Tại một nhà hàng..
Hi Hi cùng Tử Lam hai mẹ con ngồi xuống hồi hợp và lo lắng..
Tử Lam nhìn Hi Hi " Bảo bối, xin lỗi, lâu như vậy mẹ mới cho con gặp mặt ông ngoại "
Hi Hi cười một tiếng, bé không trách mẹ về chuyện này " Mẹ, người thân của mẹ chính là người thân của Bảo bối, bảo bối nhất định sẽ hiếu thuận yêu thương ông ngoại giống như mẹ vậy "
Nghe được lời Bảo bối vừa nói, Tử Lam cảm thấy trong lòng rất thỏa mãn " Cám ơn con, Bảo bối! " Nàng cúi người sang, hôn trên mặt Hi Hi một cái..Bảo bối của nàng là một đứa bé rất hiểu chuyện!
Đang lúc ấy, trước cửa nhà hàng một chiếc taxi dừng lại..
Lâm Mạc Thiên từ trên xe bước ra, từ khoảnh khắc ông vừa xuất hiện Tử Lam biết ngay người đó thật sự là ba ba kính mến của nàng.
Không giống 7 năm trước cả người cường tráng, Lâm Mạc Thiên mặc một bộ y phục chất phác đơn giản, tóc hơi điểm bạc, gương mặt cương nghị ngày nào giờ đầy dấu vết năm tháng.
Chứng kiến Lâm Mạc Thiên phút chốc kia, Tử Lam không khỏi vành mắt hồng hồng.
Lâm Mạc Thiên đi vào, Tử Lam đứng lên nhanh chóng chạy ra nghênh đón ông.
" Cha......." Giọng nói của Tử Lam phát ra có chút run rẩy, nghẹn ngào.
Lâm Mạc Thiên từ khi nhìn thấy Tử Lam ông cũng ngay lặp tức sửng sờ,ngay sau đó gương mặt tang thương lộ ra một nụ cười thật thà, triều mến, giờ phút này ông thật sự rất vui, nghẹn ngào gọi hai tiếng " Lam nhi! "
" Cha......" Tử Lam nhanh chóng tiến lên ôm chầm lấy Lâm Mạc Thiên.
Lâm Mạc Thiên cười hắc hắc, sau đó nhìn Tử Lam " Bảy năm không thấy, con gái cha giờ thành một cô nương...Càng ngày càng xinh đẹp nha....Nhưng có vẻ hơi gầy một chút "
Hốc mắt Tử Lam càng thêm đỏ " Cha, người cũng gầy! "
" Cha già rồi...."
Nghe Lâm Mạc Thiên nói, Tử Lam cảm thấy trong lòng chua xót.
" Cha...người về sống chung với con đi, hiện tại con rất có năng lực sẽ nuôi nổi người mà! " Tử Lam nhìn Lâm Mạc Thiên tha thiết nói với ông.Đây cũng là nguyện vọng của nàng.
Lâm Mạc Thiên cười triều mến " Không cần, cha cùng Kiều Phương sống với nhau rất tốt, con không cần phải lo lắng cho cha...." Lâm Mạc Thiên không muốn liên lụy Tử Lam chịu khổ vì ông.
Tử Lam mím môi nhìn Lâm Mạc Thiên...Nàng biết hiện giờ trong lòng ông đang nghĩ gì, tất cả những việc ông làm đều muốn tốt cho nàng, Tử Lam đau lòng không thôi.
Lúc này, Hi Hi đi lên " Mẹ, trước tiên mời ông ngoại ngồi xuống cùng nhau nói chuyện đi "
Một tiếng này làm hai người bon họ bừng tỉnh.
Lâm Mạc Thiên nhìn cậu bé phía sau Tử Lam kinh ngạc hỏi " Đây là cháu ngoại của ta sao? "
Mặc dù ông đã từng nghe tiểu Từ nói qua nhưng chính thức gặp mặt lại càng khiến ông có chút kinh ngạc.
Tử Lam gật đầu một cái " Bảo bối của con tên là Hi Hi...Lâm Tử Hi "
Lâm Mạc Thiên nhìn dáng vẽ dễ thương đáng yêu của Hi Hi không khỏi kích động dang rộng tay ra gọi bé " Hi Hi.....tới bên này ông ngoại ôm con một cái.."
Hi Hi khéo léo lễ phép đi tới bên cạnh Lâm Mạc Thiên,ngọt ngào gọi một tiếng " Ông ngoại ", xong bé vòng tay ôm lấy thân mình gầy gò của ông.
Một tiếng này làm đáy lòng Lâm Mạc Thiên mềm mại ngọt ngào vô cùng.
" Ngoan " Lâm Mạc Thiên vui mừng đáp lại một tiếng, sau đó lại vội vàng lục lọi trên người, thở dài " Lần đầu tiên gặp mặt, ông ngoại cũng không có gì để cho con..."
Hi Hi liền hiểu ngay ý Lâm Mạc Thiên là gì vội vàng ngăn lại " Ông ngoại, người đã cho con một quà tặng rất lớn! "
Lâm Mặc Thiên như rơi vào một tầng sương mù, ông cau mày suy nghĩ, không hiểu Hi Hi nói có nghĩa gì, ông chưa đưa quà tặng mà?
Hi Hi lại cười tiếp tục nói " Ông ngoại, người đã tặng cho con một người mẹ tốt nhất trên thế giới này! "
Một câu nói làm cả hai người Tử Lam và Lâm Mạc Thiên đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cũng cười.
" Cho nên, con còn muốn cám ơn ông ngoại nhiều hơn thế nữa! " Hi Hi giọng nói ngọt ngào dễ thương.
Vốn là Lâm Mạc Thiên lo lắng về việc Tử Lam chưa kết hôn mà có con, nhưng kể từ sau khi gặp được Hi Hi ông càng hiểu rõ tại sao Tử Lam tuyệt không hối hận.