Lúc xế chiều, trạng thái Hi Hi thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Người cả phòng, đều ở đây cùng Hi Hi cười cười nói nói, rất là náo nhiệt.
Cũng là muốn hóa giải bầu không khí lo lắng một chút, để mọi người khỏi suy nghĩ miên man.
Mà Hoa Hồng một bên liên lạc Bạch Dạ, thế nhưng không có chút tin tức nào, cô hận không thể lôi Bạch Dạ đánh một trận!
Một ngày đêm, Hoa Hồng cầm điện thoại di động, đều gọi cho Bạch Dạ, thế nhưng không có bất kỳ tin tức gì, cũng không biết là cố ý lẩn tránh Hoa Hồng không ra mặt!
Nhưng là bất kể thế nào, Hoa Hồng đều phải tìm được anh ta!
Lúc buổi tối, Hoa Hồng đang ngủ, thế nhưng chợt nghe bên ngoài có âm thanh.
Giấc ngủ của cô từ trước đến nay không sâu, chỉ cần một chút động tĩnh là có thể giật mình tỉnh giấc, đây cũng là vấn đề hình thành nhiều năm qua.
Hoa Hồng mở mắt, vén chăn lên đi ra ngoài.
Bên ngoài, y tá cũng bác sĩ đều hoan mang rối loạn chạy về một hướng.
Hoa Hồng nhíu mày, tiện tay kéo một người y tá hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bệnh nhân phòng 106 đã xảy ra chuyện!" Vội vã nói xong câu này, y tá hướng bên kia chạy đi.
Hoa Hồng đứng ở nơi đó, bệnh nhân phòng 106, đó không phải là phòng của Hi Hi sao?
Nghĩ tới đây, đáy lòng Hoa Hồng giống như bị cái gì đánh vào, cất bước hướng phòng của Hi Hi chạy đi.
Quả nhiên, lúc Hoa Hồng đẩy cửa đi vào, thấy rất nhiều người trong phòng.
"Tránh ra!" Hoa Hồng hô một câu, chen vào, nhưng mà sau khi đi vào, mới nhìn thấy Hi Hi ở trên giường cả người co quắp!
Đôi môi tái nhợt, hai mắt cũng đóng chặt, cả người nằm ở trên giường vẫn co quắp, mà miệng sùi bọt mép, thoạt nhìn, rất sợ!
Lâm Tử Lam ở một bên nhìn, cầm lấy tay của Hi Hi, không ngừng an ủi bé, đau lòng rơi nước mắt.
Hoa Hồng nhìn, cũng không nhịn được, cặp mắt đỏ lên.
Không cần phải nói, tuyệt đối là Vi An cho Hi Hi ăn thuốc mới có thể như vậy!
Nhìn dáng vẻ Hi Hi thống khổ, Hoa Hồng trực tiếp xông lên, nắm tay của Hi Hi, "Hi Hi, Hi Hi... Cậu nghe được tôi nói chuyện không?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
Thế nhưng Hi Hi nằm ở trên giường, không ngừng được co quắp, thân thể nho nhỏ, lạnh run, mọi người nhìn đều có chút không đành lòng.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ Hi Hi thống khổ, hận không thể thay bé đón nhận, cặp mắt mắt không gợn sóng sợ hãi vào giờ khắc này cũng trong suốt.
"Các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau cứu người!” Mặc Thiếu Thiên hô.
Lúc này, bác sĩ đứng ở bên, lập tức đi tới kiểm tra, Hi Hi còn chưa ngừng co quắp, miệng sùi bọt mép.
Hi Hi bệnh, bọn họ cũng đều biết, căn bản không biết chữa thế nào, thành lập một chuyên khoa nghiên cứu, vẫn không có nghiên cứu ra được.
Nhìn Hi Hi thống khổ, không dừng lại, bác sĩ mở miệng, "Hiện tại chỉ có thể tiêm thuốc an thần!”
Mặc Thiếu Thiên ở đứng một bên, nghe được anh không nói gì, bác sĩ mở miệng lần nữa, "Tiêm thuốc an thần!"
Y tá lập tức đẩy tới, hai người y tá đi tới hai bên trái phải, Hoa Hồng cùng Lâm Tử Lam đứng một bên, đè Hi Hi lại, thuốc an thần từ từ được tiêm vào trong cơ thể Hi Hi.........
Phải biết rằng, thuốc an thần cũng có thể làm trấn định cũng có hại cho cơ thể người.
Thế nhưng giờ này khắc này, không thể để cho Hi Hi như vậy, nhìn dáng vẻ bé thống khổ, ai cũng không đành lòng.
Thật chẳng lẽ phải đợi đến lúc thuốc phát tác mới dừng lại sao!
Thuốc an thần từ từ được đẩy vào trong cơ thể Hi Hi, cả người Hi Hi cũng chậm chạp yên tĩnh lại, không hề co quắp, cả người cũng từ từ buông lỏng xuống, nhìn ra, Hi Hi đã đang ngủ.
Tuy rằng lúc này Hi Hi yên tĩnh lại, thế nhưng cũng không có giảm bớt đau lòng của mọi người, nghĩ hiện tại Hi Hi cần thuốc an thần để vượt qua lúc này, Lâm Tử Lam đau lòng không thôi.
Lúc này, bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Hiện tại chỉ có thể dựa vào thuốc an thần để vượt qua, nhưng dù sao thuốc an thần là có hại,Mặc tiên sinh hay là muốn chuẩn bị xong những thứ khác!” Bác sĩ nói.
Cái này, Mặc Thiếu Thiên cũng đương nhiên biết.
Thật chẳng lẽ muốn nhìn Hi Hi gắng gượng qua thời điểm phát tác sao?
Chỉ là, lời của bác sĩ, có chút không lọt tai, ánh mắt Mặc Thiếu thiên bén nhọn nhìn qua, “Ông nói lời này là có ý gì?”
Lúc này, bác sĩ mới ý thức được mình nói cái gì, đáy lòng kinh ngạc mở miệng, "Ý của tôi là, không bằng Mặc tiên sinh đưa tiểu thiếu gia ra nước ngoài, cơ hội sẽ lớn hơn một chút!”
"Cái này cũng không nhọc đến ông quan tâm!" Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói, hiện tại cũng lười nói với ông ta.
Bác sĩ lúng túng một chút, sau đó mang theo y tá đi ra ngoài.
Hiện tại, ai cũng biết tâm tình Mặc Thiếu Thiên không tốt, không dễ chọc, hết lần này tới lần khác bác sĩ kia nói những lời không xuôi tai.
Chỉ là nhìn Mặc Thiếu Thiên, đều không nói gì nữa.
Tay của Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng vuốt cái trán Hi Hi, tóc, đôi mắt, tất cả đều là yêu thương.
Hoa Hồng cũng ngồi ở một bên, cầm lấy tay Hi Hi.
"Bạch Dạ chết tiệc!" Hoa Hồng mắng một tiếng.
Lúc không cần thì lại xuất hiện, lúc cần thì lại không thấy đâu!!
Hoa Hồng cũng là bất gấp không dứt.
Lâm Tử Lam rất muốn hỏi Hoa Hồng tình huống làm sao, nhưng nhìn dáng vẻ Hoa Hồng chỉ biết, còn không có liên lạc được, nếu quả như thật liên lạc được, Hoa Hồng cũng sẽ không có cái dáng vẻ này!
Lâm Tử Lam không hỏi nhiều, chỉ là vẫn coi chừng Hi Hi, "Được rồi, thời gian khuya lắm rồi, mọi người nên đi nghỉ ngơi, tôi ở lại đây là được rồi!”Lâm Tử Lam nói.
"Anh cũng ở nơi đây cùng em!" Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng mở miệng nói.
"Trên người của anh bị thương, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, nơi này có em là được rồi!” Lâm Tử Lam nói, hiện tại cũng không muốn rời khỏi Hi Hi.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng không kiên trì nữa, anh biết tính cách Lâm Tử Lam, chuyện cô quyết định, khó có thể thay đổi.
Hoặc có lẽ bây giờ, cô cũng muốn yên tĩnh một chút.
"Anh thì ở cách vách, có việc tùy thời gọi!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
"Dạ!" Lâm Tử Lam gật đầu, ngồi ở chỗ kia, cũng không có động, ánh mắt đứng ở trên người Hi Hi, đều không dời đi một chút, nhìn ra, nếu như Hi Hi thực sự xảy ra chuyện gì, Lâm Tử Lam thực sự khó có thể tiếp thu.
Tất cả mọi người không nói gì nữa, rời khỏi gian phòng.
Gian phòng an tĩnh lại, Lâm Tử Lam không có nhịn nữa, nước mắt rớt ra, nhìn Hi Hi, nói không nên lời yêu thương.
"Bảo bối, con nhất định phải tốt, nhất định phải, thì là vì mẹ, cũng nhất định phải!" Lâm Tử Lam nắm tay của Hi Hi, ở trong lòng mặc niệm không biết bao nhiêu lần.
Vì Hi Hi đắp kín mền, vẫn nhìn Hi Hi, giống như sợ nhắm mắt lại, Hi Hi sẽ biến mất.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Tử Lam buồn ngủ, ghé vào bên người Hi Hi ngủ!
Ngủ không bao lâu, cửa bị đẩy ra, Mặc Thiếu Thiên từ bên ngoài đi vào, khi nhìn thấy Lâm Tử Lam nằm ở đó ngủ, không đành lòng, trực tiếp ôm lấy cô, đặt lên trên một cái giường khác.
Mà chính anh, lại ngồi ở bên giường Hi Hi.
Biết lâm Lâm Tử Lam lo lắng Hi Hi nửa đêm phát tác, cho nên mới một bước cũng không rời khỏi, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ kia, nhìn mẹ con bọn họ trong lòng cảm thấy đau xót.......
................
Ngày hôm sau.
Lúc Lâm Tử Lam tỉnh lại, là bị ác mộng đánh thức.
Cô bỗng nhiên từ trên giường ngồi xuống, đầu óc trống rỗng.
"Mẹ, mẹ đã tỉnh?" Bên tai, tiếng nói non nớt của Hi Hi trước sau như một.
Sau khi nghe được tiếng nói, Lâm Tử Lam lúc này mới nghiêng đầu qua chỗ khác, Hi Hi ngồi ở trên giường, trong tay còn cầm quả táo, thoạt nhìn hoạt bát rất nhiều.
Mà Mặc Thiếu Thiên ngồi ở bên phải Hi Hi, giúp bé lau tay, hình ảnh này thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Khi nhìn thấy Hi Hi cười, Lâm Tử Lam giống như ánh mặt trời, ấm áp hơn nhiều.
Lúc này, Lâm Tử Lam mới phát hiện, chính mình ở trên giường.
Ánh mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, không cần phải nói, nhất định là Mặc Thiếu Thiên làm.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng Lâm Tử Lam cũng gợi lên một nụ cười.
"Ừ!" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi gật đầu.
Hi Hi ăn táo, nhịn không được mở miệng, "Ai, khó có được cha phục vụ con như vậy, con nhất định phải hưởng thụ thật tốt!”
Hi Hi nói những lời này, thoáng cái chọc cười Lâm Tử Lam.
"Cha vẫn thích con phục vụ cha!” Lúc này, Mặc Thiếu Thiên không nhanh không chậm mở miệng.
Hi Hi cắn một miếng táo, "Lau ở đây, còn có ở đây, ở đây..." Hi Hi đắc ý cắn táo chỉ huy.
Bất đắc dĩ, Mặc Thiếu Thiên chỉ có thể nghe theo.
Nhìn dáng vẻ Hi Hi đắc ý, hoàn toàn cùng người bình thường không có gì khác nhau, cũng nhìn không ra Hi Hi trúng độc.
Bình thường thoạt nhìn không có gì, chỉ có lúc phát tác, mới thấy môi tím bầm, vành mắt cũng biến thành màu đen.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, che giấu khổ sở, gợi lên một nụ cười, từ trên giường đi xuống, "Vậy là tốt rồi hưởng thụ thật tốt!"
"Phải!"
Nghe được Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, "Lâm tiểu thư, xin lặp lại lời em vừa nói!”
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam rất phối hợp quay đầu lại cười, "Bảo bối, hưởng thụ thật tốt!"
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam cười đẹp đẽ, Mặc Thiếu Thiên không tức giận, cũng gọi lên một nụ cười, "Lâm tiểu thư, anh sẽ khiến em vì những lời này, mà trả giá thật lớn!”
Lâm Tử Lam nhún vai nói, "Mỏi mắt mong chờ!"
"Tốt!" Mặc Thiếu Thiên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lâm Tử Lam nói, thế nhưng trong con ngươi tràn đầy cưng chiều đối với bọn họ.
Lâm Tử Lam đi rửa mặt một chút, cảm giác được ba người khôi phục lại trạng thái này, Lâm Tử Lam cũng cảm giác được không dễ dàng.
Nhìn trong gương, Lâm Tử Lam nở nụ cười.
Càng như vậy, càng phải kiên cường!
Hi Hi cần loại bầu không khí này!!!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cười đi ra ngoài.
Lúc Lâm Tử Lam đi ra, cũng không sai biệt lắm Mặc Thiếu Thiên cũng lau người cho Hi Hi xong, nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam mỉm cười, "Mặc tiên sinh, cực khổ!"
"Không khổ cực, có thể vì hai người là vinh hạnh của anh!”
"Ngoan ~ "
Mặc Thiếu Thiên vốn là muốn cùng Lâm Tử Lam trêu chọc hai câu, thế nhưng không nghĩ tới lâm Lâm Tử Lam dĩ nhiên tiếp lời một câu ngoan ~
Nghe thế, mặt Mặc Thiếu Thiên nhịn không được co quắp lại, mà Hi Hi ngồi ở một bên, nghe được bọn họ đối thoại, cười rất hài lòng.
"Mẹ, mẹ thật tuyệt, ha ha ha..." Hi Hi ở trên giường cười vui vẻ.
Lâm Tử Lam cũng cười cười, không nói gì.
Ngay vào lúc này, Hoa Hồng vọt vào.
Lúc nghe Hi Hi tỉnh, hơn nữa trạng thái cũng không tệ, Hoa Hồng cũng rất hưng phấn vọt vào.