Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
“Chuyện này coi như chưa từng xảy ra, anh không được đi tìm cô ấy nữa.” Sau vài giây trầm mặc, Mặc Khiêm Nhân bá đạo nói.
“Tôi có thể bỏ qua chuyện lần này.” Dù sao cũng tại hắn tự tìm ngược và coi thường độ nguy hiểm của Mộc Như Lam trước. Ebert nhếch môi cười chế giễu, “Nhưng bộ cậu tưởng như vậy là đã an toàn rồi sao? Đừng nói là cậu đã bị tình yêu làm mù quáng đến mức quên luôn tri thức của mình đấy nhé.”
Mặc Khiêm Nhân im lặng hồi lâu, hắn nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, “Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
“Cô ta không cần cậu bảo vệ.” Cảm giác được thuốc tê sắp hết tác dụng, Ebert vừa nhức trứng nhìn cái chân bị đâm thủng vừa nhân cơ hội châm chọc Mặc Khiêm Nhân, “Đừng quên, kẻ đặc biệt sẽ thu hút những quần thể đặc biệt. Sự đặc biệt của cô ta chắc hẳn cậu đã biết, cho dù cô ta không gây rắc rối thì rắc rối cũng sẽ tự tìm đến cô ta. Hào quang thánh thiện sẽ hấp dẫn vô số sinh vật hắc ám, hoặc chúng chiếm hữu, hoặc chúng tiêu diệt; mà bóng tối thuần túy giấu dưới vầng hào quang cũng sẽ hấp dẫn những sinh vật hắc ám khác – cũng chính là bệnh nhân tâm thần biến thái, đến gần gũi cô ta. Cậu cứ tưởng tượng đi, sẽ có ngày từng tên biến thái lần lượt xuất hiện bên cạnh cô ta để ăn thịt hoặc kết làm bạn bè, rồi thêm hàng tá chuyện kinh khủng đáng sợ khác nữa. Cậu không bảo vệ được cô ta đâu. Vấn đề không phải ở năng lực của cậu, mà là ở con người cô ta.”
Nói tóm lại, Mộc Như Lam chính là một cái cá thể đầy rắc rối, cô không gây rắc rối thì rắc rối cũng sẽ tìm tới cô, hơn nữa những rắc rối này còn có phần đặc biệt đến đáng sợ.
Mặc Khiêm Nhân không chỉ phải đề phòng đàn ông đàn bà mà còn phải đề phòng cả đám biến thái luôn ẩn mình trong tối!
Mộc Như Lam quả thực chính là một miếng mồi ngon mà người ta nhìn thôi cũng đã thèm rỏ dãi!
“Yêu người như thế chẳng khác nào tự hại mình, tôi khuyên cậu một câu, ‘buông dao mổ, quay đầu là bờ’.” Mới chỉ nghĩ đến cảnh ngày ngày thấp thỏm đề phòng là Ebert đã thấy nhức cả trứng, sống chung thế quái nào được, rõ ràng là một đại tổ tông, đã vậy còn bị tâm thần biến thái nữa chứ, ai biết cô ta có giết mình trong lúc ngủ hay không, nhớ lại thủ đoạn độc ác của Mộc Như Lam ban nãy… Chết tiệt, đầu đau! Tay đau! Chân đau! Bi đau! Cả người chỗ nào cũng đau!
Mặc Khiêm Nhân liếc Ebert một cái rồi nhấc chân đi thẳng, nếu Ebert đã đồng ý giữ kín chuyện Mộc Như Lam thì chẳng việc gì phải nán lại nữa, hắn không muốn nhiều lời với một kẻ lúc nào cũng ra vẻ đứng đắn lịch thiệp mà sau lưng lại om sòm vì mấy tên biến thái.
“... Gọi xe cứu thương cho tôi coi!” Ebert nghiến răng nghiến lợi nnhìn chằm chằm Mặc Khiêm Nhân, còn bày đặt làm dáng cao cao tại thượng! Tuy tốt nghiệp cùng năm nhưng tốt xấu gì ông đây cũng lớn hơn cậu mấy tuổi cơ mà! Thật vô lễ!
“Anh dám đến bệnh viện thử xem.”
“Đây là tại bạn gái cậu đánh tôi!” Đã thế còn suýt chút nữa đánh chết!
“Đáng đời.”
++++
Xuống tới đại sảnh tầng một, Mộc Như Lam liền gặp Âu Á Thần vừa trở lại từ nhà trọ. Âu Á Thần nghĩ là Mộc Như Lam đến tìm mình nên cũng không hỏi nhiều, chỉ kích động kéo cô chạy đến chỗ vị họa sĩ kia.
“Tớ nói cậu nghe, hóa ra anh ta là họa sĩ nổi tiếng!” Âu Á Thần phấn khích nói, “Cậu còn nhớ Laurence Monde không?”
Mộc Như Lam nghĩ một lát rồi lắc đầu, tên người nước ngoài quá dài, nếu không quen thì cô sẽ không để tâm, hơn nữa cô cũng không biết người nước ngoài nào nổi tiếng ngoại trừ hiệu trưởng của một vài ngôi trường danh giá.
“Ừm... Nói thế nào nhỉ… Anh ta chính là nhiếp ảnh gia đã đến học viện Lưu Tư Lan các cậu vào ngày kỉ niệm thành lập trường, hôm đấy tớ thấy anh ta chụp ảnh cậu. Nhiếp ảnh gia người Pháp Laurence Monde nổi tiếng chuyên chụp ảnh cho hoàng thất các nước. Gamela Monde em trai anh ta là một họa sĩ có tiền đồ tươi sáng, năm nay mới hai mươi tuổi, cách đây không lâu còn mở triển lãm tranh ở Mỹ.” Hôm qua Âu Á Thần đọc tạp chí trong khách sạn mà giật cả mình, cứ tưởng chỉ là một nghệ sĩ đường phố diện mạo dễ nhìn thôi, ai ngờ lại là một tiểu thiếu gia có tiền có thế.
Mộc Như Lam bình thản gật đầu, thoạt nhìn cực kì đối lập với vẻ phấn khích của Âu Á Thần, “Rồi sao nữa?”
“Rồi...” Âu Á Thần dừng một chút, có hơi ngạc nhiên khi thấy Mộc Như Lam bình tĩnh đến như vậy, cô buồn bực nói, “Cậu không thụ sủng nhược kinh chút nào hay sao? Một họa sĩ danh tiếng vẽ cho chúng ta hai bức họa đấy.” Đó là niềm khao khát của bao nhiêu người a! Sau khi gia công tử tế, bức họa nhất định sẽ tinh mỹ vô cùng, đem đi bán đấu giá thì hốt bạc!
Mộc Như Lam cười nhạt nhìn lên bầu trời xanh, hôm nay thời tiết thật tốt, không mây mưa gì cả, tuy vậy vẫn không có ánh mặt trời.
Gamela sống ngay sau tiệm bánh ngọt, trong một căn biệt thự hai tầng tràn ngập hơi thở đồng quê, trông qua rất hòa hợp với khí chất nghệ sĩ của anh ta.
Vào ngõ nhỏ bên cạnh tiệm bánh ngọt, đi thêm vài mét là sẽ thấy căn biệt thự và cả chàng họa sĩ đẹp trai đang vẫy tay với các cô từ ban công tầng hai.
Anh ta nhanh nhẹn chạy xuống nghênh đón hai người, mái tóc dài mềm mại ngoan ngoãn xõa quanh cổ, áo gió sạch sẽ trắng tinh tươm, mắt xanh như ngọc đẹp đến mê hồn.
“Bây giờ biết thân phận của anh ta rồi, tớ càng nhìn lại càng mê.” Âu Á Thần vừa đi vừa ghé tai Mộc Như Lam nói.
“Thế ngài giáo sư của cậu đi đâu rồi?” Mộc Như Lam trêu chọc.
“Anh ta lặn mất tăm từ hôm qua, tớ tìm không ra.”
Thấy Âu Á Thần vẻ mặt rầu rầu, Mộc Như Lam chợt nhớ tới người đàn ông suýt bị cô giết chết, nghĩ bụng có lẽ hắn sẽ không trùng hợp là vị giáo sư kia đâu, mà nếu có thì... thú vị thật đấy.
Hai người đi tới cửa chính, Gamela vui vẻ mời bọn họ vào, “Rất cảm ơn các cô vì đã dành thời gian đến xem tác phẩm của tôi.”
Âu Á Thần khoát tay, “Có gì đâu, nhân vật chính trong tác phẩm của anh là tôi Lam Lam mà. Anh đặt bức tranh ở đâu vậy?” Cô nhìn quanh một lượt.
Tầm mắt của Gamela dừng lại trên người Mộc Như Lam, đôi mắt xanh sóng sánh như biển rộng, “Ở dưới tầng hầm, có điều đã đến đây rồi, nếu các cô không ngại, chúng ta dùng chút trà cho ấm bụng trước được không?” Anh ta chỉ vào cái bàn thấp kiểu Nhật đặt giữa phòng khách trải kín tatami, nước nóng đun sẵn nghi ngút khói.
Âu Á Thần thầm cảm thán thật không hổ là người làm nghệ thuật, diện mạo đẹp, khí chất tốt, đến cả cách sống cũng đầy nghệ thuật.
“Dĩ nhiên.”
Mộc Như Lam và Âu Á Thần ngồi quỳ gối trên chiếu tatami. Gamela vào bếp bưng ra hai đĩa bánh ngọt thơm ngào ngạt. Âu Á Thần bị mùi thơm hấp dẫn, đang định vươn tay lấy thì Gamela lại đặt món bánh cô ưa thích xuống chỗ Mộc Như Lam. Biểu hiện ân cần quá rõ ràng, người nước ngoài cầu yêu lúc nào cũng thẳng thắn như vậy sao? Mà không, con người Pháp vốn nhiệt tình chủ động, có lẽ cầu yêu như vậy đã là rất nội liễm.
Mộc Như Lam cười nhẹ nhìn tư thái pha trà của chàng trai đối diện, bàn tay mảnh khảnh tinh tế như trời sinh để làm nghệ thuật, động tác hơi trúc trắc, có vẻ mới chỉ học pha trà gần đây, nhưng nếu chưa gặp qua nghệ nhân trà đạo thực thụ thì sẽ chẳng ai cho rằng động tác của anh ta không đủ đẹp. Trong kí ức của Mộc Như Lam, cũng từng có một người đàn ông thưởng trà tao nhã đến ưu mỹ như vậy.
“Cho cô.” Gamela đưa một tách trà tới trước mặt Mộc Như Lam, cô tiếp lấy, nhìn chất lỏng xanh nhạt bập bềnh trong tách sứ trắng, hương thơm dịu nhẹ theo làn khói lãng đãng nơi chóp mũi.
“Ừm... Trà ngon!” Mộc Như Lam còn chưa uống mà Âu Á Thần bên kia đã xong một tách, cái ấm như lan đến tận chân làm cô cười tít mắt.
Gamela nhìn Âu Á Thần một cái rồi quay sang Mộc Như Lam, trong mắt hiện rõ vẻ chờ mong, “Cô cũng thử xem.”
Mộc Như Lam nhẹ nhàng để nước trà chạm vào cánh môi, thỏa lòng mong đợi của chàng trai đối diện.
Âu Á Thần vừa ăn bánh vừa chú ý Mộc Như Lam và Gamela, trông Gamela có vẻ nghiêm túc, nói không chừng anh ta sẽ theo Mộc Như Lam về Trung Quốc ấy chứ. Nghĩ đến đó, Âu Á Thần lập tức cảm thấy đáng báo động, cô rất thích Mộc Như Lam, anh họ Âu Khải Thần của cô cũng thích Mộc Như Lam, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài!
Âu Á Thần láo liên hai mắt, nhanh chóng ăn hết mấy miếng bánh còn lại trong đĩa rồi chỉ vào cái đĩa không mà hỏi Gamela, “Cái này còn chứ?”
Gamela gật đầu, đứng dậy đi vào bếp. Âu Á Thần cũng tìm lý do đi theo.
Cô thấy Gamela khom lưng lấy cái gì đó trong tủ lạnh, chiếc cổ trắng nõn lộ ra. Âu Á Thần đến gần định vỗ vai anh ta bảo Mộc Như Lam là danh hoa đã có chủ này nọ, nào ngờ lại phát hiện trên gáy Gamela có một vết thương dài, thoạt nhìn giống như sẹo, nhưng kỳ cục ở chỗ, vết thương này vòng một vòng ra trước cổ anh ta, phải hoàn cảnh nào mới có thể gây ra một vết thương quái lạ đến như vậy?
Phát hiện sau lưng có người, Gamela ngoái đầu lại thì thấy Âu Á Thần đang nhìn cổ mình chằm chằm, đôi mắt xanh biển liền xẹt qua một tia nguy hiểm, anh ta đứng thẳng dậy, xoay người hỏi Âu Á Thần, “Có chuyện gì sao?”
Lúc này Âu Á Thần mới hoàn hồn, vội lúng túng phẩy tay, “Không có gì, tôi chỉ định nhìn xem anh làm bánh như thế nào thôi.” Cô cảm thấy vết thương kia thật bất thường nhưng lại không dám hỏi, sợ đụng chạm đến kí ức đau thương nào đó của Gamela.
Gamela cười, “Đây là bánh tôi mua ở tiệm bánh ngọt phía trước, chỉ cần hâm lên là có thể dùng.”
“Vậy à.” Âu Á Thần nhìn Gamela bỏ bánh vào lò vi sóng, nhịn không được muốn đánh giá khuôn mặt anh ta, “Hai anh em anh trông không giống nhau lắm.” Trong ấn tượng của cô, Laurence Monde có vẻ nam tính ngời ngời, Gamela thì hơi âm nhu nhưng vẫn rất đẹp trai.
Gamela ngay tức khắc nhìn về phía Âu Á Thần, đôi mắt xanh như chuyển sang màu đen trong chớp mắt, Âu Á Thần thấy mà rùng mình, “Sao vậy...”
“Cô biết anh tôi?”
Âu Á Thần chần chừ gật đầu, cũng coi như biết, tuy chưa bao giờ liên lạc hay trò chuyện với anh ta.
Gamela đột nhiên sập lò vi sóng lại rồi nhìn chằm chằm vào nó mà nói, “Tôi chợt nhớ có chuyện phải làm, chúng ta đi xem tác phẩm của tôi đi.”
Âu Á Thần giật mình, ngơ ngác gật đầu, “Được.” Cô nhíu mày đi ra ngoài, kỳ quái, vì sao cô lại cảm thấy có gì đó không ổn?
“Lam Lam, xuống xem tranh với Monde tiên sinh nào.” Âu Á Thần tuy cảm thấy sai sai nhưng lại không biết là sai ở đâu, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều.
“Ừ.” Mộc Như Lam đứng dậy. Gamela thấy tách trà của cô đã cạn, trong mắt hiện lên một sắc thái quỷ dị.
Anh ta dẫn Mộc Như Lam và Âu Á Thần ra sau cầu thang rồi khom lưng kéo mở cánh cửa nằm trên sàn, để lộ một lối đi thông xuống dưới. Gamela đi trước dẫn đường, trên tay cầm một cái đèn nhỏ. Âu Á Thần theo sau không nén nổi tò mò, “Vì sao lại đặt tranh dưới tầng hầm? Chỗ này vừa ẩm ướt vừa âm u không có ánh mặt trời.”
Gamela trả lời mà không quay đầu, chất giọng sâu thẳm chìm nổi giữ bóng tối lặng thinh, “Vì tác phẩm nghệ thuật của tôi rất hợp để cất giữ ở một nơi âm u.”
Âu Á Thần nhíu mày định hỏi thêm nhưng lại thấy Gamela quẹo vào một gian phòng, ánh đèn sáng ngời từ đó lan tỏa, cô không khỏi thả lỏng chân mày, coi như an tâm một ít.
“Lam Lam.” Âu Á Thần gọi ra sau.
“Ừ.” Mộc Như Lam thản nhiên đáp, tầm mắt đảo qua mặt tường gồ ghề, trên đấy có vài mảng đỏ loang lổ như vết máu. Cô hơi hạ mí mắt, theo Âu Á Thần đi vào trong phòng.
Căn phòng rộng rãi sáng ngời gần như trống không, giữa phòng đặt một đài đá trông khá giống bàn mổ, gần đó có một cái tủ kính đơn điệu dựa vào tường, bên trong chính là những “tác phẩm nghệ thuật” quý giá được phủ bằng vải trắng.
“Cách” một tiếng, Mộc Như Lam và Âu Á Thần ngoái đầu thì thấy Gamela đang đóng cửa lại, ngón tay trắng nõn cầm chìa tra vào ổ, sau khi đã khóa kĩ càng, anh ta xoay người mỉm cười với hai thiếu nữ.
Thấy vậy, Âu Á Thần thắc mắc cực kỳ, thế nhưng lực chú ý của cô bỗng bị một thứ khác hấp dẫn, cô cau mày, bất khả tư nghị nhìn Gamela, “Sao mũi anh… có vẻ lệch lệch?”