Lý Anh như nguyện xuất giá, Ngải Thanh thật sự không yên tâm để mình vú nương ở lại Tô gia, liền bàn với Trần Lương đón Lý thị đến thôn Trần gia, ba người đơn giản thu xếp một phen, buổi chiều liền ngồi thuyền về thôn.
Khác với Ngải Thanh đơn thuần lo lắng Lý thị đón về Trần gia, Trần Lương kỳ thật có mục đích của mình, không, nên nói từ sau khi bà mối Giả xảy ra chuyện, lúc lên kế hoạch xuất giá cho Lý Anh, trong lòng Trần Lương luôn có dự định này___hắn muốn khôi phục thân nam nhi cho Thanh nhi, cùng Thanh nhi đường đường chính chính làm một đôi phu phu.
Trần Lương sau khi định chủ ý, buổi tối về đến nhà, liền nói ý nghĩ của mình cho Ngải Thanh và Lý thị nghe.
Hai người vừa nghe xong, Lý thị là đầy mặt kích động, Ngải Thanh thì có chút bình tĩnh.
Lý thị luôn vì sự ích kỷ lúc đầu của mình mà áy náy, nếu không Thanh nhi của mình đại khái cũng không cần dùng thân nam nhi giả thành nữ, hiện giờ Trần Lương lại nguyện trả cho Thanh nhi một danh phận, mình sao có thể không kích động, vội gật đầu biểu thị tán thành.
Ngải Thanh cũng vui vẻ chính mình có thể khôi phục thân nam nhi, dẫu sao cứ mặc nữ trang không phải ý định ban đầu của mình, còn phải thời thời khắc khắc lo lắng bị người đoán ra, hơn nữa y cũng khát vọng có thể quang minh chính đại dùng thân phận thật xuất hiện trước mặt người khác, cùng Trần Lương kề vai sát cánh, nhưng Ngải Thanh nghĩ xa hơn Lý thị, nếu khôi phục thân nam nhi, vậy chuyện gả thay không phải sẽ bị vạch trần?
Trần Lương nhìn ra lo lắng của Ngải Thanh, vỗ tay y, giải thích, "Sẽ không có chuyện, chuyện định hôn lúc đầu quá mức vội vã, biết rõ đối tượng định hôn trừ mấy người chúng ta, thì chỉ có bà mối Giả kia, nhưng giờ bà ta đã chết, trên đời không còn ai biết tình hình thực tế nữa. Đến lúc đó chúng ta lại giải thích với người trong thôn ba tháng trước mặc nữ trang là quy củ tổ tiên nhà ngươi quy định là được."
Trần Lương nói rất có lý, cả Ngải Thanh luôn lo lắng cũng yên tâm không ít, nhưng mày lại như cũ nhíu chặt, dùng thân nam tử thật sự không có vấn đề sao?
"Sẽ không có chuyện, tin tưởng ta, ta sẽ luôn ở bên ngươi." Trần Lương nói xong, cũng bất chấp Lý thị ở đây, ôm Ngải Thanh vào trong lòng.
Lý thị thấy phu phu hai người như vậy, cũng thức thời rời khỏi, còn không quên đóng cửa lại cho hai người.
Thôn Trần gia là một thôn trang nhỏ, người trong thôn luôn trải qua cuộc sống bình yên an cư lạc nghiệp, gió yên sóng lặng, gió yên sóng lặng, nhưng ngày này, trong thôn lại nổi lên sóng to gió lớn___vợ của Trần Lương là nam!
Ban đầu, thôn dân còn tưởng là người nhiều chuyện kia nói hươu nói vượn, nhưng Trần Lương lại sáng tỏ cho đáp án___vợ mình xác thật là nam tử, còn mình lúc đầu giấm diếm thân phận vợ và vợ mặc nữ trang hoàn toàn là bởi vì quy củ nhà vợ định ra, vì cách này có thể có được vận phúc. Tựa hồ là phối hợp cách nói của Trần Lương, Ngải Thanh cũng không mặc nữ trang nữa, đổi thành nam trang.
Đương sự đều đã xác nhận như vậy, thôn dân cuối cùng đã tin. Trần Lương làm người hiền lành chính trực, Ngải Thanh sau khi đến cũng biểu hiện thiện lương giỏi giang, cho nên đối với hai người sau khi làm sáng tỏ sự tình, thôn dân không có ý phản cảm quá lớn, nếu nhất định muốn nói không tự nhiên, đó cũng chỉ xuất phát từ chuyện đối với nam nam thông hôn mà thôi. Pháp lệnh triều đình tuy không cấm nam tử thông hôn, nhưng thời gian pháp lệnh ban hành dẫu sao không dài, mọi người lại luôn bị ảnh hưởng sâu quan niệm truyền thống, kêu họ lập tức chấp nhận nam nam thông hôn vẫn là không dễ, nhất là Ngải Thanh đã giả nữ nhân ba tháng.
Bên này thôn dân vẫn nghị luận sôi nổi, bên kia lại là một chuyện lớn___hoàng đế ban bảng hiệu cho thôn Trần gia, khen thưởng thủ pháp có đạo, lý do tất nhiên là chuyện phu phu Trần Lương Ngải Thanh thành hôn là ủng hộ pháp lệnh mới, cách tân tục lệ cũ. Theo nhau mà đến là quà mừng tân hôn của thừa tướng đương triều___lời đề tự tay viết của thừa tướng: Bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm!
Đều nói ngôn hành của lãnh đạo có hiệu ứng di truyền, quả thật không giả. Đương kim hoàng đế và thừa tướng đã cởi mở như vậy, chân thành chúc phúc nam tử thông hôn, nếu đám dân thường mình cứng đầu nữa, vậy há không phải lạc hậu hơn người, thế là đường dẫn như bị khai thông, các thôn dân cũng sôi nổi biểu đạt ý chúc phúc với phu phu hai người.
Nghe nói, triều Đại Tống từ đấy về sau liền dấy lên nhiệt tình nam nam thông hôn, có điều đấy là sau này.
Ngải Thanh cười nói cảm tạ với thôn dân đến chúc phúc xong, liền đóng cửa nhà mình.
"Vì sao hoàng đế sẽ ban bảng hiệu? Còn có a, nghĩa phụ sao sẽ biết chuyện ta khôi phục thân nam nhi?" Ngải Thanh thật sự nhịn không được, vẫn nói ra hết nghi hoặc mấy ngày nay của mình, đột nhiên nhìn thấy Trần Lương cười đắc ý, lại nghĩ kỹ trước sau, bổ sung, "Là ngươi làm?"
"Ừ." Trần Lương cũng không phản bác, vừa khắc gỗ trong tay, vừa trả lời Ngải Thanh.
"Sao ngươi làm được? Đó là hoàng đế a?"
"Còn nhớ ngọc bội ngày đó nghĩa phụ tặng không?" Trần Lương dừng việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Ngải Thanh, thấy đối phương gật đầu, liền lại tiếp tục nói, "Từ sau khi biết bà mối Giả chết, trong lòng ta liền có suy nghĩ như vậy, nhưng sợ đến lúc công khai sẽ làm người chịu tổn thương không biết trước, cho nên sớm đã cầm ngọc bội đi huyện nha, để huyện thái gia giúp truyền thư cho nghĩa phụ, báo cho biết toàn bộ dự định của ta, hi vọng nghĩa phụ có thể tương trợ một phần. Chỉ là không ngờ, thôn dân sau khi nghe được ngươi là nam nhi, lại không có cảnh tượng như ta nghĩ, có lẽ là ta tiểu nhân rồi."
Ngải Thanh thật không ngờ Trần Lương vì y mà âm thầm làm nhiều chuyện như thế, mình còn luôn ngốc nghếch cái gì cũng không biết, chỉ đơn phương hưởng thụ ôn nhu của hắn, lại chưa từng làm bất cứ chuyện gì cho hắn, nghĩ đến đây, Ngải Thanh liền cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, trong hốc mắt cũng nhiễm lên chút ướt át.
"Vì sao khóc rồi? Là không thích ta giấu ngươi mấy chuyện này?" Trần Lương đột nhiên thấy Ngải Thanh đỏ hốc mắt, trong lòng đau không thôi, tưởng mình chọc y, vội ôm y vào trong lòng, vỗ lưng y xin lỗi, "Xin lỗi, ta không nên giấu ngươi, nhưng ta sợ sẽ tổn thương ngươi, cho nên mới........"
Nói chưa xong, dư âm liền tiêu tan giữa môi răng của hai người.
Ngải Thanh không biết nên biểu đạt cảm kích của mình với Trần Lương thế nào, chỉ có thể dựa vào cách nguyên thủy nhất của nhân loại truyền toàn bộ yêu thương đầy ắp cho đối phương.
Ngày thường đều là Trần Lương chủ động, lần này đột nhiên biến thành mình, Ngải Thanh có chút không biết làm sao, chỉ có thể nhớ lại cách làm lúc trước của Trần Lương, dựa vào bản năng cẩn thận há miệng nhỏ của mình ra, để lưỡi nhỏ ướt xông vào trong miệng đối phương, tìm kiếm lưỡi đối phương cùng triền miên.
Nhưng, Ngải Thanh quá xấu hổ, sau khi quấn quýt hồi lâu, vẫn chưa nắm bắt được, Trần Lương đành phải hóa bị động thành chủ động, một tay đỡ đầu bảo bối, tay khác khóa chặt eo thon của y, cuồng loạn vói lưỡi mình vào trong ruộng đồng thơm của bảo bối, câu lấy lưỡi thơm trơn ướt mềm mại của y, mút nước bọt ngọt ngào trong miệng y.
"Ưm....." Hôn sâu ngọt ngào nóng mặt như vậy, Ngải Thanh nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
(Không được rồi, phải dừng lại!) Trần Lương đã cấm dục nửa tháng, chỉ một cái hôn kịch liệt, liền đã có thể triệt để khơi lên mọi dục niệm trong lòng hắn, nhưng bảo bối......
Trần Lương cảm thấy đẩy bảo bối trước mắt ra gần như tốn hết khí lực của mình, chưa từng nghĩ mình lại cũng sẽ có thời khắc không chịu nổi một kích như vậy.
Bị đột ngột đẩy ra, Ngải Thanh vẫn ngớ ra, đôi mắt mơ màng nhiễm chút hơi ẩm, má ửng đỏ như hoa đào kiều diễm, môi trơn sưng đỏ nhẹ thở hương thơm, rõ ràng là xuân tình phơi phới, Trần Lương chỉ cảm giác chỗ không dễ dàng đè xuống của mình lại lần nữa cứng lên.
Trước khi lý trí mất sạch, Trần Lương sáng suốt lựa chọn trốn khỏi hiện trường......
Chờ lúc Ngải Thanh phản ứng lại, một tiếng rống như vua sư tử đang phẫn nộ vọt ra từ phòng của hai người, "Trần Lương, khốn kiếp ngươi......."
Buổi tối, Trần Lương tất nhiên là tốn một phen miệng lưỡi mới lại leo lên giường của hai người, xin lỗi giải thích, "Thanh nhi, xin lỗi, tướng công sai rồi, mấy ngày này ngươi không thoải mái, ta thật sự chỉ lo lắng cơ thể ngươi mà thôi. Nếu không, ta sao có thể bỏ mỹ thực bên miệng a....." Câu cuối cùng, Trần Lương nói đến rất nhỏ tiếng, sợ không cẩn thận lại chọc tức bảo bối lần nữa bị đá xuống giường.
"Được rồi, ngươi còn muốn ngủ không a, không ngủ thì ra ngoài." Kỳ thật nghe xong giải thích của Trần Lương, trong lòng Ngải Thanh là thoải mái không ít, phải biết hành vi trốn tránh buổi chiều của hắn suýt chút nữa hại mình tưởng hắn ghét bỏ mình.
"Được được, chúng ta ngủ thôi." Trần Lương vội vàng vỗ về, đắp chăn cho hai người, nhắm mắt ngủ.
Có lẽ là ban ngày quá mệt, vừa ngủ, hai người rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau.
Trần Lương và Ngải Thanh gõ cửa nhà Vương ca Vương tẩu.
Vương tẩu vừa mở cửa liền thấy phu phu hai người đứng ngoài nhà, vội vàng đón hai người vào, trong miệng như oán trách, "Chao ôi, ta tưởng là ai, hai người các ngươi nếu đã đến, trực tiếp vào viện là được, còn gõ cửa cái gì."
Trần Lương và Ngải Thanh làm sao cũng không ngờ, sau khi làm rõ thân phận của Ngải Thanh, lần nữa gặp Vương tẩu, đối phương lại phản ứng tự nhiên như vậy, từ ngữ chọn lọc vốn nghĩ xong cũng dừng bên miệng, không biết nên nói ra không.
Vương Lão Thực lúc này cũng đang từ trong phòng đi ra, trong tay dắt Vương Tiểu Hổ, nhìn thấy phu phu hai người, chào hỏi như bình thường, "Hai ngươi sao đến đây, ăn sáng chưa, tẩu tử ngươi vừa nấu xong, thuận tiện ăn chút?"
"Lương thúc sớm," Vương Tiểu Hổ hiểu chuyện chào Trần Lương xong, lại nhìn Ngải Thanh bên cạnh, vò đầu nhỏ, như nhớ đến gì, lập tức thoát khỏi tay cha chạy đến Ngải Thanh, "Thím, thím đến rồi a."
Ngải Thanh sững sờ, y tưởng, tưởng sẽ bị nhà Vương ca chỉ trích a, sao sẽ là phản ứng này?
Vương tẩu vừa thấy hai phu phu như vậy, liền cũng rõ mục đích đến của hai người hôm nay, mở miệng nói, "Lời khác ta cũng không nói nhiều, ở trong mắt Vương tẩu, hai ngươi mãi mãi đều là đệ đệ tốt và___đệ quân tốt của ta và Vương ca của ngươi, cũng mãi mãi đều là thúc thúc tốt và thím tốt của Tiểu Hổ."
"Cảm ơn, cảm ơn!" Giờ này khắc này, cũng chỉ có hai chữ này mới có thể biểu đạt cảm kích của hai người.
"Được rồi, cũng đừng đứng nữa, mau vào phòng, ăn bữa sáng." Vương Lão Thực là người trung thực, mấy lời phiến tình kia là một câu cũng không biết, nhưng lúc này, lời bình thường này đã hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
"Đúng vậy, đúng vậy, Lương thúc, thím, mẹ đã làm bánh trứng nha, rất ngon." Vương Tiểu Hổ dắt tay Ngải Thanh đi thẳng vào trong phòng, Ngải Thanh không có bất cứ thoái thác nào, trực tiếp theo nó vào.
Trần Lương thấy thế, cũng theo bước chân của Vương ca.
Sau khi rời khỏi Vương gia, Ngải Thanh và Trần Lương buổi trưa lại đến nhà Trần bá Trần thẩm, hai vị lão nhân tuy lớn tuổi, nhưng suy nghĩ lại cũng không hề cổ hủ, chỉ nói hai người cố gắng sống, liền như thường giữ hai người lại ăn cơm trưa, phu phu hai người tất nhiên cũng không cự tuyệt, một bữa cơm ăn vô cùng vui vẻ.
Cho dù người bình tĩnh nữa, không hề gì nữa, có thể được thông cảm và chúc phúc của người bên cạnh, hạnh phúc mới sẽ vĩnh cửu......