Hết phim, Tề Huy cố ý nhìn về phía sau một chút. Quả nhiên thấy một đôi nam nữ từ đó đi tới, nữ mặt mang đỏ ửng, nam đang chỉnh lại y phục. Dãy cuối cùng trên cơ bản không có ai ngồi, Tề Huy cười nhạt, trách ko được hai người họ lớn mật như vậy.
Tề Huy đứng tại chỗ, đợi khi hai người kia đi qua, gã đặc biệt dùng ngữ khí hạ lưu nói: “Các ngươi là gia súc a? Tại rạp chiếu phim cũng có thể động dục, lại còn gây tiếng động lớn như vậy?”
Hai người kia cả người run lên, quẫn bách chạy ra rạp chiếu phim.
Xem xong phim rồi đi ăn, cơm nước xong bọn họ chuẩn bị dạo chợ đêm, thế nhưng chỉ nghe thấy đùng một tiếng, trời liền đổ mưa to tầm tã.
Từ đây chạy về trường học, lâm một đường nước mưa, Tiểu Tiện rất ko chịu thua kém bị cảm mạo.
Chiếu cố bệnh nhân vốn là chuyện không khác khổ sai, chiếu cố một bệnh nhân vừa yếu ớt lại bốc đồng hoàn toàn là chuyện khổ thân.Bình thường Tiểu Tiện nếu như có đùa giỡn buồn bực thì … ít nhất … đại não còn thanh tỉnh, có thể khống chế một chút, không làm chuyện quá phận, nhưng khi sinh bệnh cậu lại đem toàn bộ tính tình phơi ra. Mẹ Tiểu Tiện sợ nhất chính là khi cậu bị bệnh, ko phải bởi vì yêu thượng sợ cậu chịu khổ, mà là bởi vì cậu một khi bệnh rất thích cố tình gây sự, ngươi hống hắn hầu hạ hắn, hắn trả lại cho ngươi sắc mựt coi, đặc biệt khó chơi. Khi chiếu cố hắn, hắn dám có bản lĩnh cho ngươi nguyên ngày chờ đợi lo lứng, thể xác và tinh thần chịu đủ tàn phá dằn vặt. Chờ hắn khỏi bệnh, trên cơ bản ngươi cũng vào viện đi là vừa.
Đương nhiên lúc này Đỗ Hàng hoàn toàn ko biết, thấy cậu bị bệnh thì yêu thương muốn chết. Thế nhưng, qua đêm nay, Đỗ Hàng thầm nghĩ ngửa mặt lên trời hét dài, nhóc con này nhất định là do ông trời phái xuống chỉnh ta!!!