Sắp đến ngày Ngụy Cốc đi công tác, Tiêu Manh Á ngày càng dính người. Ngụy Cốc kéo va li chuẩn bị ra sân bay, Tiêu Manh Á nhịn cảm giác xót xa trong lòng, hỏi anh: "Ca ca, ngày nào em cũng gọi điện cho anh được không?"
"... Được" Vốn anh muốn nói con trai không nên quá ỷ lại người khác nhưng lời đến đầu môi lại nuốt xuống.
"A! Vậy thì ngày nào em cũng sẽ gọi điện thoại cho anh nha!"
"Chắm sóc tốt cho bản thân, tôi đi trước đây!"
"............"
Cậu đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Ngụy Cốc lên xe rời đi, trong lòng thấy hơi trống vắng. Tiêu Manh Á tự nhủ không phải buồn! Không có gì phải buồn hết, có thể dùng điện thoại liên hệ với anh ấy mà."
Xốc lại tinh thần, cậu đi vào cửa hàng, Tiêu Manh Á nghe thấy có người gọi tên cậu, nhìn về phía đó, là Lưu Phong.
(Lưu Phong là tên bạn "phong lưu" bắt nạt em vịt ở quán rượu á)
Tiêu Manh Á nở nụ cười, đi qua, hơi cúi người hỏi: "Lưu tiên sinh, ngài muốn gọi món sao?"
Lưu Phong lười nhác dựa người trên ghế, nụ cười như có như không nói: "Cậu cũng ra dáng nhân viên thật đó. Tôi gọi cơm rồi, sẽ có người bưng lên. Cậu ngồi xuống nói chuyện với tôi đi."
"A? Như vậy không ổn lắm đâu, anh là khách, tôi còn đang trong ca làm."
Lưu Phong tùy ý vỗ vỗ ghế bên cạnh nói: "Không sao đâu, quản lý của cậu cũng không dám nói gì. Ngồi xuống đi, tôi đang hơi mệt, muốn có người nói chuyện cùng một lát."
Tiêu Manh Á do dự, cậu nhìn về bên kia, quản lý đang nhìn về phía cậu điên cuồng gật đầu. Cậu đành nhẫn nhịn ngồi xuống ghế đối diện Lưu Phong.
Cậu cùng phải người giỏi ăn nói, bình thường cậu cũng chỉ ở nhà an phận thủ thường. Từ trước đến nay cậu chỉ không kiêng dè một mình Ngụy Cốc ca ca, bây giờ bắt cậu nói chuyện cùng một người lạ ngồi nói chuyện cậu cũng chỉ có thể ngồi nhìn, thụ động chờ đối phương mở lời.
"Công việc sao rồi, thuận lợi không?"
"Thuận lợi, không có gì khó khăn, cũng không vất vả gì, cảm ơn anh giới thiệu công việc này cho tôi!"
"Tên nhóc này thật là...... cả ngày cảm ơn tới cảm ơn lui không mệt à?"
"A? Cảm ơn là việc nên làm mà, anh thật sự là người tốt đó!"
Lưu Phong cười cợt, nhìn Tiêu Manh Á khoa trương nói: "Thời buổi nào rồi còn treo hai chữ người tốt bên miệng nữa, nhìn qua không hiểu nổi rốt cục Ngụy Cốc tìm đâu ra một tiểu hài tử thuần khiết như cậu nữa, đơn thuần như vậy khiến người ta muốn......."
Tiêu Manh Á không bắt được trọng điểm trong lời nói của nam nhân, cậu có chút không vui trả lời: "Tôi không phải trẻ con nữa, tôi là một người đàn ông trưởng thành rồi đó!"
Lưu Phong: "......" Hắn không nhịn được phì cười.
Đây rõ ràng là một đứa trẻ ngây thơ không chút tạp chất, không khỏi làm thay đổi ấn tượng đầu tiền khi gặp cậu trong câu lạc bộ.
Hắn mang theo ngữ khí trêu trọc hỏi cậu: "Là đàn ông à? Lông chỗ đó đã mọc chưa? Trải nghiệm cảm giác "tiêu hồn" chưa?"
Tiêu Manh Á mặt đầy mơ hồ, lông? Ý là lông tơ vịt của cậu sao? Cậu hỏi: "Lông là sao? Tiêu hồn là sao?"
"Ha... cái đó mà cũng không hiểu, còn nói mình không phải trẻ con. Không phải là cậu thích Ngụy tổng sao? Mấy chuyện này hắn cũng không nói cho cậu biết?"
"Tôi.... Tôi đương nhiên là thích anh ấy...... nhưng anh ấy không có nói chuyện tư vị gì đó, lông gì đó với tôi. Thích ai đó thì phải nói như vậy sao? Có phải anh ấy không thích tôi không?" vịt nhỏ u sầu lông mày non nớt nhíu chặt lại.
Lưu Phong cũng không muốn ăn nữa, hắn lấy di động ra quẹt vài cái, ngoắc ngoắc tay với Tiêu Manh Á: "Qua đây, tôi cho cậu xem cái gì là 'lông' cái gì là 'sung sướng'"
Vịt nhỏ thò đầu qua, tò mò nhìn chằm chằm di động. Trong chốc lát mặt cậu đỏ bừng lên, ngồi thẳng lưng xấu hổ nói: "Đây là gì thế? Sao anh lại cho tôi xem thứ này."
Lưu Phong cười đến eo cũng không thẳng nổi, hắn nói: "Còn bảo mình không phải trẻ con, cái này là chuyện thoải mái nhất làm với người mà mình thích. Ca ca cậu là một đại nam nhân, nếu không muốn làm vậy với cậu thì hắn là hắn không thích cậu rồi."
"Không phải mà!!!" Tiêu Manh Á tức giận, sao người này lại có thể như vậy!!! Uổng công ban nãy cậu con coi hắn là người tốt.
Vịt nhỏ giận dữ, cũng không ngồi nói chuyện vơi hắn nữa, trong lòng rối như tơ vò, chạy đến phòng bếp tiếp tục làm việc.
...............
Buổi tối 9 giờ, cậu gọi điện thoại cho Ngụy Cốc, kết quả là không có ai bắt máy. Cậu nhanh chóng tắm rửa rồi nằm trên giường Ngụy Cốc, hương thơm của anh vấn vương, cậu thỏa mãn nhắm mắt lại. Cũng không hiểu tại sao đoạn video Lưu Phong cho cậu xem bỗng dưng lại hiện ra, vịt nhỏ thấy có gì đó như đã thay đổi...
Cảm giác khó chịu làm cậu vừa xấu hổ lại sợ hãi, cậu cắn môi gọi điện cho ca ca, vẫn là không gọi được, Tiêu Manh Á đành phải gửi tin nhắn.
[Anh ơi, em nhớ anh lắm, vô cùng vô cùng nhớ anh]