Nguyễn Khả Hạ hỏi tại sao cậu phải hát nhép, Ngụy Lạc Lạc cũng thật thà nói, "Phía bên làm chương trình sắp xếp như vậy, dùng bản ghi âm mà ngày trước cậu phát hành đó."
Cô thầm nghĩ, tại sao phải hát nhép cậu không rõ sao? Hay là âm câm (mù âm nhạc) nên không nhận thức được bản thân mình hát không ra làm sao cả, tự chìm đắm trong thế giới ảo tưởng của mình, cực kì tự tin với giọng hát của mình?
Nguyễn Khả Hạ ngơ mất mấy giây mới phản ứng lại.
Cậu vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với thế giới này, nhất thời quên mất là "cái nồi" mù âm nhạc của mình đã được lưu truyền trên mạng từ đời nào rồi.
Ai đủ dũng cảm cho cậu ta hát live cho được cơ chứ?
Nguyễn Khả Hạ hỏi, "Vậy những ca sĩ khác thì sao? Có tiện để lộ ra không?"
Ngụy Lạc Lạc không nhẫn tâm làm cậu tổn thương, "Những người khác đều là hát live."
Nguyễn Khả Hạ cười cười, "Vậy thì tôi cũng hát live, nếu như chỉ có mình tôi được ưu ái thì không hay cho lắm. Đợi tôi hát thử một đoạn, Lạc Lạc cô nghe thử xem. Nếu như thấy tạm ổn, phiền cô giúp tôi nói lại với bên tổ chức, lúc biểu diễn đổi thành đệm đàn, có được không?"
Ngụy Lạc Lạc khó khăn gật đầu, xem ra cậu ta thật sự không có nhận ra giọng của mình thảm hại thế nào.
Bối rối quá, đợi lát nữa cậu ta hát xong, cô phải từ chối thế nào cho phải đây.
Vì không có chuẩn bị đệm đàn từ trước, Nguyễn Khả Hạ chỉ có thể hát chay.
Bài hát này tên "Chỉ có em", là một bài hát mạng, tông không quá cao cũng không quá thấp, độ khó bằng không. Hôm qua Nguyễn Khả Hạ nghe một lần là có thể hát được rồi, nhưng đảm bảo lúc biểu diễn không quên lời, cậu cũng luyện hát mấy lần rồi.
Nguyễn Khả Hạ đứng trên sân khấu, một tay nắm lấy micro, khóe môi hơi nhếch lên.
Đến rồi!
Ngụy Lạc Lạc hai tay siết chặt lại, vừa lo vừa sợ.
Không biết chính tai nghe còn kinh khủng đến mức độ nào nữa, lại còn hát chay, không biết có để lại cho cô bóng ma tâm lý không nữa? Bên kia còn có vài nhân viên không có chuẩn bị gì hết, không biết có bị dọa cho mất mật, rụng rời tay chân không?
Nguyễn Khả Hạ hát câu đầu tiên.
Ể?
Hay!
Ngụy Lạc Lạc dựng tai lên, nghe thêm mấy câu nữa.
Rất ổn định!!!
Tại sao không hề giống với cái video tởm đời kia chứ? Rõ ràng là người up lừa đảo!
Ngụy Lạc Lạc đã từng nghe qua rất nhiều ca sĩ biểu diễn hát live, có thể hát được như thế này, thực lực phải thuộc loại hàng top rồi.
Tuy rằng bài hát này rất dễ hát, âm vực không lớn, độ khó không cao, nhưng khi hát chay cũng có thể lộ ra rất nhiều vấn đề. Nguyễn Khả Hạ bất kể là âm chuẩn hay nhịp thở, đều không có chút sai sót nào cả.
Hơn nữa, cậu không chỉ hát thôi, mà là vừa hát vừa đi đi lại lại, như đang nghĩ xem làm thế nào để có thể điều động được sự chú ý của khán giả.
Bài hát tình ca đơn giản này, Ngụy Lạc Lạc càng nghe càng mê.
Vài nhân viên còn cảm thấy tên nhóc này hát không tồi chút nào, còn bỏ công việc đang làm xuống, chăm chú lắng nghe.
Nguyễn Khả Hạ thấy Ngụy Lạc Lạc đang nhìn cậu, liền cười với cô một cái.
Ngụy Lạc Lạc: Vãi!
Ôi cảm giác tình yêu đong đầy này!
Anh trai cười lên đẹp đến điên luôn!
Ngụy Lạc Lạc không khách khí nữa.
Cô mở camera ra, ghi hình thiếu niên biểu diễn trên sân khấu.
Nguyễn Khả Hạ nhất định sẽ nổi tiếng.
Đẹp trai như này, lại còn hát hay như này, anh trai này mà không nổi tiếng thì quá vô lý.
Cô muốn trở thành fangirl đầu tiên nhập hội lọt hố.
Một bài hát 3 phút rưỡi, Nguyễn Khả Hạ hát xong, đi từ sân khấu xuống, "Thế nào? Có tạm ổn không?"
Ngụy Lạc Lạc lúc này nhìn cậu cũng thấy sáng chói mù mắt, cảm thấy cậu bước xuống từ sân khấu thần thái cũng sang chảnh đến lạ.
Cô giơ ngón cái lên, "Tốt! Quá tốt ấy chứ! Hay lắm, thật sự hay lắm luôn. Tôi vừa mới quay lại một đoạn, lát nữa đưa cho người phụ trách xem, đảm bảo không có vấn đề gì hết."
Nguyễn Khả Hạ nói, "Được thế thì cảm ơn cô nhiều lắm."
Ay da, sao vẫn khách sáo thế này, Ngụy Lạc Lạc nói, "Đừng khách khí, cái đó..... Nguyễn Nguyễn, cậu có thể cho tôi xin chữ kí được không?"
Nguyễn Khả Hạ cười, "Đương nhiên là được rồi."
Ngụy Lạc Lạc đứng bên cạnh, mắt sáng như sao, tim đập loạn xạ, "Nguyễn Nguyễn, cậu hát hay như thế, sau này nhất định sẽ nổi tiếng, phải kiên trì đó nhé."
Nguyễn Khả Hạ ngây ra, thành thật nói, "Tôi nhất định sẽ cố gắng."
Quả đúng như cậu nghĩ, người có thực lực bất kể là ở đâu đi chăng nữa, nhất định sẽ được xem trọng.
Hôm sau, sau khi buổi diễn kết thúc, Ngụy Lạc Lạc gửi ảnh mà hôm trước cô chụp ở buổi biểu diễn cho Nguyễn Khả Hạ.
Nguyễn Khả Hạ: <<Cô chỉnh sửa qua cho tôi sao? Hiệu ứng tốt thật đó >>
Ngụy Lạc Lạc: << Chỉ chỉnh màu một chút cho sáng thôi, cậu đẹp trai quá chừng, da vừa căng vừa mịn, căn bản là không cần phải photoshop >>
Nguyễn Khả Hạ:........... Sao cái giọng điệu này giống mấy em gái tâng bốc quá đà vậy.
Nguyễn Khả Hạ đăng tấm ảnh kia lên weibo, kèm theo dòng trạng thái, "Khởi đầu mới."
Một tiếng đồng hồ sau, tải lại trang cũng không có bình luận nào.
Thêm một tiếng nữa, tải lại trang, có vài bình luận.......
Toàn bộ đều là chửi cậu.
<< Lại đi đâu hát nhép thế >>
<< Không phải là giải nghệ rồi à? >>
<< Tai của anh em vẫn ổn chứ? >>
.........
Nguyễn Khả Hạ không thấy chạnh lòng chút nào, mắng cậu cũng chả hề gì, ít ra cũng có người để ý đến cậu, có người chửi còn hơn không ai quan tâm để chửi.
Đột nhiên có một dòng bình luận xuất hiện, << Nguyễn Nguyễn cố lên! Tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu! >>
Nguyễn Khả Hạ bấm vào trang cá nhân của "Summer Breeze", thấy dòng giới thiệu "Trạm nhỏ của Nguyễn Khả Hạ".
Hôm nay mới đăng dòng trạng thái đầu tiên, là 9 tấm ảnh cậu biểu diễn.
Hóa ra là Ngụy Lạc Lạc.
Nguyễn Khả Hạ bấm follow cô, rồi trả lời comment của cô, << Cảm ơn! Cùng nhau cố gắng nhé >>
Ngụy Lạc Lạc thấy trả lời của Nguyễn Khả Hạ, rất đau lòng.
Hai ngày này cô thu thập tài liệu về Nguyễn Khả Hạ, mới biết gia đình của cậu phát sinh biến cố lớn.
Khi còn đi học, cô đã từng theo đuổi idol rồi, sau đó làm việc bận bù đầu. Vì tính chất của công việc, cũng nhìn thấy quá nhiều nghệ sĩ sống hai mặt, rồi dần dần không đu idol nữa. Nhiều nhất cũng chỉ là ăn dưa (đu drama, hóng phốt, hóng chuyện).
Một Nguyễn Khả Hạ trong sạch, khiến người ta đau lòng này, khiến cô một lần nữa tìm lại được lòng nhiệt huyết ngày xưa ấy.
Tuy cô năng lực có hạn, nhưng cũng muốn tận tâm tận lực giúp đỡ Nguyễn Khả Hạ.
Những chuyện quá khứ đều đã qua cả rồi, bây giờ cậu tốt như thế, kính nghiệp (ý chỉ chuyên nghiệp trong tác phong làm việc), lại có thực lực như vậy.
Cậu xứng đáng được mọi người yêu thích.
- ---------------------------
Số tiền kiếm được qua mấy buổi diễn quảng cáo nhỏ kia cũng đủ cho Nguyễn Khả Hạ trả tiền nhà tháng này với đồ ăn.
Mấy ngày này, cậu đang để ý đến mấy cuộc thi ca hát và tài năng, muốn lần nữa tiến vào giới giải trí, thì bước từ các cuộc thi tài năng này là lựa chọn tốt nhất.
Nguyễn Khả Hạ đang lướt thông tin trên mạng thì Tống Chấn Siêu gọi điện thoại tới.
"Buổi diễn thuận lợi chứ?"
"Cực kì thuận lợi. Anh Siêu khi nào có thời gian rảnh, em mời anh đi ăn cơm."
Tống Chấn Siêu vui vẻ, anh cảm thấy Nguyễn Khả Hạ đã trưởng thành rồi. Tiền lương của buổi diễn, Nguyễn Khả Hạ còn đem một phần gửi lì xì qua wechat cho anh, rất có tâm.
"Muốn mời cơm cũng là anh mời cậu cơm, đợi sau này cậu nổi tiếng rồi thì khao anh bữa to là vừa." Tống Chấn Siêu nó, "Gọi điện cho cậu là vì có một công ty quản lý liên lạc với anh, nói là muốn kí hợp đồng với cậu. Nhưng mà công ty đó anh không biết rõ lắm, là công ty nhỏ thôi. Anh không thể nhận thay cậu được, vẫn cứ nên nói với cậu một tiếng xem thế nào."
Nguyễn Khả Hạ cân nhắc một chút, "Vậy để em xem sao."
Tống Chấn Siêu nhắc nhở cậu, "Nếu như mà quyết định kí, nhất định phải xem thật kĩ hợp đồng, chỗ nào không hiểu thì gửi cho anh xem giúp cậu."
Nguyễn Khả Hạ nói, "Anh yên tâm, em sẽ không chịu thiệt đâu."
Công ty nhỏ cũng không vội, quan trọng là xem công ty có tài nguyên hay không, danh tiếng của cậu vốn không tốt, không có công ty nào tình nguyện kí kết với cậu cả. Chỉ cần có cơ hội, thì tuyệt đối không bỏ qua.
Nguyễn Khả Hạ chuẩn bị từ trước. Tuy công ty nhỏ, nhưng cũng có thể phát hành album được, là công ty đàng hoàng.
Người chịu trách nhiệm liên hệ của công ty đó tên là Trương Kinh Tế.
Trương Kinh Tế nói, giám đốc công ty là ông Triệu, rất xem trọng Nguyễn Khả Hạ, muốn mời cậu một bữa cơm.
Nguyễn Khả Hạ không nghĩ ngợi nhiều liền đi. Người lớn thì đều như vậy cả, đều là bàn chuyện làm ăn trên bàn cơm.
Bước vào phòng được bao, bên trong có hai người trung niên, một người là Trương Kinh Tế, người kia cổ tay đeo đồng hồ vàng to oạch, một bụng bia phưỡn ra là giám đốc Triệu.
Nguyễn Khả Hạ chào hỏi hai vị kia, tìm chỗ ngồi xuống. Giám đốc Triệu chỉ cái ghế bên cạnh mình, mặt đầy ý cười, "Tiểu Nguyễn, Nào, ngồi xuống đây."
Nguyễn Khả Hạ ngờ vực, có nhất thiết phải ngồi gần thế không?
Nhưng lần đầu tiên gặp, cũng không thể lộ vẻ không hiểu chuyện được. Cậu nghe lời ngồi xuống cái ghế kia.
Trương Kinh Tế nháy mắt ra hiệu với Nguyễn Khả Hạ.
Ý gì đây? Nguyễn Khả Hạ lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Trương Kinh Tế thầm nghĩ, sao đứa nhóc này không tinh ý gì thế, "Tiểu Nguyễn, rót rượu cho giám đốc Triệu đi."
"À vâng." Nguyễn Khả Hạ bỗng nhiên ngộ ra. Trước giờ cậu vẫn là tiểu thiếu gia nhà giàu, nào đã phải đi hầu hạ người khác bao giờ đâu.
Cậu vừa đưa tay lấy chai rượu,thì giám đốc Triệu cũng giơ tay ra, cậu "Vụt" một cái rút tay về.
Giám đốc Triệu: "......"
"Khụ khụ, không sao hết, để tôi tự rót." Triệu tổng tự rót rượu cho mình xong, cũng rót luôn cho Nguyễn Khả Hạ một ly, "Chúng ta ăn cơm đã, rồi vừa ăn vừa nói chuyện."
Nguyễn Khả Hạ âm thầm đẩy ly rượu ra xa một chút.
Không biết dạo này bị làm sao, ngửi thấy mấy mùi này đều cảm thấy buồn nôn.
Hôm nay vừa ngửi thấy mùi rượu, cái cảm giác này lại cuộn lên trong dạ dày.
Hơn nữa dạo này cậu rất nghiền ăn chua, mấy món trên bàn chả có món nào là hợp khẩu vị cậu cả. Trước đây rất thích ăn những món này nhưng bây giờ ăn một miếng là muốn nôn.
Nguyễn Khả Hạ nhẩm ngày mai đi bệnh viện một chuyến, e là dạ dày có vấn đề rồi.
Giám đốc Triệu bảo Trương Kinh Tế giới thiệu cho Nguyễn Khả Hạ một lượt tình hình chung của công ty. Giới thiệu xong, Trương Kinh Tế đi nhận điện thoại, nói có chuyện gấp phải đi trước.
"Kệ cậu ta đi, chúng ta tiếp tục." Triệu tổng hỏi, "Tiểu Nguyễn có kế hoạch gì cho con đường phát triển nghệ thuật của bản thân nào?"
Nói đến cái này, Nguyễn Khả Hạ liền phấn chấn hẳn lên, "Tôi có dự tính như thế này, ấn tượng của tôi trước đây trong lòng khán giả không được tốt cho lắm. Nhưng mà trí nhớ của cư dân mạng thì chỉ là tạm thời thôi. Đối với một ca sĩ mà nói, sản phẩm âm nhạc mới là cốt yếu. Bây giờ tôi cũng đang có một số bản nhạc tự viết. Những bản nhạc này một khi được biểu diễn, tôi tự tin là......"
Triệu tổng căn bản không nghe lọt vào tai, vẫn còn tự tin lấy được giải, giải cái méo gì chứ, "Bài hát khó nghe nhất" à?
Trong lòng lão cười khẩy, nếu không phải vì nhìn cậu đẹp trai ngon nghẻ, thì tôi kí cho kẻ chả biết cái gì cũng chỉ làm bình hoa thôi.
Nhưng mà Nguyễn Khả Hạ nhìn quả thực rất anh tuấn, eo thon chân dài. Làn da đó nữa, vừa mịn, vừa căng, vừa trắng vừa mềm tựa như chảy được ra sữa vậy.
Nghĩ thôi cũng biết lúc cởi quần áo ra trên giường thì là mỹ cảnh phiêu diêu đến nhường nào.
Nguyễn Khả Hạ liến thoắng kể về kế hoạch phát triển bản thân, Triệu tổng ngắt lời cậu, "Tiểu Nguyễn à, làm nghề này phải biết vứt bỏ, cậu có thể không?"
"Tôi có thể chứ."
Nguyễn Khả Hạ thầm nghĩ, tình cảnh bản thân thê thảm như vậy, toàn bị chửi cút khỏi giới giải trí rồi, còn có cái gì để mà mất được nữa chứ.
Cơ mà, đến khi bàn tay mập mạp của Triệu tổng mò đến đùi cậu, Nguyễn Khả Hạ mới hiểu "vứt bỏ" nghĩa là gì.
Hóa ra là như thế này.
Ở thế giới cũ, từ đầu đến cuối đều là anh trai chắn mưa chắn gió cho cậu, những cái loại chuyện này không phải chưa nghe qua bao giờ. Nhưng cái chuyện "đi cửa sau" này thì thật sự là lần đầu tiên tự mình trải nghiệm.
Nguyễn Khả Hạ lạnh tanh, gạt móng heo của lão ta, đứng dậy, lùi lại hai bước, "Nếu như Triệu tổng muốn nói đến loại vứt bỏ này, thì ông nên tìm người khác đi."
"Nguyễn Khả Hạ, tôi thấy tình cảnh cậu bây giờ đáng thương nên mới muốn giúp cậu một tay. Bây giờ thời thế thay đổi rồi, cậu vẫn tưởng mình là thiếu gia nhà họ Nguyễn à? Có tin là tôi chỉ cần nói một tiếng thôi là cậu không còn đường đi trên con đường giải trí này không?"
Giám đốc Triệu đe dọa xong, ngữ khí mềm mỏng hơn, "Nhưng nếu như ngoan ngoãn nghe lời, toàn bộ tài nguyên của công ty tôi đều bày ra cho cậu chọn. Cậu xem xem hai người bạn cùng nhóm với cậu ngày xưa, có thấy can tâm không?"
Nguyễn Khả Hạ cười khẩy khinh thường. Cậu biết thừa cái loại người này, muốn vừa đấm vừa xoa? Hù dọa ai chứ, lão già giám đốc công ty bé tẹo, nói không ngượng mồm à?
"Triệu tổng ngài mở lời thì cũng không động được đến đường đi của tôi đâu. Tôi đã điều tra cả rồi, dù có lái xe ôm đi chăng nữa tuy vài tháng chỉ kiếm được mấy chục nghìn tệ, ít ra tiền kiếm được cũng là trong sạch."
Nguyễn Khả Hạ nói xong liền định đi. Triệu tổng cuống cả lên, đứng phắt dậy túm lấy tay cậu.
Nguyễn Khả Hạ chau mày, "Muốn làm gì? Vẫn còn ép mua ép bán à?"
Chỗ công cộng như thế này, cậu không tin lão già dâm dê này làm gì cậu được. Hơn nữa, trong mấy chuyện kiểu này, nghe nói đều là một bên nguyện ý đánh, một bên nguyện ý chịu đánh. (ý chỉ đôi bên cùng nguyện ý)
Triệu tổng nói, "Muốn đi? Có thể. Tôi bận trăm công nghìn việc đến đây mời cậu ăn bữa cơm, cậu uống cạn ly rượu này đi, chuyện ngày hôm nay coi như xí xóa."
Nguyễn Khả Hả dùng lực vùng ra khỏi gọng kìm của Triệu tổng, "Không uống được, buồn nôn."
Triệu tổng sắc mặt đen thui, hung ác, "Tiểu tử thối, cậu dám nói tôi buồn nôn?"
Nguyễn Khả Hạ không kiên nhẫn, "Tôi không bảo ông buồn nôn, tôi nói tôi dạ dày không tốt, buồn nôn."
Triệu tổng nắm mãi không buông, nhất quyết không cho Nguyễn Khả Hạ đi, "Hôm nay cậu không uống ly rượu này thì đừng hòng đi đâu!"
Nguyễn Khả Hạ mất kiên nhẫn, "Ông mau bỏ tay ra, tôi sắp nôn rồi."
"Cậu còn dám to gan mắng tôi? Mau xin lỗi ngay lập tức!" Triệu tổng có chết cũng không chịu buông tay, một nghệ sĩ không có tiền không có "ô dù" chống lưng lại cả gan dám ăn nói như thế với lão, hôm nay nhất định phải dạy dỗ lại cậu ta mới được.
Nguyễn Khả hạ nói, "Ông mà không buông là tôi gọi người đến đấy!"
Triệu tổng tức đến dồ người, "Cậu kêu đi, ai đến cũng không hề gì, hôm nay cậu phải xin lỗi tôi bằng được!"
Vốn dĩ cơ thể Nguyễn Khả Hạ đã không thoải mái, tính khí của thiếu gia trước đây nổi lên, "Tôi làm gì mà phải xin lỗi ông? Tôi thấy ông buồn nôn đấy, nói sai à? Ông tự mình xem xem, tuổi ông đáng làm bố tôi đấy, vẫn còn mặt mũi nói cho được. Rác rưởi."
Triệu tổng mặt mũi đỏ gay, "Cậu vẫn tưởng cậu là phú nhị đại à? Có biết bao nhiều người cầu xin theo tôi không hả? Tôi chọn cậu là phúc cho cậu đấy!"
Nguyễn Khả Hạ: "Không biết, cũng không muốn biết. Ông mau buông tay ra!"
.......................
Lôi lôi kéo kéo mãi làm cho Nguyễn Khả Hạ nhịn không nổi nữa.
Cậu nôn.
Nôn thật luôn.
Mặt xanh mày xám, nôn hết lên bộ tây trang của Triệu tổng.
Triệu tổng mặt mày đen thui như táo bón.
Nguyễn Khả Hạ nhàn nhạt cầm tách trà lên uống cho sạch miệng, "Đã nói với ông rồi, tôi thật sự buồn nôn."