Ngải Thanh là thật hối hận rồi, sắc dụ gì đó, quả nhiên là phải trả cái giá đau thương. Cả một đêm a, lúc tỉnh lại lần nữa, Ngải Thanh đều cảm thấy eo đã không phải của mình, nhức mỏi không thôi.
Trần Lương cũng hối hận, nhìn người nằm trên giường không thể động đậy, trong lòng từng trận thít chặt. Trần Lương thừa nhận, xung động đêm qua không phải toàn bộ là do không khống chế được ý chí, nhiều hơn là bởi vì ăn giấm, muốn hung hăng chiếm hữu y, tuyên cáo y là của mình, cho nên từ trên điểm này mà nói, hắn lại không hối hận.
Ngải Thanh nằm trên giường cả ngày, mới có thể miễn cưỡng xuống giường, nghĩ eo tê nhức, khó tránh trong lòng không thoải mái, cả ngày này liền cũng không cho Trần Lương sắc mặt tốt gì; Trần Lương cũng biết đã làm quá mức, liền tận lực lấy lòng, chiếu cố y từng li từng tí, từ bưng trà đưa cơm đến xoa ấn cơ thể, ôm đồm hết.
Ba ngày sau.
"Mặc kệ, ngươi đã đáp ứng ta, ta cũng muốn đi."
"Nhưng, eo ngươi...."
"Ngươi còn dám nói, là việc tốt ai làm. Trần Lương, ta thật sự tốt rồi, ngươi xem ta bây giờ rất linh hoạt."
Trần Lương nhíu mày, như đang suy xét. Hôm nay là ngày thu hoạch lúa trong thôn, vốn đã đáp ứng để Thanh nhi cùng đi, nhưng mà đã xảy ra chuyện ngày đó, cũng không biết hiện giờ khôi phục thế nào, hắn lại làm sao có thể nhẫn tâm để Thanh nhi chịu khổ được; nhưng nếu không đáp ứng, phỏng chừng lại sẽ nháo, đây là chính mình kiến thức qua.
Ngải Thanh thấy mày Trần Lương giãn ra, liền biết đã đạt được, thế là không chờ Trần Lương phản ứng, trực tiếp vác sọt đựng liềm lên chạy ra ngoài.
Chờ lúc Trần Lương phát hiện, đã muộn rồi, liền cũng đành phải để y theo.
"Vương ca Vương tẩu, hai người sao đến đây?" Ngải Thanh vừa chạy đến cửa, liền nhìn thấy ba người nhà hàng xóm đứng ở cửa.
"Đệ muội, ta đến tìm Lương đệ lấy máy dập lúa." Trên mặt Vương Lão Thực nở nụ cười hiền hậu.
Vào niên đại kia, một cái máy dập lúa vừa dày vừa nặng đối với nông dân mà nói tuyệt đối là báu vật, giá cả tất nhiên không rẻ, cho nên rất nhiều nhà liền hùn vốn cùng mua một cái thay phiên dùng, Trần Lương trước kia gia cảnh bình thường, cho nên liền luôn làm chung với nhà Vương Lão Thực.
Vương Lão Thực đi vào trong viện, cùng Trần Lương khiêng máy ra ngoài cửa, để trên xe gỗ, đám người liền xuất phát. Gió sáng sớm mát mẻ thổi vào mặt, có lẽ là do được mùa, trên mặt mỗi người trên đường đều đầy tươi cười rực rỡ.
Chờ lúc đến ruộng lúa, mặt trời đã ló ra nửa mặt cười, chiếu mảng vàng óng lớn trước mắt, cùng gió nhẹ thổi, lay sóng lúa một vòng lại một vòng, từng đợt hương lúa ập vào mũi. Đây, chính là mùa gặt hái tốt đẹp a!"
Xuống ruộng, Ngải Thanh cầm liềm theo bên cạnh Trần Lương, học hắn cắt lúa. Trần Lương rất thuần thục, đôi tay rắn chắc có lực như đang cầm mái chèo gỗ, theo sóng lúa chèo tới trước, không bao lâu liền khai phá ra một mảnh đất trống, chỉnh tề chất lúa đã cắt ở một bên, lại bắt đầu vòng xuất phát mới.
Trần Lương mặc áo ngắn vải thô, da thịt màu mạch khỏe mạnh lộ dưới ánh mặt trời, như bọc một tầng vàng óng lóa mắt, Ngải Thanh chỉ cảm thấy mình sắp sa vào, vội vàng lắc đầu nhỏ, học dáng vẻ của Trần Lương, tóm từng bó lúa, dùng liềm cắt. Bởi vì là lần đầu tiên cắt lúa, Ngải Thanh không linh hoạt lắm, nhưng may mà thông minh, liền cũng rất nhanh lên tay, phu phu hai người một trái một phải khai phá.
Trần Lương là có chút lo lắng, cho nên cứ cắt một lúc thì sẽ xoay người nhìn Ngải Thanh một cái, thấy không khác thường lại lần nữa giơ liềm lên.
"Thím, con đến giúp thím." Một giọng trẻ con trong trẻo đột nhiên vang lên từ sau lưng Ngải Thanh.
"A, là Tiểu Hổ à." Ngải Thanh xoay người, phủi cỏ khô trên người, khom người xuống ngang bằng Tiểu Hổ.
"Thím, con đến giúp thím." Vỗ ngực nhỏ của mình, Tiểu Hổ ngửa mặt nói.
"Ha hả, tiểu hài tử không thể cầm dao nha." Muốn sờ mặt nhỏ của nó, lại sợ làm bẩn, đành phải buông tha.
"Vậy, con đến mót lúa." Tiểu Hổ bĩu môi thỏa hiệp nói, mặt nhỏ đầy mất mác.
"Tiểu Hổ đi giúp cha mẹ con, được không?"
"Nhưng mẹ nói bảo con đến giúp thím, mẹ nói thắt lưng thím không thoải mái, bảo con đến trò chuyện với thím."
"Phừng" một tiếng, mặt Ngải Thanh như bị lửa đốt, đỏ bừng, (mất mặt quá, lẽ nào đã bị Vương tẩu phát hiện, a a, Trần Lương đáng chết, Trần Lương thối, trở về không giáo huấn ngươi đàng hoàng ta liền không gọi Tô Ngải Thanh!)
Bình phục tâm trạng một chút, Ngải Thanh lúng túng cười với Tiểu Hổ, "Ha hả, vậy cám ơn a."
"Đừng khách khí, mẹ nói, nam nhân thì nên bảo hộ nữ nhân." Trên mặt nhỏ màu mật biểu tình kiêu ngạo.
"Xì, con thật đáng yêu." Cọ quần áo chà sạch tay, Ngải Thanh thật sự nhịn không được véo mặt đầy thịt.
Sau nhạc đệm nho nhỏ, Ngải Thanh lại bắt đầu công tác cắt lúa, Vương Tiểu Hổ thì ngồi xổm cách không xa bên cạnh Ngải Thanh, xách giỏ gỗ nhỏ, lượm mót lúa rơi xuống.
Sau khi cắt hơn nửa ruộng lúa, Trần Lương liền cùng Vương ca khiêng máy dập lúa trên bờ đến trong ruộng, sau khi đặt xong, bỏ bó lúa lớn vào máy, giẫm bàn đạp; Ngải Thanh và Vương tẩu thì đứng canh bên thùng gỗ, ngăn hạt lúa bay ra ngoài.
Tiếng máy dập lúa trộn quấy lộ ra chút ken két, ầm ầm vang lên, như một bài hát gặt hái, hát đến vui vẻ, hét đến náo nhiệt, lảnh lót vang vọng ở đồng ruộng nông thôn, tiếng ca liên tục không dứt, kéo dài rất lâu rất lâu.......
Chờ lúc thùng gỗ đựng được bảy tám phần, Vương ca và Trần Lương liền khiêng lên đặt trên xe gỗ.
Cho đến lúc chạng vạng, hai nhà mới thu dọn về nhà.
Vốn eo đã mỏi, lại cộng thêm việc thể lực cường độ cao như vậy, Ngải Thanh vừa về đến nhà tắm xong liền ngủ, mơ hồ bị Trần Lương gọi dậy đút cơm xong, lại lần nữa ngã xuống.
Nhìn y vẻ mặt mệt mỏi, Trần Lương vừa đau lòng vừa đành chịu, sau khi dọn dẹp sơ, nằm bên cạnh y, nhẹ nhàng xoa thắt lưng y.
"Trần Lương?" Hưởng thụ phục vụ săn sóc, Ngải Thanh cọ cọ mặt, dựa trước ngực Trần Lương.
"Hử?"
"Chúng ta còn bao nhiêu ruộng vậy? Ngày mai còn phải tiếp tục không?" Ý thức có chút mệt, nhưng còn xem như rõ rệt.
"Ừ, chúng ta tổng cộng có bốn mẫu ruộng lúa, ruộng loại một, ruộng loại hai mỗi loại hai mẫu. Theo tình hình hôm nay, đoán chừng còn phải hai ngày mới có thể kết thúc. Nếu cảm thấy mệt, ngày mai ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Không, ta còn muốn đi. Ta chỉ không ngờ thì ra vất vả như vậy." Ngải Thanh cảm thán nói, "Kia, ngươi lúc trước đều một mình làm sao?"
Nghĩ đến đây, Ngải Thanh đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, cánh tay gác trên eo hắn không nén được cũng ôm chặt hơn.
"Ừ, thân thể mẹ không tốt lắm, có điều Vương ca và Vương tẩu sẽ giúp chút, không vất vả lắm." Cảm nhận được ý đau lòng của y, Trần Lương khuyên nhủ.
"Ừm," Trần Lương tuy nói như vậy, nhưng Ngải Thanh biết Trần Lương mấy năm trước nhất định là vô cùng vất vả, phụ thân qua đời, một thân một mình vừa phải chiếu cố mẹ đang bệnh, còn phải lo liệu một đống việc nhà và việc nông, loại kiên cường và nghị lực này sợ là người thường khó có, "Trần Lương, ngươi sau này còn có ta, ta sẽ luôn bên ngươi."
Chỉ là một câu nói rất đơn giản, Trần Lương lại cảm thấy hơn hàng ngàn câu nói hào hùng, hốc mắt cũng không nén được dâng lên một tầng ẩm ướt. Sau khi cha mẹ mất, mình chưa từng khóc, hiện giờ lại chỉ bởi vì một lời hứa của người trong lòng, liền mất đi phòng tuyến kiên cố trong lòng. Trần Lương nghĩ, nếu khó khăn của quá khứ là để gặp được hạnh phúc hôm nay, như thế dù vất vả nữa, gian nan nữa, mình cũng nhất định sẽ không hối hận.
Người trong lòng, là tình yêu duy nhất đời này, mình tuyệt sẽ không buông tay!
Nước suối ngoài cửa sổ chậm rãi chảy qua, diễn tấu ra khúc an giấc dễ chịu; hai người trong phòng dán chặt nhau, cảm nhận ấm áp của đối phương, ngủ say trong yên ả......
Lại là một ngày gặt hái tốt đẹp!
--------
Tgclmn: lúc nhỏ từng sống ở nông thôn, tuy là chuyện 10 mấy năm trước, nhưng thật sự rất khó quên, cắt lúa thật sự là trải nghiệm rất thú vị, đặc biệt là loại cảm giác vui vẻ hưởng thụ và cùng người nhà phấn đấu thu hoạch gặt hái.