Nháy mắt Tiêu Manh Á đã sống trong hình người được một tháng rưỡi, trong thời gian này cậu vô cùng ham học hỏi, dù khả năng tiếp thu có hạn nhưng cậu chưa từng nản lòng. Trong khi Ngụy Cốc đi làm, cậu tự ra ngoài, ngồi xe buýt đến những nơi như thư viện, bảo tàng. Ngụy Cốc sợ cậu bị lạc nên bảo cậu mang điện thoại khi ra ngoài. Trong máy cũng chỉ có số của anh và trợ lý. Ngụy Cốc nghịch điện thoại vài ngày, tính năng của điện thoại đều bị cậu mò ra hết.
Tiêu Manh Á học hỏi từng chút một, thay đổi từng chút một. Cậu thích quấn lấy Ngụy Cốc nói chuyện, chẳng sợ anh không để ý đến cậu, không cùng cậu nói chuyện. Chỉ cần ở bên cạnh anh cậu đã thấy rất vui rồi, thế nhưng cậu không muốn lúc nào bám lấy làm phiền Ngụy Cốc như một đứa trẻ, làm người đôi khi cực kỳ phức tạp, hiện tại cậu không muốn chỉ là một con vịt nữa rồi.
Từ thư viện quay lại nhà, cậu lấy nguyên liệu nấy ăn ra, lên Baidu xem công thức trên điện thoại, Tiêu Manh Á vừa xem vừa dựa theo từng bước mà nấu ăn. Bình thường mỗi ngày Ngụy Cốc đều về nhà lúc 7 giờ, cậu muốn làm xong bữa tối trước lúc 7 giờ, mà đây còn là lần đầu tiên cậu xuống bếp.
Luống cuống tay chân hồi lâu, cuối cùng cậu cũng làm xong bữa tối, ngẩng đầu lên xem giờ đã hơn 7 rưỡi. Đến giờ này mà Ngụy Cốc vẫn chưa về chắc là công ty có việc bận. Tiêu Manh Á hơi buồn một chút, cậu muốn đợi anh về cùng nhau ăn cơm.
Mãi đến 9 rưỡi tối, Ngụy Cốc vẫn chưa về, thế nhưng Tiêu Manh Á lại nhận được một cuộc điện thoại từ trợ lý.
"Xin chào?"
"Là tiểu thiếu gia phải không? Tôi là Tiểu Tần, trợ lý của Ngụy Cốc, cậu còn nhớ tôi không?"
"Ừm, tôi nhớ anh rồi. Trong máy tôi có số của anh, anh gọi cho tôi có việc gì sao? Có phải Ngụy Cốc xảy ra chuyện gì không?"
"Là như thế này, đêm nay giám đốc Ngụy có một bữa tiệc phải uống rượu nên anh ấy không lái xe được, tôi muốn đến đón anh ấy nhưng lại gặp phải tai nạn xe cộ, bây giờ tôi phải đến sở cảnh sát để khai báo, phiền cậu đi đón giám đốc Ngụy được không? Xin cậu đó!"
"Tai nạn xe cộ sao? Anh không sao chứ? Không cần lo lắng đâu, tôi sẽ đi đón ca ca, anh gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi qua ngay."
"Vậy thì tốt quá, tôi không sao đâu, cảm ơn cậu nhiều nha tiểu thiếu gia! Lần sau tôi sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn!"
..................
Tiêu Manh Á bắt xe taxi, ngay lập tức chạy đến địa chỉ được gửi đến.
Đây là lần đầu tiên cậu đến những club xa hoa này, đứng trước cánh cổng lớn trong lòng cậu không khỏi có chút sợ hãi nhưng nghĩ đến Ngụy Cốc đang ở bên trong chờ cậu đón về, lá gan vịt nhỏ cũng lớn lên.
Tiêu Manh Á mặt mày thanh tú, cả người từ trên xuống dưới đều là hơi thở ngây thơ, quần áo trên người cậu đều là hàng hiệu đắt giá, người phục vụ tinh mắt, không cản cậu lại còn hỏi cậu muốn đi đâu.
Tiêu Manh Á đọc số phòng, người phục vụ nhanh chóng dẫn cậu đến ghế lô. Tiến vào trong, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra Ngụy Cốc ngay. Cho dù có chút chếnh choáng men say anh cũng không hề làm loạn, chỉ yên lặng ngồi ở một bên, tự mình tách ra khỏi đám đông, bên cạnh có ồn ào đến đâu dường như cũng chẳng liên quan gì đến anh.