vãn Nhu trừng Kha Kim Lan.
Kha Kim Lan lập tức hét trả, “Mày là cái thá gì cơ chứ? Mày nghĩ ai thèm tới thăm mày?” Bỗng sực nhớ đến một chuyện, Kha Kim Lan nhếch môi cười xấu xa, “Nghe nói thủ phạm của vụ án này không phải là người bình thường, có thể hắn là một kẻ biến thái.”
Kha Vãn Nhu nhìn Kha Kim Lan chằm chằm, không hiểu cô ta nói vậy là có ý gì.
“Chẳng phải tình tiết trong phim hay phát triển theo hướng này sao? Biến thái cuồng sát thích giết người hàng loạt, mày là người đầu tiên phát hiện xác chết, tuy khi ấy hắn không có ở đó nhưng nói không chừng mục tiêu tiếp theo của hắn chính là mày.”
“Im đi!” Kha Vãn Nhu sợ hãi hét to.
“Sợ hả? Mày sợ cũng vô ích thôi, nghe nói những kẻ này giỏi nhất là ngụy trang, có khi hắn đã đến bên cạnh mày rồi ấy chứ.” Kha Kim Lan thấy Kha Vãn Nhu thất kinh như vậy thì lại cố ý dọa thêm, Kha Vãn Nhu càng sợ cô ta càng dọa, con nhãi ti tiện, cô ta vẫn còn thù chuyện cướp bạn trai đấy.
“Cút đi!” Khóe mắt Kha Vãn Nhu đỏ lên, không biết là vì giận hay vì sợ. Cô ta nhìn Ngả Bảo Trân cầu cứu nhưng ngờ đâu bà ta lại dùng ánh mắt khiếp nhược mà xin cô ta đừng đôi co với Kha Kim Lan nữa, trong lòng Kha Vãn Nhu uất hận không biết để đâu cho hết.
Kha Kim Lan đắc ý như một con gà mái thắng trận, “Sợ đến thế cơ à, tao chưa nói hết đâu, có khi hắn đã đến bên cạnh mày, có khi hắn chính là người này!” Cô ta nghe thấy tiếng mở cửa nên lập tức chỉ tay vào cửa theo phản xạ, đến khi nhìn kĩ lại thì mới giật mình.
Bước vào là một người đàn ông ngoại quốc đẹp như tượng tạc với mái tóc vàng óng và một đôi mắt thâm thúy tựa bảo thạch giữa lòng đại dương, hắn mặc một chiếc blouse trắng tôn lên làn da hoàn hảo, toàn thân tản ra hơi thở dụ hoặc của một nam nhân thành thục.
Thấy Kha Kim Lan trỏ tay vào mình, hắn nhếch môi nửa cười nửa không. Kha Kim Lan vội rụt tay lại rồi giấu ra sau lưng, căng thẳng hệt như một học sinh tiểu học bị giáo viên bắt quả tang. Đối diện với ánh mắt hút hồn của hắn, Kha Kim Lan e thẹn đỏ mặt, cứ như thể đứa con gái đanh đá vừa rồi hoàn toàn không phải là cô ta.
Người đàn ông nọ nhìn về phía Ngả Bảo Trân, miệng nở một nụ cười lịch thiệp, “Buổi sáng tốt lành, quý bà. Tôi là bác sĩ khám cho vị tiểu thư khả ái này, tên tôi là Ive.”
++++
Lúc đi ngang một tiệm bán hoa, Mộc Như Lam tự hỏi liệu mình có nên mua cho Kha Vãn Nhu một bó hay không, những bông hoa xinh đẹp luôn được phụ nữ yêu thích, quà cáp cũng vậy, có thể không đắt tiền nhưng vẫn làm người ta vui vẻ.
Cô bước vào tiệm bán hoa, giữa tiệm treo một chậu hoa vừa được tưới nước, lúc Mộc Như Lam đi qua, một giọt nước lạnh băng nhỏ xuống đầu làm cô bất giác rùng mình, bước chân của cô bỗng khựng lại, sáng hôm qua khoảng mười giờ rưỡi, ngay trước lớp học của Kha Vãn Nhu, đã có một giọt máu rơi xuống đầu cô…
Lạ thật, nạn nhân chết trong toilet, hơn nữa ông ngoại còn nói máu của nạn nhân đã bị đổ hết vào bồn cầu, không có một giọt rớt ra ngoài, nếu vậy thì tại sao lại có máu rơi xuống đầu cô?
Trừ khi… có người cố ý. Hoặc có khả năng đó không phải máu của nạn nhân, mà là của hung thủ…
Khóe môi Mộc Như Lam khẽ cong lên, hình như cô lại hấp dẫn thêm một đồng loại nữa rồi? Mới xử xong hai người thì một người nữa lại tới, kích thích thật đấy. Bọn họ kéo đến lũ lượt như thế không sợ đứt gánh giữa đường hay sao? Bọn họ làm cô sôi máu như thế, không sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ hay sao? Thật đáng trông chờ, một tên biến thái thích cắt tử cung của phụ nữ, phải chăng hắn muốn tử cung của cô? Không được đâu, phải có bộ phận thiêng liêng này thì mới mang thai một bé cưng đáng yêu được, cô tuyệt đối sẽ không tặng nó cho người khác đâu~
“Mộc tiểu thư?” Sau lưng chợt vang lên giọng nói của Đổng Kỳ, Mộc Như Lam quay lại thì thấy chàng trai mặc âu phục màu bạc đang trước cửa tiệm.
Mộc Như Lam nở nụ cười, “Khéo thật đấy, Đổng tiên sinh, anh cũng mua hoa à?”
Đổng Kỳ nhìn Mộc Như Lam, gật đầu, “Cô cũng định mua sao?”
“Đúng vậy, tôi đi thăm bệnh, em họ nhà tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn.”
“Có cần hủy cuộc hẹn trưa nay không?” Đổng Kỳ hỏi, hôm qua trong bữa ăn trưa, Mộc Như Lam chủ yếu chỉ tìm hiểu thái độ và yêu cầu của hắn về hợp đồng lần này, ngoài ra cô hầu như không bày tỏ gì thêm. Đổng Kỳ thuộc tuýp người chú trọng hiệu suất, gặp kẻ khác là hắn đã thẳng thừng tuyên bố không đổi ý rồi, nhưng với Mộc Như Lam thì hắn lại tình nguyện kéo dài kỳ hạn thêm mấy ngày, mặc dù đối phương thể nào cũng không làm theo yêu cầu của hắn, cuối cùng chỉ còn cách kết thúc quan hệ.
“Không cần.” Mộc Như Lam mỉm cười lắc đầu, “Tôi chỉ mang tới một bó hoa thôi, nếu không ngại thì chúng ta đi chung đi, anh đứng ngoài bệnh viện chờ tôi một chút được không? Hay là anh đã có cuộc hẹn khác?” Mộc Như Lam chợt nhớ đến chuyện hắn muốn mua hoa.
“Được, chúng ta đi chung.” Khóe môi Đổng Kỳ khẽ cong lên, tuy rằng quá thân thiện với người trong gia tộc đối địch là không tốt nhưng hắn tin chắc nếu người đó là cô thì nhất định sẽ không có ai phản đối.
Mộc Như Lam mua một bó lay ơn màu đỏ còn Đổng Kỳ thì mua một bó bách hợp màu hồng, trả tiền xong xuôi, hai người cùng ngồi vào xe của Đổng Kỳ.
Đổng Kỳ đứng ngoài nhìn Mộc Như Lam thong thả đi vào trong bệnh viên, nhìn một hồi thật lâu. Điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, vốn dĩ hắn chỉ coi cô như một người qua đường nhỏ bé trong cuộc đời mình mà thôi, Trung Quốc rộng lớn như thế, hai người xa lạ phải có duyên phận ra sao mới có thể gặp lại nhau? Mà hắn thì hiển nhiên là không thời gian đi chơi trò duyên phận.
Thế nhưng tối qua tại Hoắc gia, hắn trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, trong đầu liên tục hồi tưởng lại từng cử chỉ, từng động tác, từng cái nhăn mày của Mộc Như Lam. Cô gái kỳ diệu này, ai tiếp xúc với cô hẳn đều sẽ thích cô. Chỉ cần đứng cạnh Mộc Như Lam thì ai cũng được bao bọc bởi một bầu không khí ấm áp – một vòng tròn đặc biệt của riêng cô, ở đó, ngay cả thời gian cũng trở nên đa tình.
Hắn không biết tình cảm này có phải là yêu hay không, nhưng thân là một thương nhân, thứ hắn quan tâm nhất là hiệu suất, nếu đã động lòng thì dù sâu hay cạn, hắn cũng sẽ ra tay một cách nhanh nhất, chính xác nhất.
Mộc Như Lam ôm bó lay ơn vào bệnh viện, hỏi y tá số phòng của Kha Vãn Nhu rồi đi vào thang máy. Thang máy đưa cô lên tầng ba, cửa mở ra, có một vị bác sĩ đang chờ sẵn ở đó, hai người vừa vặn mặt đối mặt.
Một đôi mắt xanh sâu thẳm tựa đại dương, một đôi mắt đen trong veo như dòng suối, hai bên tình cờ va chạm, sau đó dời đi như chẳng có chuyện gì.
Mộc Như Lam ôm hoa đi ra ngoài, bác sĩ ngoại quốc bước vào trong, hai người lướt sát qua nhau.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, tên bác sĩ đưa lưng về phía cửa, nụ cười kì dị nở rộ trên môi, đối diện với hắn, vách tường màu bạc in bóng một đôi mắt xanh quỷ quyệt.