Ngải Thanh lại có thai, hơn nữa tỉ mỉ tính cũng cỡ bốn tháng rồi, khó trách khoảng thời gian này, khẩu vị khác thường như vậy, thèm chua cay.
Kỳ thật, cũng không thể trách Tô Dịch Dương không thể nhìn ra chuyện Ngải Thanh có thai, dẫu sao trừ khẩu vị kỳ quái của y, không có bất cứ triệu chứng gì là như người mang thai, vừa không ham ngủ, càng không nôn mửa, hơn nữa mấu chốt nhất là, Tô Dịch Dương xưa nay luôn tin chắc nam tử Hạnh tộc một đời chỉ có thể mang thai một lần, cộng với mình lại đặc biệt điều chế thuốc tránh thai cho Ngải Thanh, lúc đầu bởi vì nghĩ đến thân phận nam tử của y, ông còn làm thay đổi đặc biệt với thuốc này, có khác biệt với thuốc tránh thai của phụ nữ bình thường, nhưng không ngờ, cho dù như vậy, Ngải Thanh vẫn thụ thai lần nữa. Tô Dịch Dương đều không biết nên cảm thán là cơ thể Ngải Thanh quá mức kỳ lạ hay Trần Lương thật sự bản lĩnh, chỉ có thể nói, nhị nhi tử mình một lòng chờ mong chưa từng thực hiện, nhị tôn tử trái lại bất ngờ đến!
Ngải Thanh cũng không ngờ, mình lại sắp làm phụ thân nữa, vì vậy, y mâu thuẫn. Giống bảo bảo đầu, nói thế nào đều là con ruột của mình, nghĩ đến trong bụng lại có một đứa, Ngải Thanh tất nhiên vui vẻ không thôi, cộng với cha nói qua đối với nam tử Hạnh tộc mà nói, có thể hai thai thứ hai đó là trời xanh ban phúc, là điều rất nhiều người cầu mà không được, mình lại thành người may mắn đó; nhưng, hài tử này lại không giống Kỳ nhi, là bất ngờ, trong lòng y thật sự sợ, sợ hài tử sẽ có điều bất trắc.
Không chỉ là Ngải Thanh, Lê Vân Thanh, Trần Lương thậm chí là thần y Tô Dịch Dương cũng lo lắng, nam tử mang thai sinh sản phiêu lưu vốn cao hơn nữ tử, huống chi Ngải Thanh còn là thai thứ hai, là Tô Dịch Dương chưa từng gặp phải, lần này, Ngải Thanh và tôn nhi trong bụng có thể bình yên vô sự không, trong lòng ông không nắm chắc bao nhiêu, cho dù ông là thần y cũng không ngoại lệ, huống chi lần này còn liên quan tới nhi tử ruột của mình, loại lo âu và không tự tin kia càng rõ ràng.
Người một nhà, lúc này, thật gọi là một nửa vui một nửa lo.
Ngải Thanh trở thành đối tượng được đặc biệt chiếu cố và bảo hộ trong nhà, ngày thường trừ ăn uống tắm ngủ và đi lại thích đáng, hết thảy hành động khác đều bị cấm, Tô Dịch Dương ngừng hết thảy nghiên cứu thuốc, dồn mọi tâm tư trên người Ngải Thanh và bảo bảo trong bụng, một ngày ba lần bắt mạch, uống thuốc là tuyệt không thể thiếu. Ngải Thanh biết lần này mang thai không giống trước, cho nên cũng vô cùng cẩn thận, tuy ghét vị thuốc bắc đậm kia, nhưng chỉ cần nghĩ có một bảo bảo khỏe mạnh, vẫn cắn răng, bịt mũi cố chịu, huống chi thuốc này là cha đặc biệt điều chế, không cần lo sẽ mang đến di chứng sau này cho bảo bảo.
Việc nhà đều bị Lê Vân Thanh bao hết, tuy đồ ăn mỗi ngày đều phải chuẩn bị hai phần, nhưng nghĩ tới nhi tử mình và nhị tôn tử, hết thảy vất vả đều đáng.
Đại ca kết bái Hồ Tam của Trần Lương sau khi biết tình huống của Ngải Thanh, dứt khoát cho Trần Lương nghỉ phép, để hắn an tâm ở nhà chiếu cố tốt Ngải Thanh và cháu trai tương lai. Cứ như vậy, trừ việc nông ít ỏi, Trần Lương lại có thể làm trượng phu toàn chức, một ngày mười hai canh giờ cả nhà hầu hạ dựng phu trong nhà, bưng trà rót nước, rửa mặt mặc đồ, cực kỳ chu đáo!
Ngải Thanh tất nhiên trở thành người nhàn rỗi nhất trong nhà, cũng không biết có phải trời sinh mệnh gian khổ không, đã quen cuộc sống bận trong bận ngoài trước kia, hiện giờ bảo y nghỉ ngơi, y trái lại không thích ứng, có điều vì bảo bảo trong bụng, nhàm chán nữa cũng chỉ có thể nhịn, may mắn là, còn có tiểu đại nhân Vương Tiểu Hổ cả ngày chuyển động quanh mình, bồi mình, tuy đối phương vẫn là một đứa nhỏ, tuy mục đích của đối phương rõ ràng là hài tử trong bụng mình, "vợ nhỏ" trong miệng nó, nhưng luôn có một người lải nhải bên cạnh, nghe tiếng trẻ con, trong lòng Ngải Thanh vẫn thoải mái không ít.
Nói đến Vương Tiểu Hổ, từ sau khi từ trong miệng mẹ biết được Ngải Thanh lại có tiểu bảo bảo, co cẳng chạy đến nhà Lương thúc, mới vào viện, nhìn thấy thím dựng phu đang nằm trên ghế đong đưa phơi nắng, đang ngủ trưa, đôi mắt vô thức nhìn đến bụng đối phương, có chút gồ lên, nhưng không rõ lắm, cho dù như vậy, Vương Tiểu Hổ cảm thấy mình vẫn cảm nhận được, hơn nữa rất mãnh liệt, này chính là vợ nhỏ mình tâm tâm niệm niệm a, nghĩ đến đây, trên mặt nhỏ ngăm đen lập tức mỉm cười xán lạn, dưới nắng ấm buổi chiều, đặc biệt chói mắt.
Nghe thấy tiếng cười con nít quen thuộc, Ngải Thanh vốn cũng chỉ ngủ gật, cho nên rất nhanh liền tỉnh, lấy quạt hương bồ trên mặt ra, tay phải che trước trán, híp mắt nhìn cửa viện, liền thấy Vương Tiểu Hổ cười ngốc, mắt lại không nhúc nhích nhìn chằm chằm bụng mình, vô thức, tay trái Ngải Thanh phủ trên bụng gồ lên của mình, trong lòng ngạc nhiên: Tiểu Hổ đang cười gì?
"Tiểu Hổ?" Cuối cùng nhịn không được, Ngải Thanh kêu ra.
"A?" Hài tử chìm trong suy nghĩ của mình, đầy đầu vợ nhỏ, bị tiếng gọi đột ngột làm bừng tỉnh.
"Mau đến đây." Ngải Thanh vẫy tay ra hiệu Vương Tiểu Hổ đến gần chút, chờ đối phương đi vào bên cạnh mình, mới bổ sung, "Sao đến đây? Ăn cơm trưa chưa?"
"Thím, con ăn rồi." Tiểu Hổ lễ phép trả lời Ngải Thanh, chỉ là đôi mắt lại một khắc cũng chưa từng rời khỏi bụng Ngải Thanh, nhìn đến da đầu Ngải Thanh tê rần, trong lòng siết chặt, (Đúng vậy, mình là nam tử, tuy đã từng sinh một đứa, nhưng trong mắt người khác vẫn kỳ quái đi.) Nghĩ hồi, trên mặt Ngải Thanh lộ ra chút chật vật.
"Thím, con___" Đôi tay Vương Tiểu Hổ xoắn bện, nhíu chặt mày, trên mặt đầy ý khó nói, cân nhắc mở miệng thế nào.
Thấy đối phương như vậy, lòng Ngải Thanh càng lạnh, (Quả nhiên như vậy, cả đứa nhỏ Tiểu Hổ này đều không thể chấp nhận nam tử mang thai.)
Đều nói lúc nữ tử mang thai, tâm tư mẫn cảm, nói khó nghe chút, chính là thích nghĩ lung tung, không ngờ nam tử mang thai cũng không ngoại lệ, mấy ngày này, Ngải Thanh như hôm nay không hiếm thấy, cũng may mà Trần Lương có cách, cuối cùng luôn có thể dỗ người vui vẻ không thôi.
Vương Tiểu Hổ còn đang vùng vẫy lần cuối, nó thật sự rất muốn sờ vợ nhỏ, nhưng muốn sờ vợ nhỏ, thì phải chạm thím Ngải Thanh, thím Ngải Thanh là vợ của Lương thúc, nhưng mẹ từng nói, trẻ ngoan là không thể chạm vợ người khác, nó rốt cuộc nên làm sao đây? Nhưng, vợ nhỏ ở trong bụng a!
Đứa nhỏ chìm trong rối rắm nào đó, căn bản không phát hiện thất vọng trên mặt Ngải Thanh.
Trần Lương vừa cho mấy con heo trong nhà ăn xong, từ trong bếp đi ra, liền thấy Tiểu Hổ đứng bên cạnh Ngải Thanh, thần sắc khẩn trương, Ngải Thanh thì vẻ mặt chật vật, tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng đi đến hai người.
"Tiểu Hổ." Trần Lương gọi ra tiếng.
Đứa nhỏ vẫn luôn cực kỳ lễ phép, lần này lại như không nghe thấy, đôi tay đan nhau, ngón tay xoắn lại, không trả lời.
(Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện?)
Nghĩ hồi, Trần Lương tăng nhanh bước chân.
Ánh nắng trên đầu đột nhiên bị một tầng bóng đen ngăn cách, Ngải Thanh tiềm thức nâng mắt nhìn lên, liền thấy là Trần Lương, trong lòng chỉ thấy một trận ủy khuất.
Trần Lương nhìn hết thảy trong mắt, cúi xuống ôm đầu Ngải Thanh vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu đối phương, ôn nhu quyến luyến.
Một loạt động tác này, trong lòng Ngải Thanh quả nhiên dễ chịu không ít.
"Tiểu Hổ, con sao vậy?" Trần Lương vừa an ủi người trong lòng, vừa hỏi Vương Tiểu Hổ.
Khoảnh khắc Vương Tiểu Hổ nhìn thấy Trần Lương, liền chột dạ cúi đầu, nó vừa muốn sờ vợ của Lương thúc, tuy là vì vợ nhỏ của mình, nhưng nó vẫn không đúng, nó cảm thấy có lỗi với Lương thúc.
Lúc này cũng cuối cùng phát hiện đứa nhỏ này không đúng lắm, sau khi sắc mặt Ngải Thanh khôi phục không ít, Trần Lương mới thả y ra, ngồi xổm xuống, kéo Vương Tiểu Hổ đến trong lòng ngồi trên đùi mình, tay to sờ đầu nhỏ của nó, cười mỉm hỏi lần nữa, "Hổ tử, đã xảy ra chuyện gì?"
Dùng lời hiện đại mà nói, không thể không thừa nhận, Trần Lương EQ cực cao, biết sát ngôn quan sắc, hốt thuốc đúng bệnh, chiêu dỗ con nít này cũng xác thực hữu hiệu, Vương Tiểu Hổ dưới một loạt động tác của đối phương, quả thật đã có phản ứng, run run nói ra, "Lương thúc, con, con muốn___" Nói rồi, ngẩng mặt, cẩn thận nhìn đối phương một cái, thấy đối phương vẫn vẻ mặt mỉm cười, như đang khích lệ mình nói tiếp, sau khi nó hít sâu một hơi lấy dũng khí, cuối cùng ngẩng đầu đối mắt với Trần Lương, kiên định nói, "Lương thúc, con muốn sờ vợ nhỏ."
"Hả?" Lên tiếng là Ngải Thanh, vừa rồi y luôn nhìn hai người, khẩn trương trong lòng một chút cũng không kém Tiểu Hổ, y rất sợ đối phương sẽ nói ra vài chuyện làm y chật vật, nhưng không ngờ, lại là muốn sờ vợ nhỏ, nhưng, ai là vợ nhỏ a, Ngải Thanh căn bản đã quên lời hứa lúc đầu của mình.
Nghĩ như vậy, Ngải Thanh cũng thật sự hỏi ra, "Tiểu Hổ, vợ nhỏ con nói là ai vậy?"
Không dám tin!!
Vương Tiểu Hổ lập tức xoay đầu trợn mắt nhìn Ngải Thanh, vẻ mặt ủy khuất, miệng vểnh cao, hiển nhiên trong lòng không vui, tuy mẹ từng nói, đứa trẻ có lễ phép là không thể vô lễ như vậy, nhưng thím lại quên vợ nhỏ, này, này thật, thật là quá đáng quá!
Trần Lương tay trái đỡ trán, Thanh nhi a, sao đã quên rồi! "Vợ nhỏ" Tiểu Hổ tâm tâm niệm niệm không phải chính là hài nhi còn chưa ra đời trong bụng y sao?
Nhìn phản ứng của hai người, Ngải Thanh nghĩ kỹ lại, mới nhớ ra chuyện mấy tháng trước mình đáp ứng Tiểu Hổ cho nó một vợ nhỏ, lập tức giơ tay phải lên vỗ đầu mình, áy náy xin lỗi đối phương, "Tiểu Hổ, ta, xin lỗi."
Dù sao cũng là a cha của vợ nhỏ, nghĩa phụ tương lai của mình và thím mình thích nhất hiện tại thích thứ hai, nghe đối phương xin lỗi, Vương Tiểu Hổ cũng lập tức tha thứ, thật là một đứa trẻ trung hậu thành thật, không thể không nói này chính là ưu điểm của Vương Tiểu Hổ, nhưng ở trong mắt người không biết thưởng thức có lẽ chỉ có thể là thành thật ngốc nghếch dễ bắt nạt, nhưng cũng không sao cả, bởi vì chính tính cách như vậy mới khiến nhị bảo bảo cam nguyện trở thành "vợ nhỏ" của nhà Tiểu Hổ.
Hiểu lầm giải trừ, Tiểu Hổ cũng thuận lợi sờ được vợ nhỏ nhà mình, tuy là cách quần áo và bụng của thím, nhưng nó vẫn rất thỏa mãn, này là lần đầu tiên mình sờ vợ nhỏ, về nhà phải ghi trên sổ gọi là "sổ ghi chép" thím Ngải Thanh tặng kia, thím đã nói, bất cứ chuyện đáng kỷ niệm gì, đều phải ghi lại.
Viết xong nhật ký, sau khi giấu ở dưới gối đầu, Vương Tiểu Hổ tiến vào trong mộng.
Đêm này, nó như mơ thấy vợ nhỏ nhà mình.........
-----------
Tgclmn: nhị bánh bao vs Vương Tiểu Hổ: ôn nhu lãnh đạm thụ vs trung khuyển thành thật công
Ps: nhị bánh bao là người trầm mặc ít lời, duy chỉ ngoại lệ với Tiểu Hổ, là thật sự rất ôn nhu a.
Tôi cảm giác tôi đem thuộc tính tôi thích đều ký thác trên người mấy tiểu bánh bao, ha ha.
Không sai, thần y Tô Dịch Dương này không cần lo lắng không ai kế thừa, nhị bánh bao chính là người thừa kế a.