Chờ Ngải Thanh và vú nương đến đầu thôn, trên đường thôn đã đứng đầy thôn dân, còn có không ít xe bò, bên cạnh chất đống lượng lớn rau củ quả, lương thực gạo và hàng thủ công. Sau khi hỏi thăm, mới biết thì ra hôm nay vừa vặn là ngày 15, là ngày chợ phiên mỗi tháng, tuy bình thường trong trấn cũng có chút lái buôn nhỏ, nhưng ngày 15 này lại không giống, bởi vì mấy thôn gần trấn đều sẽ vào ngày này tập trung đến trung tâm trấn Cổ Điền, chợ phiên ngày này là náo nhiệt nhất, người nhiều, các loại mặt hàng, cho nên thôn dân đều sẽ tranh thủ ngày này vào trấn, hoặc là mua thêm ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết trong nhà, nhiều hơn lại là đi rao bán sản phẩm nông và đồ thủ công mỹ nghệ của nhà mình, đồ tuy bán không quá mắc, nhưng thắng ở số lượng nhiều, nếu bán tốt, trái lại cũng có thể trữ được không ít cho nhà mình. Hiển nhiên, mấy thôn dân sớm đã đứng trên đường thôn này cũng là chạy đến trung tâm trấn, 15 mỗi tháng đối với thôn dân mà nói thật sự là ngày náo nhiệt và thu hoạch; đối với Ngải Thanh mà nói, ý nghĩa của hôm nay e rằng càng lớn, trong lòng nghĩ: Lúc trước chỉ có thể xem sách và tv để hiểu chợ phiên của cổ đại, muốn đích thân cảm nhận sợ là nghìn lẻ một đêm, người si nói mộng, hiện giờ, mình thân ở cổ đại, sao có thể không nắm chắc cơ hội, ra sức kiến thức chút, không biết, chợ phiên này có náo nhiệt như miêu tả trên tv không, nghĩ đến đây, Ngải Thanh đối với lần xuất hành này liền càng mong chờ. Vú nương trái lại không biết tính toán nhỏ trong lòng Ngải Thanh, chỉ là bế Ngải Thanh lên cùng ngồi lên xe bò của một hộ gia đình cùng thôn, chờ sau khi ngồi vững đặt vật phẩm xong, xe bò liền xuất phát.
Y quán của Giả đại phu ở trong trấn, cách thôn Cổ Điền một khoảng, nếu đi bộ, sợ là ít nhất mất một canh giờ, dù là xe bò, cũng không nhanh hơn bao nhiêu, dẫu sao trên xe chứa không ít hàng hóa, nếu muốn nhanh nhất thời đụng hỏng, vậy liền lợi bất cập hại. May mà có rất nhiều thôn dân cùng đi, mọi người nói chuyện, thời gian cũng rất nhanh liền qua, đến khoảng giờ thìn, đoàn người Ngải Thanh cuối cùng cũng đến trấn Cổ Điền.
Thôn dân chở Ngải Thanh là một chàng trai trẻ, người rất nhiệt tình, sau khi chở thẳng họ đến trước y quán mới vội vã rời đi chạy đến chợ phiên. Sau khi vú nương cảm ơn, liền kéo Ngải Thanh vào y quán. Chờ sau khi Giả đại phu kiểm tra tỉ mỉ nói Ngải Thanh hoàn toàn bình phục, lòng Ngải Thanh đều sắp bay, cấm túc của mình lúc này cuối cùng sắp giải trừ a. Nghe xong dặn dò kỹ lưỡng của đại phu, họ rời khỏi y quán.
"Vú nương, chúng ta tiếp theo đi đâu?" Phải nhanh hỏi thử, thế nào cũng phải thuyết phục vú nương mang mình dạo một phen.
"Chúng ta đi ăn sáng trước, tiếp đó đi mua ít tương giấm muối, còn có thịt Thanh nhi thích nhất bồi bổ cho con, sau đó lại chọn ít vải may đồ đẹp cho Thanh nhi, Thanh nhi thích không?" Vú nương nhéo mặt nhỏ phúng phính của Ngải Thanh, càng nhéo càng thích, cảm giác này sao tốt như vậy, đây có phải chính là "yêu không muốn rời tay" lão gia thường nói không?
"Thích, vậy vú nương, chúng ta có thể dạo lâu chút không? Thanh nhi rất muốn xem." Chu miệng, kéo tay vú nương, bày ra dáng vẻ làm nũng, phối với mặt nhỏ vốn đáng yêu vô địch, là người đều khó mà cự tuyệt yêu cầu của bé con. Huống chi Thanh nhi khoảng thời gian trước rơi xuống nước sốt sinh bệnh thêm mất trí nhớ, lại bị mình cấm túc một tháng, này đối với đứa bé luôn thích chơi này cũng đích xác là quá hà khắc rồi, nhưng người trong chợ phiên thật sự quá nhiều quá dông đúc, nếu không cẩn thận lạc nhau, này sao được, muốn cự tuyệt, nhưng đối với ánh mắt chờ mong của bé con, làm sao cũng không cứng rắn nổi, thôi, liền theo ý y một lần đi.
"Vậy được, nhưng Thanh nhi phải hứa với vú nương, lát nữa nhất định phải nắm chặt tay vú nương, không thể tách ra, biết không?" Lý thị nghiêm túc nói.
"Nhất định nhất định, Thanh nhi nhất định nắm chặt tay vú nương, tuyệt không buông ra. Vú nương, Thanh nhi thật là yêu người chết được, vú nương vạn tuế!" Vừa nghe vú nương đáp ứng, Ngải Thanh liền cũng không kiềm nén được vui vẻ trong lòng nữa, đến mức đã quên đây là cổ đại có hoàng đế, lại hô ra từ người hiện đại thường treo bên miệng, may mà người nhiều, tiếng rao bán của tiểu thương, tiếng trả giá của khách hàng ồn ào, cũng không bị người khác nghe thấy, bằng không, hậu quả thật khó mà tưởng tượng.
"Đứa bé này, sao có thể đại nghịch bất đạo như vậy, sau này lời này tuyệt đối không thể nói nữa, biết không?" Nghe thấy lời của Ngải Thanh, tim Lý thị thật trồi lên tới cuống họng, nhìn trái phải, sau khi xác định không ai nghe thấy lời của Ngải Thanh, mới yên tâm. Đứa bé này, hai chữ "vạn tuế" sao có thể tùy tiện nói ra miệng a, sao từ sau khi bệnh khỏi tỉnh lại, liền như biến thành người khác, thường nói vài lời kinh người và làm người nghe không hiểu, người mất trí nhớ, còn có thể trở nên như vậy?
Hiển nhiên còn chưa hiểu từ trong lời nói kinh người vừa rồi của mình, Ngải Thanh vẻ mặt mờ mịt, sau khi nghĩ kỹ, mới biết mình mới nói lời gay go biết bao, haizz, cổ đại chính là phiền như vậy, tự do ngôn luận của ta a, có điều chuyện này trái lại nhắc nhở Ngải Thanh, sau này nói chuyện làm việc, thật phải cẩn thận chút, nếu không thì ngày nào đó, mũ "giết vua diệt nước" này sẽ chụp trên đầu mình.
Có điều, này cũng chỉ là nhạc đệm nho nhỏ hôm nay mà thôi.
Bữa sáng là giải quyết ở một sạp nhỏ bán hoành thánh. 3 văn tiền một chén, cũng được, vú nương gọi hai chén. Ngải Thanh là người Tứ Xuyên, mới đầu không rõ gì là "hoành thánh", chờ lúc chủ sạp ném hoành thánh gói xong vào nồi, mới biết thì ra chính là "vằn thắn" của Tứ Xuyên. Hoành thánh vỏ mỏng, rất dễ nấu chín, không đến chốc lát, hai chén hoành thánh nóng hổi liền đã ra lò, chủ quầy chia ra bỏ vào trong hai chén gỗ tròn màu nâu, rưới lên nước lèo trong lò bên cạnh, rải hành lên, rưới ít dầu, hoành thánh thơm phức liền ra lò. Có lẽ quá mức đói bụng, hoặc là quá lâu chưa nếm qua vị của "vằn thắn", Ngải Thanh đã gấp rút muốn ăn, chờ chủ quầy bưng lên bàn, liền lập tức cầm muỗng múc, muốn ăn ngốn một phen, ai biết.......
"A, nóng nóng, nóng....." Kết cục của tham ăn luôn là lưỡi chịu tội.
"Đứa bé này, đói nữa cũng không thể vội như vậy a, bỏng rồi đi." Lý thị buồn cười nhìn Ngải Thanh cứ "phù phù phù phù" hà hơi bên cạnh, vội đưa ly nước lạnh qua, sau đó lại cầm chén hoành thánh của Ngải Thanh qua thổi thổi, chờ hơi nguội chút mới lại đẩy trả cho y.
Cảm nhận được ý cười của vú nương, mặt Ngải Thanh "phừng" đỏ bừng, này cũng quá mất mặt, nhưng đỏ mặt cũng chỉ kéo dài không đến hai phút, tâm tư của Ngải Thanh liền lại bị chén hoành thánh sắc hương vị đủ cả kia thu hút, múc một viên lên, sau khi để bên miệng thổi, lập tức bỏ vào trong miệng, cảm nhận trơn mềm giữa môi răng, nhân trong hoành thánh là thịt heo tươi, chất thịt nguyên chất, tươi non vô cùng, uống một hớp nước lèo, rất ngon, nếu thêm chút ớt hiệu quả hẳn sẽ ngon hơn. Thật sự quá bất ngờ, không ngờ cổ đại không có bột ngọt, lại cũng có thể làm ra vị tươi ngon như vậy, không thể không bội phục trí tuệ và trù nghệ của cổ nhân.
Một chén hoành thánh rất nhanh thấy đáy, tuy rất muốn một chén nữa, nhưng nghĩ đến lát nữa trong chợ có lẽ còn có nhiều đồ ngon hơn, Ngải Thanh cũng đành phải nhịn đau buông xuống. Sau khi vú nương trả tiền, liền dắt Ngải Thanh rời đi, đồ muốn mua không ít, phải nhanh chút mới được.
-------
Tác giả có lời muốn nói: chương sau tiểu công chính thức xuất hiện nha......
Tiểu chính thái đáng yêu vs đại ca ca ôn nhu
Ps: tôi thật muốn viết tình tiết lớn lên nhanh chút a, nhưng sao cứ kéo dài......
Giờ thìn: tương đương 7-9h Bắc Kinh.
Ngải Thanh đến cổ đại tốt xấu cỡ 1 tháng, cho nên, hiểu rõ thời gian cổ đại cũng là bình thường a, huống chi ngữ văn cao trung đều có giới thiệu a, Ngải Thanh là một học sinh giỏi nha!