Từ trên núi trở về, mặt trời còn chưa lặn, lộ ra nửa vầng tròn lơ lửng trên bầu trời.
Như có cảm ứng, trước khi hai người Ngải Thanh còn chưa vào cửa, bảo bảo đã bắt đầu nhốn nháo, Lê Vân Thanh đành chịu đành phải bế bé ra cửa, mới vừa bước ra thềm cửa, xa xa liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc sóng vai đi.
"A cha, người sao đứng ở đây?" Ngải Thanh cũng nhìn thấy a cha nhà mình, tuy trái cây phần lớn đều bị Trần Lương xách, nhưng gùi đeo của Ngải Thanh còn chứa một nửa, đối với y mà nói cũng là phụ tải, đè vai có chút đau, không thể chạy nhanh, chỉ có thể từ từ đi tới.
"Nhi tử bảo bối nhà con tinh, cứ nháo đòi ra ngoài, ta trái lại tưởng nó quá ngột ngạt, không ngờ lại vì đón hai đứa." Lê Vân Thanh cười đáp, nhìn thấy Ngải Thanh không ngừng điều chỉnh gùi tre trên hai vai, lập tức kêu hướng trong viện, "Tô Dịch Dương, mau ra đây."
Tô Dịch Dương vừa nghe Vân nhi nhà mình kêu, bỏ dược liệu trong tay xuống cấp tốc chạy đến, "Vân nhi, kêu ta chuyện gì?"
"Giúp Thanh nhi lấy gùi tre xuống." Trực tiếp ra lệnh, cũng không nói nhiều.
"A, a cha, cha, không cần đâu, này đều đến cửa nhà rồi." Ngải Thanh khước từ.
"Được rồi, Thanh nhi, đưa cha đi, Kỳ nhi hẳn nhớ con rồi, đi bế nó chút." Tô Dịch Dương cẩn thận lấy gùi tre đeo trên vai Ngải Thanh.
Tựa hồ vì nghiệm chứng tính chân thật của lời nói của Tô Dịch Dương, tiếng kêu gào của bảo bảo trong lòng Lê Vân Thanh tích cực hơn. Nhìn bảo bảo cứ nhào tới mình, Ngải Thanh đành phải đưa gùi cho cha, từ trong lòng a cha bế bé qua. Cảm nhận được cái ôm quen thuộc, Tử Kỳ bảo bảo cười càng thêm thoải mái, túm áo trước ngực Ngải Thanh không buông tay, khóe miệng chảy ra dịch thể đáng nghi.
Hài tử là thể liên hệ kỳ diệu, nhất là mình mang thai 10 tháng nhịn đau sinh ra, mang dòng máu của mình và ái nhân, sự yêu thương trong lòng kia là phát ra từ trong khung. Ngải Thanh nhìn bảo bối trong lòng, nhận lấy khăn tay a cha đưa, cẩn thận lau khóe miệng của bảo bảo.
"Đều đứng đây làm gì, mau vào thôi." Lê Vân Thanh lên tiếng.
Đặt gùi và sọt tre xong, Ngải Thanh và Trần Lương đơn giản rửa mặt chải đầu, thay quần áo xong mới vào bàn ăn cơm tối. Vốn Ngải Thanh là muốn nhân lúc sau bữa cơm thanh lý đồ thu hoạch hôm nay chút, nhưng Trần Lương sợ y mệt quá, liền giục y về phòng nghỉ ngơi sáng mai lại làm.
Xoa hai cánh tay và vai nhức mỏi, Ngải Thanh nghĩ kỹ cũng cảm thấy có lý, liền cùng Trần Lương về phòng.
"Thanh nhi, đến đây." Trần Lương ngồi ở mép giường gọi Ngải Thanh.
"Chuyện gì?" Nghe tiếng, Ngải Thanh bưng ly trà trong tay đi đến đối phương, trên mặt mang theo nghi hoặc.
Trần Lương không đáp, chỉ là uống một hớp trà trong tay Ngải Thanh, đặt cái ly trên ghế thấp bên giường.
Mặt Ngải Thanh quả nhiên không kiềm được đỏ lên, đó là mình uống qua a.
Trần Lương nhìn bảo bối đỏ mặt, cười cười, động thủ muốn cởi áo lót của Ngải Thanh.
"Ngươi làm gì?" Ngải Thanh giật mình, cuống quýt đè lại tay to của đối phương, Trần Lương sẽ không lúc này muốn đi, nhưng mình hôm nay thật mệt a.
Trần Lương không giải thích, dời tay nhỏ phủ trên mu bàn tay mình ra, tiếp tục cởi dây lưng của áo lót.
"Lương, hôm nay thật mệt, hôm khác được không, hôm khác nhất định làm ngươi tận hứng." Này đều nói gì a, Ngải Thanh chỉ cảm thấy mặt mình như bị hấp chín, thật sự quá không biết xấu hổ. Vội vàng lại chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra chút mệt mỏi, định kích phát thương xót của đối phương.
"Ha hả." Trần Lương cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng, tay trái từ trên ghế thấp cầm qua một cái bình sứ, lắc lắc trước mặt Ngải Thanh.
"Đây là?" Ngải Thanh hình như đã có chút hiểu.
"Đây là lấy được từ chỗ cha, nói là trị rách da, sưng ứ rất hay." Trần Lương không trêu chọc nữa, nói ra tâm ý của mình.
"Hả?" Ô long này nháo cũng quá lớn rồi đi!
"Được rồi, mau để ta xem thử vết thương trên vai ngươi." Trần Lương đặt bình thuốc một bên, sau khi cởi dây lưng ra, chậm rãi tuột áo lót xuống. Thấy Ngải Thanh còn sững sờ, xoay đầu đến bên tai đối phương, trêu chọc, "Chờ sau khi vết thương ngươi lành, nhớ làm ta tận hứng."
"Oành!" Như một tiếng sấm vang tận đầu óc, Ngải Thanh thật hận mình vì sao đã nói lời chọc người như thế.
Trần Lương vội vàng tháo lui, nói giỡn nếu quá mức, khách phòng còn chờ hắn đó. Thu lại cười đùa vừa rồi, nghiêm túc đánh giá vai của Ngải Thanh.
Gùi đeo không nặng, nhưng đối với Ngải Thanh ít làm việc nặng mà nói, vẫn lưu lại "di chứng" không nhẹ, chỗ bả vai lưu lại vết đỏ rõ ràng, từng vết đâm hai mắt Trần Lương phát đau, lòng đau hơn! Đáng để vui mừng là, không có rách da, không thì sợ là càng đau.
Trần Lương cầm bình thuốc qua, mở nút, một mùi thuốc lập tức tràn ra, có mùi vị mát mẻ, Ngải Thanh ngửi cũng cảm thấy thoải mái.
Tỉ mỉ bôi thuốc đến chỗ vết thương, lại thổi thổi, Trần Lương lại cầm một miếng vải mỏng nhỏ lên quấn lấy bả vai, thỉnh thoảng quan sát vẻ mặt của đối phương, sợ làm đau y.
"Được rồi, mấy ngày này cẩn thận xử lý, không thể nhúng nước, biết không?" Trần Lương lại nhẹ nhàng mặc lại áo lót trên người Ngải Thanh.
"Ừm, biết." Cảm nhận được trên người không trần trụi nữa, Ngải Thanh lúc này mới mở mắt, vừa mở ra liền nhìn thấy đôi mắt ôn nhu, mang theo thương tiếc, đầy yêu thương, như ma ám, Ngải Thanh không cách nào không bị lôi kéo, hút lấy!
Không biết là ai hôn ai trước, chờ lúc có ý thức, đôi môi hai người đã quấn vào nhau, môi lưỡi hai người câu lấy nhau, hôn mút, cho đến khi Ngải Thanh nghẹn đó mặt.
Đầu dựa ở vai Trần Lương, Ngải Thanh ra sức thở dốc, tay trái Trần Lương đặt trên eo y, tay phải tỉ mỉ xoa lưng y, hai người đều cần bình tĩnh, nếu không thì đốm lửa này sợ là rất khó dập tắt.
"Ngủ sớm thôi." Trần Lương mở miệng.
Ngải Thanh cũng biết hiện tại không phải lúc làm chuyện đó, đành phải gật đầu.
Có lẽ ngày này quá mức mệt nhọc, Ngải Thanh ngủ thẳng đến giờ thìn hôm sau mới dậy, cha không hổ là thần y, thuốc này thật sự thần kỳ, mới qua một đêm, Ngải Thanh đã cảm thấy vai không đau nhức nữa, giơ tay hoạt động chút, không còn chút cảm giác đau đớn.
Mặc đồ xong, rửa mặt xong, Ngải Thanh mở cửa phòng đi ra ngoài, liền thấy Trần Lương ngồi trong viện bện sọt gỗ.
"Dậy rồi," Trần Lương nghe thấy tiếng cửa, xoay đầu nhìn Ngải Thanh, "Trong bếp còn hâm đồ ăn, mau đi ăn chút, đừng để đói bụng."
"Ừm."
"Ngươi đây là làm gì?" Ngải Thanh ôm một tô mì trứng tỉ mỉ nhai, dời ghế gỗ ngồi bên cạnh Trần Lương.
"Trần bá nhờ ta làm cho ông." Trần Lương linh hoạt động khớp ngón tay, nhanh chóng bện.
"À. A cha và bảo bảo đâu?" Ngải Thanh không hỏi cha nhà mình, bởi vì không cần hỏi cũng biết, gần đây cha bận làm lại nghề cũ, trốn trong phòng chơi đùa dược liệu của ông. Không thể không nói, cha y xác thực là dược si.
"Kỳ nhi buổi sáng thức dậy liền khóc nháo, a cha sợ đánh thức ngươi, liền bế nó đến nhà Vương tẩu rồi."
"Bảo bảo khóc nháo?" Ngải Thanh bắt được mấu chốt, phải biết bảo bảo nhà y thích cười nhất, là rất ít khóc a, nghĩ đến đây, lòng Ngải Thanh lập tức nhấc lên, "Trần Lương, bảo bảo chắc không phải sinh bệnh rồi?"
Dừng động tác trong tay, lau tay, Trần Lương an ủi xoa đầu mày nhăn lại của Ngải Thanh, nói, "Cha xem qua rồi, không sao, hài tử còn nhỏ, có đứa nào là không thích khóc, đừng lo lắng quá."
"Ừm." Ngải Thanh gật đầu, tuy như vậy, y vẫn lo lắng, này là bảo bảo nhà mình a, nghĩ hồi, trái tim lại không an phận, bỏ tô xuống, liền chạy ra cửa nhà.
Trần Lương đành chịu lắc đầu, biết đối phương không đích thân xác nhận là sẽ không an tâm, chỉ có thể tùy đối phương.
Ngải Thanh mới vừa vào trong viện Vương gia, liền nghe thấy tiếng gào khóc, lòng không nén được lại quặn cái, cấp tốc chạy đến nhà chính.
"Thanh nhi, con sao đến đây?" Lê Vân Thanh lúc này đầy mặt đành chịu, bế bảo bảo khóc không ngừng trong lòng dỗ dành, nhưng tiểu tổ tông này hiển nhiên không phải loại dễ dỗ, mình và Vương tẩu dỗ nửa ngày cũng không thấy hiệu quả.
"A cha, bảo bảo sao khóc lâu như thế?" Ngải Thanh đau lòng, vội vàng đi tới, đón lấy từ trong tay a cha.
"Ta cũng không biết, buổi sáng dậy còn tốt chán, ăn bữa sáng xong liền bắt đầu khóc." Lê Vân Thanh cẩn thận đưa hài tử cho Ngải Thanh.
"Ơ? Sao ngừng rồi?" Vương tẩu kinh ngạc nói.
Hai người Ngải Thanh và Lê Vân Thanh lúc này mới phát hiện bảo bảo vốn còn khóc lớn, lúc này lại ngừng khóc nháo, ngoan ngoãn nằm trong lòng Ngải Thanh, ngặm ngón tay, tròn đôi mắt tinh xảo bất động nhìn Ngải Thanh, có điều khóc lâu quá, tuy ngừng khóc lớn, lại vẫn thút thít, đầy mặt nước mắt.
Ngải Thanh móc khăn tay ra dịu dàng lau cho bảo bảo, không khóc thì tốt.
"Tiểu tử này, sao lúc này liền ngừng rồi?" Lê Vân Thanh nhăn mũi, nghi hoặc nói.
"Đúng vậy, mới nãy hai ta dỗ thế nào đều không ngừng được?" Vương tẩu cũng là đầy mặt nghi vấn.
Vương Tiểu Hổ nhìn ba người lớn, lắc đầu, nói ra chân tướng: "Bảo bảo nhớ mẹ."
"Hả?!" Ba người đồng loạt nhìn Vương Tiểu Hổ, nhìn một hồi, lại dời tầm mắt về bảo bảo trong lòng Ngải Thanh, lúc này đang mặt mày hớn hở.
Thì ra như vậy a!
------
Pu: bảo bảo thiệt dễ thương quá, muốn nựng (^ω^)