So với bộ dạng hoảng sợ như gặp phải quỷ của Lưu Sùng, những người không biết thân phận thật sự của Mặc Khiêm Nhân lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng ba người được cử xuống từ thủ đô lập tức đứng thẳng người, trong mắt lộ rõ sự tôn trọng kính nể, “Mặc tiên sinh.”
Thái độ của Mặc Khiêm Nhân rất lạnh nhạt, hắn tuyệt nhiên không để tâm đến những người khác mà chỉ một mực dán mắt vào Mộc Như Lam, hắn thấy nụ cười ấm áp nhu hòa lúc trước nay đã không còn, thay vào đó là một ánh mắt lạnh lẽo, trông có vẻ như đang tức giận.
Cô cho rằng hắn lừa cô sao? Thật đau lòng, hắn trước nay chưa từng chân thành hơn thế.
“Vị này là...?” Chu thị trưởng nghi hoặc nhìn ba người kia, sau đó lại chuyển sự chú ý sang Mặc Khiêm Nhân, người này nhìn cùng lắm chỉ là một gã công tử xuất thân tương đối cao mà thôi, việc gì bọn họ phải có phản ứng mạnh như vậy?
Thế nhưng chẳng ai muốn giải thích cho Chu thị trưởng cả, trong ba người đến từ thủ đô, lão đại khoảng hơn ba mươi tuổi tiến tới nghênh đón Mặc Khiêm Nhân, “Mặc tiên sinh, có chuyện gì vậy?”
Mặc Khiêm Nhân chỉ trả cho ông ta một cái nhìn chứ không hề lên tiếng đáp lời. Hắn hướng thẳng về phía Lưu Sùng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén lập tức đập tan toàn bộ phòng vệ, “Lưu Sùng tiên sinh, tôi cứ tưởng anh đã từ bỏ chí hướng bước vào ngành tâm lý học từ sau lần gặp gỡ ở bệnh viện tâm thần Coen rồi.”
Toàn thân Lưu Sùng run lẩy bẩy, y thực sự sợ hãi, tầm mắt như bị một áp lực vô hình tóm chặt, không thể nào thoát ra.
“Xem ra môi và bóng ma tâm lý của anh đã hoàn toàn bình phục, bằng không đã chẳng đứng ở đây, đúng chứ? Lưu tiên sinh?” Chất giọng bình thản lọt vào tai Lưu Sùng lại trở thành một cái móc câu đen sì, câu kéo những kí ức kinh khủng luôn hành hạ y mỗi khi đêm về.
Đeo kính, mặc áo choàng trắng, vị bác sĩ với đôi mắt xanh thâm thúy, gã có diện mạo đẹp đến mê người, lời nói ôn hòa nhã nhặn, tính cách khôi hài lịch thiệp, mọi thứ ở gã đều làm người ta nảy sinh thiện cảm. Vậy mà khi y đưa tay ra, bàn tay vô cùng hợp với việc cầm dao phẫu thuật ấy liền lôi y lại gần, y bị hôn, vị máu tanh nồng xông vào khoang miệng, bác sĩ thiên tài đáng mến kia trong nháy mắt đã biến thành quái vật đáng sợ!
Kí ức hắc ám kinh hoàng khiến người ta khiếp đảm và khó quên hơn cả chuyện gặp quỷ! Y sợ không dám ra ngoài, y sợ lại bị mê hoặc, sợ lại bị thương tổn, sợ lại phải gặp đám sinh vật biến thái đó...
Y đinh ninh lần này chỉ là giúp bạn của bố chút việc mà thôi, rồi y sẽ lại lùi về cái góc của riêng mình, nào ngờ lại đụng phải một kẻ càng đáng sợ hơn nữa!
Mặc Khiêm Nhân...
Viện trưởng bệnh viện tâm thần Coen – nhà tù tội phạm biến thái tại California, Mỹ – năm ấy hai mươi lăm tuổi, mười chín tuổi lấy được học vị tiến sĩ ở GSAS và học vị thạc sĩ ở trường Y khoa Harvard cùng trường Luật Harvard, tham mưu đặc biệt của FBI, mỗi năm giúp FBI phá hơn hai vụ án biến thái, vị bác sĩ thiên tài biến thái kia cũng là do Mặc Khiêm Nhân tự tay bắt được. Một người như thế, bị đám biến thái thông minh gọi là “Bạo quân”, hắn tuyệt đối không ôn hòa, hắn có một cái miệng đáng sợ, kể cả biến thái cũng không dám chọc giận hắn.
Lúc Lưu Sùng đặt chân vào bệnh viện tâm thần Coen thì Mặc Khiêm Nhân mới có hai mươi ba tuổi. Thấy Mặc Khiêm Nhân chỉ xấp xỉ tuổi mình, Lưu Sùng tâm cao khí ngạo cho rằng tin đồn thật không đúng sự thật, người đàn ông trẻ tuổi gầy gò không chút cơ bắp này làm sao có thể lợi hại đến vậy được? Tội phạm biến thái bị bắt vào đây đa phần là thiên tài với chỉ số thông minh cao, làm sao có thể thu phục hết chỉ bằng một mình hắn? Cho nên, y đã chủ quan phớt lờ cảnh cáo của Mặc Khiêm Nhân. Mặc Khiêm Nhân tưởng y là đồ ngốc chắc? Đã biết rõ đối phương là kẻ biến thái xảo trá đáng sợ, y ngu gì mà nghe theo lời của bọn chúng cơ chứ?
Nhưng thật ra —— tin vào Khiêm Nhân, trường sinh bất lão*.
*Nguyên văn là “Tín Khiêm Nhân, đắc vĩnh sinh” – được cải biên từ “Tín Xuân ca, đắc vĩnh sinh” (tin vào anh Xuân thì sẽ trường sinh bất lão). “Anh Xuân” ở đây chỉ Lý Vũ Xuân, một nữ ca sĩ với vẻ ngoài ái nam ái nữ. Vào năm 2009, trên các diễn đàn mạng Trung Quốc xuất hiện trào lưu “đạo anh Xuân”, đặc trưng của trào lưu này là ghép đầu của Lý Vũ Xuân vào ảnh cơ thể đàn ông, hoặc tuyên truyền những câu khẩu hiệu như “tin vào anh Xuân thì sẽ đỗ đại học”, “tin vào anh Xuân thì chính quyền sẽ không phá nhà chúng ta”, trong đó “tin vào anh Xuân thì sẽ trường sinh bất lão” là câu khẩu hiệu phổ biến nhất.
Lưu Sùng rất sợ Mặc Khiêm Nhân, nói chính xác hơn, ai tiến vào bệnh viện tâm thần Coen mà không thể toàn vẹn đi ra thì đều sẽ sợ hãi Mặc Khiêm Nhân, bởi vì bọn biến thái kia sợ hãi Mặc Khiêm Nhân. Một người mà đến cả những tên tội phạm nguy hiểm bậc nhất cũng phải sợ hãi, hắn sẽ đáng sợ đến mức nào a!
Vì thế, đối mặt với câu hỏi của Mặc Khiêm Nhân, Lưu Sùng chẳng khác nào một con rối gỗ chỉ biết cứng nhắc gật gật lắc lắc.
“Nói không nên lời? Được, đã thế đừng lãng phí thời gian, đưa báo cáo kiểm tra Mộc Như Lam cho tôi, tôi không ngại giúp anh kiểm tra một chút, xem cái đầu ngờ nghệch của anh có tiến hóa chút nào sau hai năm không.” Những lời cực kỳ không khách khí của Mặc Khiêm Nhân khiến Kha Uyển Tình và Chu thị trưởng phải trợn mắt há hốc mồm, nhưng ba người đến từ thủ đô thì lại chẳng lấy làm ngạc nhiên. Ở thủ đô ai mà chẳng biết bản lĩnh độc mồm độc miệng của Mặc tiên sinh Mặc Khiêm Nhân, nói chuyện với người có địa vị cao nhất mà hắn cũng thỉnh thoảng trào phúng vài câu, huống chi những kẻ khác? Nếu có một ngày Mặc Khiêm Nhân không độc mồm độc miệng, ấy mới là đáng ngạc nhiên.
Nghe Mặc Khiêm Nhân nói vậy, Lưu Sùng luống cuống nhìn Chu thị trưởng cầu cứu, khổ nỗi Chu thị trưởng lại đang mải quan sát Mặc Khiêm Nhân, trong lòng có chút bất an, người này rốt cuộc là ai đây? Vì sao hắn biết Lưu Sùng? Hơn nữa còn biết rất rõ chuyện Lưu Sùng bị đứt môi?
“Đưa đây.” Mặc Khiêm Nhân vươn tay, ánh mắt thờ ơ bỗng trở nên sắc lạnh.
Đầu óc Lưu Sùng lập tức trống rỗng, y sợ đến nỗi nhũn chân ngã ngồi ra đất, cứ như đang cầu xin quân vương tha mạng, “Không, không phải lỗi của tôi! Tôi không cố ý! Tôi chỉ... Đều tại ông ta muốn tôi làm như vậy! Đều tại ông ta!” Lưu Sùng cuống cuồng giải thích.
Chu thị trưởng bị một màn này dọa chết khiếp, ông ta nhìn Lưu Sùng chỉ tay vào mình, trái tim hoảng hốt nhảy loạn, “Cậu...”
Những người còn lại hết sức hoang mang, thế này là thế nào?
“Ông ta muốn anh làm gì?” Mặc Khiêm Nhân nhàn nhạt liếc Chu thị trưởng một cái, Chu thị trưởng lập tức trắng bệch cả mặt.
Lưu Sùng luống cuống giải thích, “Ông ta... ông ta nhờ cha tôi bảo tôi giúp đỡ, muốn, muốn tôi phải xác nhận... Mộc Như Lam tiểu thư bị bệnh tâm thần...”
Những người bị lừa đều sửng sốt nhìn sang Chu thị trưởng, Chu thị trưởng lúc này mặt xám như tro tàn, ông ta biết mình tiêu đời rồi, không dưng lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim!
“Thế, Mộc Như Lam có bệnh tâm thần không?”
Lưu sùng vội vàng lắc đầu như trống bỏi, tựa hồ sợ hãi Mặc Khiêm Nhân sẽ làm gì mình nếu trả lời chậm trễ.
“Kết quả chẩn đoán của anh đâu?”
“Mộc, Mộc Như Lam tiểu thư... rất, rất khỏe mạnh, không có gì dị thường...” Tuy đã trốn trong nhà hai năm nhưng Lưu Sùng dù sao cũng là thạc sĩ tâm lý học, trong đầu vẫn tồn tại ít nhiều tri thức về tâm lý học, theo kết quả chẩn đoán của y, Mộc Như Lam quả thực rất bình thường, tâm lý của cô hết sức khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Tốt lắm, có cần tôi kiểm tra lần nữa không?” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nhìn về phía những người đến từ thủ đô.
Tới tận lúc này mà vẫn chưa nhận ra Mặc Khiêm Nhân bảo vệ Mộc Như Lam thì đúng là đần độn, bọn họ liền vội lắc đầu, xem ra tin đồn trong đại viện ở thủ đô là thật! Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam thật sự có quan hệ – đương nhiên bọn họ không hay chuyện Mặc Khiêm Nhân phải lòng tên tội phạm biến thái mà chính hắn luôn nghiên cứu và truy đuổi. Biết thế cứ trực tiếp nhờ Mặc gia liên lạc với Mặc Khiêm Nhân cho xong, đỡ mất công chạy đến đây làm rộn như mấy tên ngớ ngẩn.
Mặc Khiêm Nhân chuyển sự chú ý sang Mộc Như Lam, cô gái ấy lại lần nữa nở nụ cười ấm áp, đôi mắt cô tỏa sáng rực rỡ khiến trái tim hắn không khỏi đập thình thịch, nó bất chợt lỡ nhịp, rồi dần dần gia tốc. Hắn vội dời tầm mắt, khuất dưới những sợi tóc đen, có đôi vành tai lặng lẽ nhuộm hồng.
“Xem ra Chu thị trưởng cũng cần được kiểm tra rồi.”
Lời nói của Mặc Khiêm Nhân ngay tức khắc chiếm được sự tán thành của mọi người, các viên cảnh sát đứng sau lưng Chu thị trưởng còng tay ông ta lại. Thân là thị trưởng mà lại tìm cách hãm hại một cô bé mới 16 tuổi, hơn nữa còn rắp tâm đẩy cô vào bệnh viện tâm thần, biết luật mà vẫn cố ý phạm luật thì lại càng đáng bị trừng trị. Mọi người ai cũng hiểu được mục đích của Chu thị trưởng: ông ta không muốn con gái mình phải chịu khổ cực. Nếu bác sĩ tâm lý thật sự chẩn ra bệnh tâm thần thì mọi lời khai của Mộc Như Lam đều sẽ bị nghi ngờ độ chính xác, dưới tình huống đó, luật sư bên kia chỉ việc ra sức khua môi múa mép, bọn chúng chín phần mười sẽ được tòa xử trắng án.
Rất nhiều bậc phụ huynh có thể thấu hiểu cảm giác của Chu thị trưởng, nhưng trên phương diện đạo đức, chỉ cần đứng ở bên thứ ba thì sẽ không ai tán thành hành vi này. Con gái ông mới 15 tuổi, tuy phạm tội nhưng cũng chưa hại chết một ai, cùng lắm chỉ phải vào trại giáo dưỡng chịu khổ vài ba năm thôi, vậy mà ông lại muốn đẩy người bị hại vào bệnh viện tâm thần. Ở cái chỗ đó, một khi đã bị đưa vào với tư cách là bệnh nhân thì mỗi ngày sẽ bị ép buộc uống thuốc, mỗi ngày sẽ phải nghe một đám người điên kêu khóc la gào, không điên cũng thành điên!