Có người từng nói , thời gian có thể xóa nhòa tất cả và có vẻ như nó đúng ! Ít ra với ai đó nó đúng
Reng …Reng…Reng
Đồng hồ báo thức vang lên đúng 5h sáng , Hàn Vũ mơ màng tỉnh dậy , tắt đồng hồ trên đầu giường rồi quay sang nhìn giường tầng bên cạnh thấy hai nhóc nhà mình vẫn còn ngủ mới nhẹ nhàng xuống giường nhẹ lắc người cho thanh tỉnh xong mới đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt .
đánh răng , rửa mặt , thay đồ xong Hàn Vũ mới đi xuống bếp thì đã thấy một bóng dáng nhỏ gầy đang chuẩn bị đồ trong bếp . Lặng người mất một lúc Hàn Vũ mới nhẹ gọi
- “ Mẹ ! ”
Nghe thấy tiếng gọi của Hàn Vũ , Oa Nhi mới xoay người lại đã nhìn thấy Hàn Vũ đứng yên lặng trên cầu thang
- “ Vũ Nhi sao con không ngủ thêm chút nữa ! ? ” Đặt việc trên tay xuống Oa Nhi dịu dàng hỏi Hàn Vũ
- “ Con không ngủ được , để con giúp mẹ một tay ! ” Vén tay áo lên đi vào phòng bếp Hàn Vũ ngồi xuống nhặt rổ rau đầy trước mặt
- “ Vũ nhi , con không cần làm vậy đâu ! ” Oa Nhi nhìn Hàn Vũ nhặt rau giúp mình đau lòng nói
- “ Con ngủ được thật mà ! Hôm qua con mới về nên lệch mũi giờ , đến giờ là con tỉnh thôi ! ” Hàn Vũ thản nhiên nói với Oa Nhi xong còn tặng cho cô một nụ cười manh hết sức có thể
- “ Ừ ! Vậy cũng được ! ” Thấy Hàn Vũ nói vậy Oa Nhi cũng không gặng hỏi nữa nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ mình không phải người mẹ tốt
Đến lúc hai mẹ con dọn hàng xong thì cũng đã 6 h 30 sáng , lau mồ hôi trên trán Oa Nhi xoay người lại gọi Hàn Vũ
- “ Oa Nhi ! Con về ăn sáng đi , 7 h phải đi học rồi ! ”
- “ Vâng ạ ! ”
Hàn Vũ mới xoay người về nhà . Vừa mở cửa ra mùi cháo thơm đã bay ra tới cửa nhà , Hàn Vũ bước vào bếp thì đã thấy hai nhóc nhà mình loay hoay làm bữa sáng
- “ Chị hai ! Chào buổi sáng ” vừa thấy bóng dáng Hàn Vũ , hai đứa quay lại đồng thanh chào Hàn VŨ
- “ Hai đứa , buổi sáng tốt lành ! ”
Múc cháo vào cặp lồng xong đóng chặt lại , Hàn Dực mới mang cháo ra cửa
- “ Em đi đưa cháo cho mẹ đây ! ”
- “ Nhớ mang thuốc cho mẹ chưa ? ” Hàn Vũ đang ngồi ở bàn quay đầu ra hỏi
- “ Em có mang theo rồi ! ” Nói xong Hàn Dực phóng nhanh đi
- “ Sao nó đi nhanh vậy ? Thiên Thiên em biết gì thì khai nhanh lên ! ” Nhìn thấy ánh mắt hình dao găm của chị gái mình Thiên Thiên khẽ run rồi cười cười nói
- “ Không có gì đâu chị ! Tại mấy hôm nay có một chú hay tới chỗ mẹ ăn sáng nên tụi em hơi quan tâm thôi ! ”
- “ Thật không đó ! ? ” Chau mày hỏi lại Hàn Thiên , Hàn Vũ có một dự cảm không lành
- “ Thật mà ! ” Hàn Thiên ngật đầu như băm tỏi với Hàn Vũ xong cắm đầu vào húp cháo