*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đều nói tháng 8 hương hoa quế, nhưng đối với thôn Trần gia có địa lý được trời ưu ái mà nói, hoa quế ở hạ tuần tháng 9 cũng là vô cùng tươi tốt, từng chùm hoa vàng nhỏ chi chít nở trên nhánh cây, một cơn gió nhẹ thổi qua, trong nháy mắt bay lả tả đầy viện, mang theo từng đợt mùi thơm ngào ngạt, thật thấm vào lòng người, thật là hương bay mười dặm!
Ngải Thanh chính là tỉnh lại trong hương hoa quế đầy phòng, vô thức xoay đầu lại phát hiện người bên cạnh sớm đã đi, nâng mắt nhìn ngoài cửa sổ, một tia nắng chói mắt, hẳn là buổi trưa đi, mình lại ngủ lâu như vậy, dụi mắt, trong bụng liền thấy đói, muốn đứng lên tẩy rửa, lại không ngờ, "A!" Eo mỏi chân nhũn, toàn thân khó chịu như bị lăng trì, tuy cảm giác phía sau mình được người rửa sạch bôi thuốc qua, nhưng nơi khó mà mở lời lại vẫn có chút khó chịu, đây chính là hậu quả của một đêm tham hoan a, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại kích tình và nóng bỏng của hai người đêm qua, trên mặt Ngải Thanh lại hiện ra một ráng đỏ.
Lúc Trần Lương đẩy cửa vào, nhìn thấy chính là hình ảnh mỹ nhân đỏ rực động lòng người, nhớ đến tư vị tuyệt vời của y và sự mất khống chế của mình đêm qua, bụng dưới lại xao động, vội vàng hít thở sâu cưỡng chế đại hỏa sắp đốt lên, định thần lại, đi đến bên giường, đặt khay đồ ăn trong tay trên ghế đẩu bên cạnh, ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng, thò tay vào chăn nhẹ nhàng ấn eo thon của Ngải Thanh, nhìn dáng vẻ thoải mái của y liền tiếp tục động tác trên tay.
Không biết bắt đầu lúc nào, mình đối với y liền có dục vọng mạnh mẽ, lúc nào cũng muốn hung hăng ôm y, chiếm hữu y, kết hợp chặt chẽ cùng y, nhưng bởi vì cả hai đều là lần đầu tiên sợ tổn thương y mà không thể không khổ sở nhẫn nhịn, cho nên đêm qua lúc thời cơ chín muồi, dục vọng của mình như nước lũ cuồn cuộn đột nhiên tìm được chỗ trút ra, cũng không cách nào khống chế nữa, tư vị của y quả nhiên tuyệt vời lại khiến mình mất khống chế, may mắn mình khuếch trương dạo đầu và hậu tục xử lý thích đáng, cũng chỉ sưng đỏ, không chảy máu, "Ta buổi sáng đã rửa sạch bôi thuốc cho ngươi, còn khó chịu không?"
Có lẽ là do vừa tỉnh, ý chí của Ngải Thanh vẫn lờ mờ, cho đến khi bị mùi quen thuộc ôm vào trong lòng, cảm nhận đôi tay to có lực kia ôn nhu mát xa, cảm giác nhức mỏi như cũng giảm bớt, vốn đang nhắm mắt dựa trước ngực đối phương hưởng thụ phục vụ thân mật, bên tai mình lại đột nhiên vang lên lời của Trần Lương, vành tai lại nhiễm đỏ, khẩn trương mở miệng đáp, "Cũng, cũng ổn."
"Ọt ọt." bụng đột nhiên kêu một tiếng, khiến Ngải Thanh tức thì thẹn đỏ mặt, đúng rồi, đêm qua đến rạng sáng luôn vận động, lại ngủ đến trưa, đói vốn là dĩ nhiên a, nhưng, nhưng vẫn cảm thấy thật mất mặt.
"Đói rồi đi, ta đã nấu cháo cật heo cẩu kỷ, ngươi nếm thử." Nói rồi, Trần Lương duỗi tay to cầm chén sứ trên ghế đẩu lên, dùng muỗng gỗ múc một miếng cháo để bên miệng thổi thổi, chờ ấm mới đưa đến bên miệng Ngải Thanh.
*cháo cật heo cẩu kỷ
Tuy lớn như vậy còn bị đút khiến Ngải Thanh cảm thấy quá không biết thẹn, nhưng mình cũng thật sự là mệt, quan trọng hơn là mình rất thích nhìn dáng vẻ Trần Lương ôn nhu hầu hạ mình, cho nên Ngải Thanh liền cũng không từ chối, một ngụm lại một ngụm ngoan ngoãn ăn cháo, ừm, mùi vị không tệ, "Đây là làm thế nào? Rất ngon."
Trần Lương thấy Ngải Thanh thích, trong lòng cũng cao hứng, vừa đút vừa giải thích, "Đây là cật heo sau khi bỏ màng trong cắt lát, thêm cẩu kỷ, hành gừng muối một ít bỏ vào trong gạo tẻ đun lửa nhỏ nấu thành, nghe mẹ từng nói, này đối với thận hư, tư âm bổ thận rất là hữu hiệu."
"Phốc__" Ngải Thanh quả thật muốn hoài nghi lỗ tai mình có phải hư rồi không, Trần Lương lại, lại bình tĩnh nói với mình thận.....như thế "Ngươi, ngươi chỗ nào nhìn ra ta thận.....thận hư hả, ta không biết có bao nhiêu đàn ông." Tức phì phì phồng miệng nhỏ với Trần Lương, trong mắt Ngải Thanh đầy lên án và ủy khuất.
"Thanh nhi, xương cốt ngươi quá yếu, đây chỉ là đồ bổ, ta không nói ngươi có gì không ổn." Trần Lương đầy ý cười nhìn y như mèo con xù lông, lấy tay áo lau miệng toàn là hạt cháo của y.
"Vậy, vậy ngươi ăn chưa?" Đôi mắt to trừng cái, như chỉ cần dám nói "chưa" liền sẽ nhào lên lần nữa.
"Ha hả, ừ." Tuy trêu chọc y rất thú vị, nhưng mình vẫn đừng chọc y nữa, nếu không thì thật sẽ xù lông.
Nghe thấy Trần Lương cũng ăn rồi, trong lòng Ngải Thanh mới cảm thấy thoải mái, nhịn không được cơn đói, một hơi ăn sạch một chén cháo.
"Còn muốn ngủ lát nữa không?" Thu dọn chén, Trần Lương lại ngồi về bên giường ôm Ngải Thanh tiếp tục phục vụ mát xa.
"Không ngủ nữa, ngủ đủ rồi, ta muốn dậy." Ngủ đủ ăn no, lại có Trần Lương mát xa, Ngải Thanh cảm thấy thân thể đã thoải mái hơn.
Trần Lương nghe xong, liền đến trước tủ gỗ lấy ra quần áo của Ngải Thanh, sau khi hầu hạ y mặc đồ, chải đầu xong, bưng khay đồ ăn vừa rồi đi ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng ra, Ngải Thanh liền cảm thấy từng đợt hương hoa ập tới, ra sức hít mấy hơi, cảm khái môi trường cổ đại "thuần tự nhiên" không ô nhiễm, cả hương hoa cũng tựa hồ đặc biệt tươi mát.
Thưởng thức hoa quế không ngừng rơi xuống đầy viện, trong đầu Ngải Thanh đột nhiên có cái gì lóe qua, (Đúng rồi, hoa quế này là thứ tốt nha.)
Nhớ lúc trước trong cô nhi viện cũng có một cây hoa quế, mỗi năm mùa thu đến, mẹ viện trưởng luôn sẽ hái xuống rất nhiều hoa quế, nếu phơi khô thành hoa quế khô liền có thể pha trà, mát lạnh nhuận họng; hoa quế tươi có thể lấy nấu ăn, bánh ngọt và canh, nhớ đến bánh hạt dẻ hoa quế và thịt hoa quế lúc trước, Ngải Thanh liền cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, thật muốn ăn a.
*bánh hạt dẻ hoa quế
thịt hoa quế
Như không chờ kịp, Ngải Thanh vừa thấy Trần Lương từ nhà bếp đi ra lập tức chạy tới tóm cánh tay hắn, "Trần Lương, Trần Lương, ngươi biết leo cây không?" Trong mắt đầy trông mong.
Không biết Ngải Thanh muốn làm gì, nhưng Trần Lương vẫn gật đầu, trẻ con lớn lên ở nông thôn, có mấy ai là không biết leo cây a.
"Ha hả, vậy ngươi có thể giúp ta một việc không?"
Cúi mặt nhìn chăm chú người đang ngửa mặt nhỏ niềm nở nhìn mình, Trần Lương lại gật đầu.
"Ngươi có thể giúp ta hái ít hoa quế không." Thấy Trần Lương vừa gật đầu, Ngải Thanh liền cao hứng nhảy cẫng lên, vội vàng mở miệng xin giúp đỡ, ngón tay còn chỉ cây hoa quế bên tay phải.
Thì ra là muốn mình giúp hái hoa, nhưng hoa này có tác dụng gì, "Hái thì được, nhưng ngươi muốn hoa nguyệt quế này làm gì?"
"Ha hả, thiên cơ bất khả lộ. Ngươi chuẩn bị tốt dạ dày của ngươi chờ ta trổ hết tài năng đi." Trong mắt Ngải Thanh đầy đắc ý, lúc nói lời trêu chọc còn không quên vỗ bụng rắn chắc của Trần Lương.
Nhìn người cười giảo hoạt lại có chút linh động trước mắt, lòng Trần Lương mềm nhũn.
Hoa quế cuối cùng hái xuống đầy sọt tre, có điều Trần Lương không có leo lên cây thật, chỉ cầm hai cây tre dài dài kẹp đứt nhánh cây hái xuống.
Nhìn hoa quế tươi đầy sọt, Ngải Thanh vốn muốn cùng phôi trà làm thành trà hoa quế, nhưng thời đại này lá trà vẫn khá đắc, thôn Trần gia cũng không sản xuất lá trà, mỗi nhà thỉnh thoảng cũng chỉ chuẩn bị chút để dùng đãi khách, lá trà trong nhà Trần Lương cũng không nhiều, thế là Ngải Thanh cũng chỉ có thể từ bỏ trà hoa quế bèn làm thành hoa quế khô. Ngải Thanh đi nhà bếp bưng đến một chậu gỗ sạch, bảo Trần Lương cùng giúp tuốt tất cả hoa quế từ trên nhánh cây xuống, loại bỏ cuống hoa, lá cây tạp vật v.v sau đó bỏ vào trong chậu gỗ, chờ hết thảy công tác chuẩn bị làm xong, lại rải đều hoa quế trong chậu trên vải trắng sạch Trần Lương tìm đến, chất từng lớp, lại dùng vải trắng đậy đống hoa quế bỏ vào trong thùng gỗ tiến hành ép, dùng hoa quế ép làm ra có thể giữ hương hoa quế ngào ngạt dài lâu, chờ tiến hành hai lần ướp chế xong lại lấy ra sấy khô liền có thể làm thành.
Trần Lương là nghe Ngải Thanh nói mới biết hoa quế này lại có nhiều tác dụng như vậy, thật đáng tiếc lúc trước lãng phí.
Hai người hợp lực bận rộn cả buổi chiều, chờ hoa quế thành trạng thái héo rũ, lúc đóa hoa thành màu đỏ tím mới hoàn thành ép hoa, mở vải trắng ra, ngửi kỹ, phát hiện hương hoa quế vẫn ngào ngạt, hai người mới yên tâm, cuối cùng thành công rồi.
Tiếp theo liền phải nhanh chóng sấy khô hoa ép xong, không có khoa học kỹ thuật cao như hiện đại, liền chỉ có thể dùng lò nướng cổ xưa nhất, tuy phiền phức chút, nhưng nhìn thấy thành quả cuối cùng, hoa quế vàng nhạt đỏ tím, mùi tinh khiết và thơm, cả hai nhìn nhau, hai người nở nụ cười hiểu ý!
----------
Tác giả có lời muốn nói: Cháo cật heo cẩu kỷ là bổ thận, phương thuốc này là một phương thuốc khá kinh điển trong phòng khám bệnh thận hư, tham khảo baidu.