Nếu bài hát ru của anh cả nhà tôi có hiệu lực giúp người ta ngon giấc, như vậy chắc Bin Laden cũng có thể làm tổng thống liên hiệp quốc mất.
Trong tiếng ca tựa như thanh âm của ma quỷ kia, tôi mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ, sau đó co thân thể lại, nhưng vẫn lạnh, lại tiếp tục co lại, co lại… rốt cục co vào tận góc tường, đôi mắt gần như muốn khóc, lúc này anh cả mới cho rằng tôi đang mơ (?), bởi vậy anh ấy mới dừng khúc ca ru ngủ kia, lặng lẽ rời khỏi phòng, còn giúp tôi tắt đèn đóng cửa.
Cuối cùng tôi cũng có thể trở về nhà sau chuyến du lịch Bắc Cực, về với tổ quốc ấm áp. Vừa mới bơi trong trận gió tuyết kia một hồi, thiếu chút nữa khiến tôi cưỡi hạc về tây thiên mất rồi.
A~~~ chăn ấm quá đi thôi! Mặc dù bây giờ là mùa hè! Là tháng bảy, thời gian nóng nhất trong suốt kỳ nghỉ hè! Tôi quấn chặt chiếc chăn mỏng quanh cơ thể, không thừa một khe hở nhỏ.
Có lẽ mọi người sẽ cho rằng đêm nay tôi mất ngủ là cái chắc, nhưng khiến cho mọi người thất vọng rồi, đêm nay tôi ngủ rất ngon là khác. Tôi dần dần hiểu ra, tại ngôi nhà này, muốn sống yên ổn thì tốt nhất đừng suy nghĩ quá nhiều! Tại sao tôi cứ phải đi tới đi lui làm gì? Đã cùng anh cả về tới nhà rồi còn vác cái bụng đói, khổ cực chạy đi tìm Ngọc ca làm cái gì chứ? Tôi vốn không nên mềm lòng, nên để cho tên Ngọc ca kia chết rét sau con hẻm kia mới đúng. Có lẽ làm như vậy thì liên hợp quốc còn tặng cho tôi danh hiệu trừ hại cho thế giới, nhưng chỉ sợ tôi còn chưa nhận được huân chương đã bị các thiếu nữ xinh đẹp giết chết, với lí do “giết hại sinh vật đẹp trai sắp tuyệt chủng”. (Hoặc là cưỡng gian rồi giết chết! Nhưng bị các cô gái xinh đẹp này cưỡng gian rồi giết chết còn hạnh phúc gấp ngàn lần, tôi thực sự có một chút động tâm đấy nhé)
Tôi không dám tưởng tượng đến viễn cảnh ngày mai nữa. Ngày mai tôi còn phải gặp Ngọc ca.
Hiện tại, ước mơ duy nhất của tôi chính là ngủ đến chết mới thôi.
Tôi rất muốn cứ ngủ như vậy tới chết cho xong hết mọi chuyện, nhưng ngày mai tôi lại phải tỉnh dậy lúc bảy giờ. Cho dù tôi rất muốn chết, nhưng tôi còn phải làm bữa sáng cho mấy ông anh, tôi còn phải đi làm thêm, tôi còn phải dạy Nhã Tố làm Hambur.. đúng rồi, hôm nay là cuối tuần mà, siêu thị sẽ có giảm giá trước sáu giờ, sau khi tan ca phải lập tức đi mua thức ăn, đi trễ sẽ bị mấy bà dì kia quét sạch sẽ mất…
Tôi thống khổ nhưng vô cùng thuần thục nấu bữa sáng, sau đó chờ đợi ma vương hắc ám nhà tôi rời giường, nhưng chờ hoài, chờ mãi, anh cả xuống ăn sáng, Thấm ca xuống ăn sáng, đến anh ba, anh bốn cũng xuống rồi mà bóng dáng Ngọc ca vẫn chẳng thấy đâu.
Tôi không biết mình đang sợ điều gì, nếu như nói trước kia, mỗi lần nhìn thấy Ngọc ca là tôi lại sợ hãi tới phát rét, nhưng hiện tại, vừa nghĩ tới Ngọc ca đã sợ tới ná thở, vừa thấy bóng dáng anh ấy xuất hiện sẽ hận bản thân không biết thuật nhẫn giả (ninja), cầm lấy một tấm vải ngụy trang, sau đó phi thẳng tới góc tường, dán chặt cả người lên đó, còn phải niệm chú: “Anh không nhìn thấy em, anh không nhìn thấy em, anh không bao giờ nhìn thấy em.”
Nhưng xấu hổ nhất là… kỳ thực Ngọc ca chưa bao giờ làm gì tôi cả. Trừ ba lần rape tôi chưa thành, nắm được nhược điểm của tôi, sau đó lại ném tôi ở ven đường (có điều, tôi cũng cho anh ấy đi máy bay giấy một lần rồi, coi như hòa nhau), ngoài ra cũng không làm chuyện gì quá đáng cả. (Mặc dù chỉ cần nghĩ tới mấy việc trên thôi cũng đủ kinh khủng rồi.)
Thế nhưng tôi vẫn rất sợ anh ấy, không thể thoát khỏi nỗi kinh sợ theo bản năng này được. (Kỳ thực còn có lý do khác nữa, ví dụ như tiếng thét kinh khủng gây ảnh hưởng tới môi trường âm thanh thành phố của anh ấy.)
Siêu cấp may mắn là, Thấm ca cho tôi biết, Ngọc ca vẫn còn đang ngủ, hình như hoàn toàn không ý định rời giường.
“Nếu Hàng Ngọc đã ngủ rồi ấy mà, trừ khi nó tự mình thoát khỏi trạng thái tắt máy sang trạng thái hoạt động ra, bằng không, bất kể ai vào đánh thức nó cũng phải chịu cảm giác bị rape. Aizz, nếu không thì người ta đã nhân cơ hội này vào tập kích nó rồi, ai kêu lúc nó ngủ lại đáng yêu đến thế cơ chứ, thật sự khiến người ta không kiềm nén được mà!”
Thấm ca khổ sở kêu khóc, lấy khăn tay chấm chấm nước mắt, nếu như không nghe được những lời nói của anh ấy thì ai nhìn tới cảnh này chẳng hình dung đến mấy từ “như châu như ngọc”, động lòng người, biết đâu mấy tên sắc lang còn cuồng phun máu mũi cũng nên.
Đến hoàn cảnh này rồi, nếu tôi còn bị ngoại hình của Thấm ca lừa bịp nữa thì tôi không phải thuộc dạng quá trì độn, mà phải nói là não có vấn đề. Có lẽ, cho dù biết rõ sự thật đi chăng nữa thì cái thứ nong nóng trong mũi tôi vẫn không nghe lời chủ nhân nó, cứ từ từ chảy ra. Không được! Có chết cũng phải nhịn! Tương cà trong bữa sáng đã đủ lắm rồi, không cần cho thêm gia vị đâu.
Vừa mới chuẩn bị bước chân ra khỏi nhà, tôi lại nhớ tới hình ảnh Ngọc ca ngủ trên xe máy sau con hẻm nhỏ kia, trái tim tôi đột nhiên “đùng” một tiếng. Quay đầu nhìn cầu thang, cửa phòng tầng ba đóng chặt. Cảm giác kỳ dị trong lòng vẫn không biến mất, tôi nghiêng đầu tránh sang nơi khác, bắt buộc bản thân nhanh chóng tới chỗ làm thêm.
Đừng suy nghĩ nữa! Không suy nghĩ nữa, không suy nghĩ bất luận chuyện gì nữa!
Tôi đi làm thêm, vẫn ở bên Nhã Tố học làm hambuger. Hình như mọi người ở đây đã quên mất bài học khủng bố ngày hôm qua, vui vẻ đến quên trời quên đất. Tôi cũng chậm rãi quên mất vấn đề của Ngọc ca, mà cá nhân tôi cũng cho rằng đó là sự tiến bộ vô cùng lớn.
Hôm nay tan ca tương đối sớm, sau khi đưa Nhã Tố về thì tôi cũng trở về nhà. Anh cả, anh ba và anh bốn vẫn chưa trở lại. Tôi lập tức quét dọn phòng khách (Trên cơ bản thì tôi chính là bảo mẫu của ngôi nhà này), nhưng khiến tôi lo lắng chính là… cánh cửa trên tầng ba vẫn đóng chặt, bữa sáng để dành cho Ngọc ca vẫn chưa thấy đụng đũa, giày vẫn còn trên kệ, nói không chừng vẫn chưa ra khỏi phòng lần nào. Ngọc ca vẫn đang ngủ sao? Anh ấy là heo chuyển thế hả? (Trước kia tôi vẫn nghĩ anh ấy là khủng long bạo chúa chuyển thế đó chứ.)
Tôi lặng lẽ đi lên tầng ba, tới trước cửa phòng, cẩn thận áp tai lên cánh cửa, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, không chút tiếng động. Quên mất! Quên mất! Chẳng phải Ngọc ca đang ngủ đó sao! Ngủ cả ngày thì có gì lạ đâu, không ít người ngủ trong lòng đất vài thế kỷ, thậm chí vài ngàn năm hay sao! (Chẳng qua, ngủ kiểu đó hình như gọi là từ giã cõi đời thì phải.)
Hơn nữa Ngọc ca cũng đã nói rồi, quấy rầy anh ấy thì rape tất, không tha một ai cả, cho nên, kể cả dáng vẻ bẩm sinh của tôi có là tiểu thụ đi chăng nữa… cũng không cần tự động dâng tới cửa nha! (Đây là đứng trên góc độ của những người muốn rape tôi mà xem xét, còn thực ra tôi cảm thấy mình là một tên nam sinh 18 tuổi bình thường, tuy vóc dáng có thấp một chút, nhưng tôi dám khẳng định không có tướng “thụ” kia đâu.)
Tôi quyết định mặc kệ, tiếp tục quét dọn mấy tầng lầu cùng cầu thang. Có thể cửa phong tầng ba đang phát ra một sức hấp dẫn nào đó, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà nhìn sang… Không nên, không nên, phải chuyên tâm quét dọn… hay là… nhìn một chút thôi… Không được không được,… tên tiểu tử này sao lại không chịu nghe lời…
Đến lần trật cổ thứ ba trăm sáu mươi hai của mình, tôi quyết định không cần phải vùng vẫy vô ích như vậy nữa. Trên đời này có một hạng người cho dù biết đó là long đàm hổ huyệt vẫn muốn bước vào, mọi người gọi họ là anh hùng, cũng giống như tôi lúc này đây, biết rõ sẽ bị rape mà vẫn muốn chạy vào nhìn phạm nhân rape, ngoại trừ từ… ngu ngốc, tôi thực sự không biết dùng từ nào khác để hình dung. (Là thiểu não? Là năng lực kém? Hay là ăn no rỗi việc? Nhưng tôi vẫn chưa ăn tối mà.)
Rõ ràng Ngọc ca không thèm khóa cửa phòng. (Nói nhảm, ngoại trừ tôi ra thì làm gì còn ai xui xẻo đến mức ôm cái nguy cơ tổn hại đến trinh tiết này chứ.). Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không khí hắc ám lập tức tuôn ra mạnh mẽ, quả nhiên là phòng ngủ của ma vương mà!
“Ngọc ca?”
Kỳ quái, tại sao lại không phản ứng? Rõ ràng tôi có nghe thấy tiếng hít thở mà. Chẳng lẽ ngủ say quá?
Tôi nghi hoặc bước vào, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng cẩn thận như đang bước trên một cái đầm lầy khổng lồ, bước sai một bước thì đó chính là bước đi cuối cùng của kiếp này. Tôi cũng không dám rời cửa phòng quá xa, bởi vì từng phút từng giây tôi đều phải… chuẩn bị chạy trốn.
Một bóng người đang nằm trên giường, tôi đi qua, Ngọc ca thật sự không chút phản ứng. Xem ra có việc gì đó rất kỳ lạ thì phải? (Chẳng qua… ông anh này có khi nào bình thường đâu) ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ cũng không làm mọi vật trong phòng rõ ràng hơn được. (Đến rèm cửa cũng bị Ngọc ca kéo kín mít, biến căn phòng này thành một khu vực hắc ám.). Tôi thấy Ngọc ca nằm trên giường, sắc mặt hơi đỏ lên, rõ ràng đang ngủ mà hai hàng mày đều nhíu lại. Thậm chí anh ấy còn không thay quần áo, vẫn mặc bộ đồ ướt sũng ngày hôm qua? Hơn nữa… còn không thèm tẩy trang. (Mặc dù cơn mưa đêm qua cũng đem lớp hóa trang của anh ấy xóa đi tám chín phần.)
Tôi thực sự không yêm tâm, lập tức bước lên phía trước, vươn tay đặt lên trán Ngọc ca… Mẹ ơi! Nóng quá!
Cảm giác hối hận và áy náy lập tức vây lấy tôi, khiến tôi không sao thở nổi. Chẳng lẽ từ tối qua đến giờ Ngọc ca vẫn chưa rời giường? Anh ấy phát sốt từ lúc đó?
“Ngọc ca? Ngọc ca?” Tôi vỗ nhẹ lên mặt Ngọc ca nhưng anh ấy vẫn không mở mắt ra, chỉ đưa tay dụi mắt, hai hàng mày nhíu càng chặt. Sợi tóc mềm mại vương lên gương mặt ửng hồng, quả nhiên điềm đạm đáng yêu.
Tôi đúng là đứa ngu ngốc nhất vũ trụ này mà!!!!!!!
Ngọc ca vì đợi tôi mà dầm mưa lâu như vậy (Còn tôi đây lại hoàn toàn vô lương tâm, chỉ vì cảm giác sợ hãi mà không gọi Ngọc ca cùng về, mặc dù đó cũng là do cảm giác sợ hãi Ngọc ca gây ra cho tôi.), sau khi trờ về, anh ấy cũng không tắm rửa, chẳng ăn cơm liền ngả người lên giường, rõ ràng là anh ấy đã khó chịu từ tối qua rồi. Còn tôi, chỉ vì những ý niệm vô vị kia lại một mực không quan tâm tới Ngọc ca, để mặc anh ấy phát sốt không người để ý, sốt suốt một ngày một đêm!
Tôi vội vàng tìm thuốc hạ sốt, lại mang một chậu nước đến, mở đèn lên, nâng Ngọc ca dậy, đưa thuốc hạ sốt và nước đến bên miệng anh ấy: “Ngọc ca, uống thuốc thôi.”
Tôi gọi mấy lần, lúc này Ngọc ca mới bất đắc dĩ mở mắt ra. Cho dù đang phát sốt, nhưng ánh mắt của anh ấy vẫn lộ ra sát khí đáng sợ như vậy, bất đắc dĩ liếc tôi một cái, biểu hiện giống như không hài lòng. Tôi còn cho rằng Ngọc ca sẽ tiếp tục mắng mỏ, nói tục một hồi, không ngờ Ngọc ca chẳng nói câu nào, ngược lại còn ngoan ngoãn uống thuốc, còn để cho tôi giúp anh ấy thay quần áo.
Khi giúp Ngọc ca thay quần áo, rốt cuộc tôi cũng được ngắm nhìn dáng người hoàn mỹ không chút khuyết điểm của anh ấy, còn có “bộ phận” mà từ trước tới giờ mình chưa từng “thăm viếng”. (Nếu như trước kia có cơ hội thăm viếng nơi đó… cuộc chiến bạo vệ trinh tiết của tôi còn có thể kéo dài tới ngày hôm nay chắc). Cái kia nhỏ nha, cái kia lớn nha, cái kia dài nha, cái kia… phi, phi, phi, người ta đang bị bệnh mà. Trời ạ, tôi cư nhiên còn suy nghĩ đến vấn đề, nếu bị Ngọc ca rape thật thì có chết người hay không. Tôi còn là con người hay sao?
(Được rồi, tôi thừa nhận, kỳ thực tôi không phải con người.)
Tôi nấu cháo hoa, đút cho Ngọc ca ăn một ít, sau đó ngồi bên cạnh giường chăm sóc anh ấy. Mặc dù tôi không phải là người quá đạo đức, nhưng nếu nói tới lương tâm thì vẫn còn một ít. Giống như việc bạn có cưỡng gian khiến người ta mang thai, tốt xấu gì cũng phải mang một ít phí nạo thai tới nhà người ta! (Ví dụ này thực sự rất không ổn, đề nghị mọi người ngàn vạn lần không được học tập, đây là cách làm vô cùng thiếu trách nhiệm.)
Chăm sóc Ngọc ca quả nhiên là trách nhiệm vô vàng khó khăn, bởi vì Ngọc ca thoạt nhìn rất khó chịu, tôi chỉ biết thực hiện một loạt phương án giúp ma vương điện hạ cả thấy thoải mái hơn một chút. Mà khi Thấm ca xem xong TV chạy xuống nhà, đến lúc đó tôi mới biết cái gì gọi là đau khổ.
“Hàng Ngọc… bị bệnh rồi?”
Thấm ca dùng bộ mặt vui tươi hớn hở bước qua cánh cửa, nhưng nụ cười xảo trá của anh ấy hoàn toàn không phù hợp với bộ dạng của anh ấy chút nào. Sau đó, anh ấy cười vô cùng vui vẻ, đi tới gần giường của Ngọc ca thêm một chút, một bức tranh “chúng ta làm ngay hôm nay” được vẽ lên, sau đó bắt đầu… cởi quần áo.
“Thấm ~~~~ Ca~~~~”
Tôi đen mặt nhìn bộ dạng giả vờ vô tội của Thấm ca, trong tay bưng chậu nước rửa mặt. Thấm ca cười thầm, kéo quần áo của Ngọc ca (Ngọc ca sốt tới hồ đồ rồi, rõ ràng không có bất kỳ hành động phản kháng nào.), hôn lên cổ và ngực của Ngọc ca mấy lần, cách thời điểm tôi định nện chậu nước xuống đầu anh ấy 0.01 giây, rốt cuộc anh ấy cũng cảm thấy thỏa mãn, vội vàng rụt tay lại rồi chạy ra khỏi phòng.
Thiệt là! Một giây cũng không được phép lơ là!
Tôi tận mắt nhìn thấy Thấm ca rời đi mới quay đầu lại, kết quả… cuồng phun máu mũi… Quần áo Ngọc ca bị kéo ra, nửa che nửa đậy dấu hôn hồng hồng trên làn da trắng nõn như tuyết, phối hợp với gương mặt hoàn mỹ đang nhè nhẹ thở của Ngọc ca.. quả đúng là tràn ngập mùi vị tình sắc nha! (So với lộ ra trọn vẹn còn quyến rũ hơn). Hình tượng này quá mức kích thích rồi! Đối với một tên con trai 18 tuổi còn là xử nam như tôi mà nói thì quá kích thích!
Không nhìn! Không nhìn! Không nhìn! Thừa dịp người ta bệnh mà dở trò là hành vi không tốt! Không nhìn! Không nhìn! Không nhìn! Thừa dịp người ta bệnh mà rape là hành vi của tội phạm đấy!
Nhưng mà… bộ dạng này của Ngọc ca quả thực quá quyến rũ, hoàn toàn khác biệt so với bình thường. Đối mặt với tư thế hấp dẫn chỉ cách mình một tờ giấy như vậy, cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng phải động tâm mà! Không được đâu! Đừng có thở dốc như vậy trước mặt em! Đừng dùng ánh mắt mông lung như vậy để nhìn em! Đừng dùng sắc mặt hồng nhuận như vậy mà lộ ra cái biểu hiện mập mờ đó! (Chỉ có điều, sắc mặt hồng như vậy cũng vì phát sốt). Tôi… tôi thật sự không thể nhịn được!
Một chút thôi! Chỉ hôn thoáng qua một cái thôi! Hôn xong rồi thì anh cũng đừng quyến rũ em như thế nữa đấy!
Tôi nhìn chung quanh một lượt (chủ yếu là do lần trước bị Ngọc ca nhìn lén chuyện anh cả hôn tôi, việc này đã để lại cho tôi một ký ức vô cùng đáng sợ), xác định không có người mới vụng trộm hôn lên cần cổ trắng nõn của Ngọc ca một cái. Thật sự chỉ thoáng qua thôi! Thân thể Ngọc ca thực sự khác biệt so với những tên con trai khác mà tôi biết, không có mùi mồ hôi khó chịu, ngược lại còn thơm mát vô cùng, non mịn như bơ. (mặc dù anh ấy đang sốt, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì tới hương vị ngon lành của anh ấy.)
Tôi giống như một đứa bé ăn vụng được một viên kẹo, thoáng đắc ý ngẩng đầu lên. Kết quả, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt có chút mơ hồ của Ngọc ca đang nhìn mình chằm chằm! Mẹ ơi! Cảm giác hoảng sợ này không nhẹ đâu! Chẳng lẽ Ngọc ca nhìn thấy sao?
Không được! Bình tĩnh một chút đi! Ngọc ca đã sốt đến tình trạng này rồi, khẳng định là tinh thần không ổn định! Nhất định không nhìn thấy gì đâu! Đúng, tôi không cần phải có tật giật mình! Không sao hết, không có chuyện gì cả.
Hơn nữa, hai người đều là con trai, chiếm một chút tiện nghi của Ngọc ca thì anh ấy cũng đâu có tổn hại gì! (Tôi sợ hãi quá độ, rõ ràng quên mất… cũng vì tất cả đều là con trai nên mấy ông anh kia mới tập kích tôi.) Không sao đâu! Nhất định không có chuyện gì! Không phải vừa nãy Thấm ca còn ăn nhiều đậu hũ hơn hay sao? (tôi cố gắng làm công tác tâm lý cho bản thân)
Quả nhiên, Ngọc ca nhanh chóng nhắm mắt lại, không tiếp tục nhìn tôi. Tôi đã bảo anh ấy không nhìn thấy gì rồi mà! Nhất định vừa rồi anh ấy chỉ mơ mơ màng màng nên trợn mắt cho đỡ mỏi thôi! Chắc đầu óc hoàn toàn choáng váng rồi!
Tôi vừa cố gắng phủ định vừa đứng dậy đi vào phòng vệ sinh để giải quyết vấn đề. (Đương nhiên cũng vì tạm thời trốn tránh). Khi mới đi ra khỏi cửa phòng liền bắt gặp anh cả, anh ba cùng anh bốn mới vừa bước vào cổng chính. Tôi thuận miệng nói muốn vào phòng vệ sinh, còn đang mải suy nghĩ về vấn đề vừa nãy, đột nhiên một luồng dự cảm vô cùng đáng sợ dâng lên.
Không xong!
Anh ba và anh bốn!
Tội vội vàng xông vào phòng Ngọc ca, quả nhiên… Thấm ca cùng anh ba, anh bốn đã bò lên giường Ngọc ca, còn lột hết sạch áo của anh ấy, đến quần cũng bị kéo xuống một nửa. Ngọc ca vốn đang sốt cao, bị ba người này hành hạ một hồi, anh ấy lập tức rên rỉ khó chịu. Hình ảnh này quả thực rất quỷ dị, giống như ba tên quỷ hút máu đang vây quanh con mồi của mình, vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng rất đáng sợ.
Tôi lập tức xông lên, không để ý tới sự phản kháng của bọn họ, ném tất cả bọn họ ra khỏi phòng, khóa trái cửa từ bên trong.
Tôi nâng thân thể Ngọc ca dậy, giúp anh ấy mặc quần áo tử tế, không cẩn thận chạm vào phía dưới của anh ấy… Mẹ ơi! Hạ thân của anh ấy đã có phản ứng! Bĩnh tĩnh một chút nào! Bĩnh tĩnh một chút nào! Người bệnh không thể… ngẩng đầu vì mình được. Ngọc ca ngồi dậy, gương mặt anh ấy dán lên má tôi với khoảng cách siêu gần, khiến tôi vô cùng hoảng hốt, trái tim thiếu chút nữa nổ tung.
Tôi không dám làm ra bất kể cử động nhỏ nào, Ngọc ca cũng không cử động, chỉ thở hổn hển, bốn mắt trừng nhau. Tôi vừa định lùi xa phạm vi công kích của anh ấy một chút đã bị anh ấy dùng cơ thể to lớn áp xuống, lại đè tôi dưới thân anh ấy một lần nữa, đặt trên chiếc giường quen thuộc.
Hơi thở nóng bỏng của Ngọc ca phả lên mặt, gương mặt siêu cấp đẹp trai chằm chằm nhìn tôi giống như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó. Sau đó, anh ấy lập tức hôn xuống, chạm lên môi tôi, đầu lưỡi nhanh chóng quấn lấy môi cùng lưỡi của tôi. Tôi bị cục diện này khiến cho ngây người, không dám cử động, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh người kia. Đôi mắt không tiêu cự kia tựa như một viên ngọc đen láy, anh ấy nhẹ nhàng cắn lên môi tôi, thở hổn hển, sau đó, rốt cuộc thể lực tiêu hao khiến anh ấy không thể tiếp tục chống đỡ, ngã xuống giường, nằm bên cạnh tôi.
Lúc này, nếu là người có chút lý trí chắc chắn sẽ chạy ra khỏi phòng. Dù cho Ngọc ca có bị bọn Thấm ca ăn sạch bách thì tôi cũng không nên ở lại căn phòng này!
Anh ấy… là người bệnh! Vậy mà anh ấy còn dám có ý đồ rape tôi, người đã khổ sở chăm sóc anh ấy!! Mặc dù là do tôi hại anh ấy bị bệnh, nhưng tôi cũng âm thầm sám hối tội lỗi của mình rồi, còn săn sóc anh ấy từng ly từng tí (đương nhiên cũng thuận tiện ăn một chút đậu hủ của anh ấy), anh ấy rõ ràng lấy oán trả ơn, muốn rape đứa em trai đã nhọc công chăm sóc mình!!
Việc này thật sự quá vô lý mà!!!
Tôi lập tức xông ra khỏi phòng, lao ra hành lang, chạy một mạch về phòng của mình… nhưng cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lương tâm bé bỏng của tôi cứ nghĩ tới hình ảnh anh ấy dầm mưa sau con hẻm. Aiz! Bình thường không thấy mi xuất hiện chung quanh, vậy càng không nên xuất hiện vào lúc này chứ! (Tôi đang nói bản thân mình còn thừa mấy cái lương tâm bé bé thôi) Tôi… tôi… tôi, kết quả lại trở về đó! Ai bảo anh ấy là anh trai của tôi chứ!
Tôi giúp Ngọc ca mặc lại đống quần áo xộc xệch, đắp chăn. Về vấn đề nửa người dưới, xét thấy tôi tới chăm sóc sức khỏe của anh ấy chứ không phải chăm sóc tính dục của anh ấy, coi như tôi không phát hiện ra. Cầm chăn mền che lại, che hết lại! Nhắm mắt làm ngơ! (Nếu như có thể, tôi thực sự muốn lấy đất vùi lấp lên đó, như vậy sẽ an toàn hơn chút ít.)
Tôi chăm sóc Ngọc ca vô cùng cẩn thận, còn cẩn thận gấp trăm ngàn lần so với việc quan tâm tới chính mình, hơn nữa, lúc nào cũng phải đề phòng các phương pháp tập kích của anh ba cùng anh bốn. (May mắn anh cả chẳng phải cá mè một lứa với bọn họ). Tuy nhiên, cũng không sao cả, Chu lão gia à, lúc tôi đang ngủ mà có người tới tập kích thì ngài nhớ gọi tôi dậy đó nha. (Hi vọng ông ấy sẽ tuân thủ lời hứa)
(Chu lão gia: ý bé Lam là Chu Công đó mà. Hiện tại, các bạn bên Trung Quốc dùng từ Chu Công để chỉ việc đi ngủ.
Chu Công (chữ Hán: 周公), tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 – 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.)
Tôi mơ màng ghé vào bên giường ngủ thiếp đi, nhưng không biết vì sao khi mình tỉnh lại thì bản thân đã nằm ngay ngắn trên chiếc giường đen tuyền mềm mại của Ngọc ca.
Chẳng rõ Ngọc ca đã đi đâu, trong phòng không thấy bóng người, ngược lại trên mặt đất còn ném đống quần áo anh ấy mặc tối qua. Vậy tức là anh ấy đã thay đổi quần áo?… Ngọc ca đã hạ sốt rồi? Anh ấy thay quần áo đi ra ngoài rồi? Là Ngọc ca bế tôi đưa lên giường sao? Cơ hội tốt như vậy lại không rape tôi? Anh ấy sốt cao đến nỗi hỏng cả não rồi?
Trong đầu tôi là một mảnh hỗn loạn, có chút trì độn, phản ứng chậm chạp. Mà khi nhìn lên đồng hồ báo thức, tôi lập tức tỉnh lại… mười một giờ? Đã mười một giờ rồi? Trời ạ, công việc làm thêm của tôi!
Muộn quá rồi~~~~~!
Tôi vội vàng nhảy xuống giường, xông về phòng mình, vừa thay quần áo vừa gọi điện tới của hàng. Xong rồi! Mới làm tới ngay thứ ba đã đi muộn, nhất định sẽ bị sa thải! Không ngờ lúc gọi tới lại nghe quản lý nói: “Mộng Hàng Lam? Không phải cậu đang sốt nên ở nhà sao? Ha ha ha, cậu thật là, mùa hè mà còn phát sốt được. Cứ yên tâm nghỉ ngơi một ngày đi, tôi giúp cậu sắp xếp ca làm rồi.”
“Phát sốt? Nghỉ ngơi? Ai xin phép cho tôi?”
“Anh trai của cậu đấy, cậu ấy gọi điện tới nói cậu bị bệnh.”
Tôi hoàn toàn hồ đồ rồi đây. Anh trai? Anh trai nào? Tôi có năm ông anh trai, vậy ai mới là người gọi điện xin nghỉ làm cho tôi?
Tuy nhiên, là ai cũng được, tôi không cần lo lắng bị sa thải nữa. Tôi yên tâm, lại gọi điện thoại xin lỗi Nhã Tố, sau đó thay quần áo, ra khỏi phòng. Thấm ca ở tầng trên, nếu như anh ấy vẫn ở đó thì hỏi một câu là được. Tôi bắt đầu quét dọn vệ sinh, vừa làm vừa nghĩ tới chuyện cọ rửa phòng tắm (Dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi, không có việc gì thì tìm việc làm một chút mới thoải mái)
Bữa trưa, tôi cùng Thấm ca ăn cơm, căn cứ theo những từ ngữ chính xác của Thấm ca thì người gọi điện không phải anh ấy. Ok, loại trừ được một mục tiêu, còn lại bốn nhân vật bị tình nghi.
Buổi chiều, tôi tiếp tục quét dọn vệ sinh, thời gian cũng nhanh chóng chuyển sang buổi tối, tôi vừa chuẩn bị nấu bữa tối thì điện thoại đột nhiên vang lên, Thấm ca ở tầng trên nhận điện thoại. Một lúc sau đã thấy anh ấy đi xuống: “Lam, tối nay Hàng Ngọc có buổi biểu diễn, nó không kịp về lấy đàn ghi ta, nó bảo em cầm tới đấy cho nó.”
Tôi đồng ý. Kỳ quái là khi tôi nghe được tên của Ngọc ca lại có cảm giác rất khác lạ, không chỉ là sự sợ hãi của trước kia, còn có chút gì đó quái dị luôn quanh quẩn trong lòng.
Kỳ quái! Thật sự rất kỳ quái!
“Đây là địa chỉ của quán bar, đây là cây ghi ta điện mà nó muốn, còn có…”
Thấm ca ném tất cả mấy thứ kia cho tôi. Những thứ khác còn chưa tính, nhưng cây ghi ta điện này mà nện vào đầu thì chắc chắn có thể gây chết người đấy nhá. Thấm ca, rốt cuộc anh có hiểu được vấn đề đơn giản này không cơ chứ? (Tôi thấy bộ dạng của anh ấy giống như không hiểu lắm, bởi vì anh ấy ném xong cho tôi rồi lại lập tức vui vẻ chạy lên tầng, ngay cả liếc cũng không thèm liếc tôi tới một cái.)
Tôi dựa theo địa chỉ để tới quán bar mà Ngọc ca biểu diễn. WOW! Không hổ là quán bar dám mời ban nhạc của Ngọc ca tới biểu diễn, nhìn đám khách tụ tập trước cửa chính quả nhiên khác thường… Mỗi người ra vào nơi đó, nếu không phải trên miệng bấm khuyên, thì trên mũi là các loại ngọc hay khuyên mũi, trên đầu chỉ có một nửa bên tóc, mà cạo trọc cũng có. Trên tay mỗi người đều là vòng sắt nhọn hoắt. Nếu không phải biển hiệu có ghi đây là quán bar, tôi thực sự nghi ngờ mình tới nhầm trung tâm tiếp tế người tàn tật.