Tử Lam nhìn về phía trước mặt mình, khí thế kia, cô luôn có cảm giác bản thân giống như những nhân vật trong phim thần tượng.
Thường thì những anh chàng hoa hoa công tử, đều thích bày ra bộ dáng như thế...trước khi bắt đầu trận chiến,không ngờ Mặc Thiếu Thiên cũng thích...
Chờ một chút.
Thông thường, một âm mưu như vậy, đều là nam chủ và nữ chủ biểu lộ tình ý, cho nên... Bọn họ???
Tử Lam sửng sốt, mang theo nghi vấn nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại không có bất kỳ biểu tình gì cả, Tử Lam tự thuyết phục mình, quả thật cô đã suy nghỉ quá nhiều.
Lúc này, sau khi bày xong thức ăn ra bàn, tất cả mọi người đều lui ra, Tử Lam ngẫm nghỉ, thời điểm này, chắc sẽ có âm nhạc vang lên mới phải?
Tuy nhiên, âm nhạc không có vang lên.
Nhìn lên trước mặt đầy bàn toàn những loại thức ăn Tây, Tử Lam lại nhìn sang Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, tôi đã vì công ty lặp công chuyện gì sao?” Tử Lam hỏi.
Nếu không, hôm nay Mặc Thiếu Thiên tại sao lại mời cô ăn cơm như vậy?
Mặc Thiếu Thiên cau mày, ngẩng đầu lên nhìn Tử Lam, “Không có việc gì, anh lại không thể mời em ăn cơm sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.
“............”
“Chẳng qua,tôi quả thật cảm thấy kỳ quái thôi!” Tử Lam nói.
Cô có cảm giác giống như, hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm tối dưới ánh nến, có một loại cảm giác đặc biệt quỷ dị!
“Em thật sự không biết hôm nay ngày gì sao?” Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên nhìn Tử Lam hỏi, gương mặt của anh được chiếu rọi dưới ánh nến, xem ra thật yêu nghiệt không nói nên lời.
Tử Lam nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, nghi vấn hỏi, “Ngày gì?”
“………..”
Có đôi khi, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy thật sự bái phục nữ nhân này!
Bất quá bây giờ, cô không biết, đối với anh là một điều rất có lợi.
Mặc Thiếu Thiên không trả lời, sau đó, tất cả ánh đèn mờ trong phòng bỗng nhiên vụt tắt, âm nhạc vang lên, không phải là tấu khúc liên quan đến ái tình, mà là ………..
Bài hát chúc mừng sinh nhật vui vẻ…!
Tử Lam bị sốc.
Lúc này, có người chậm rãi đẩy một chiếc bánh ga-tô thật to đi ra, có người dùng đàn vi-ô-lông lôi kéo một bài nhạc sinh nhật vui vẻ, sau đó, Mặc Thiếu Thiên cầm chay rượu vang lên, đứng trước mặt Tử Lam, vóc người cao ráo, càng tôn thêm vẽ cao quý cùng yêu nghiệt của mình, nhìn anh giống như chàng bạc mã hoàng tử từ trong truyện tranh bước ra, hoàn mỹ vô khuyết.
Tử Lam ngồi yên tại chổ, hoàn toàn bị sốc.
Thẳng cho đến khi Mặc Thiếu Thiên đi tới trước mặt cô nói một câu, “Sinh nhật vui vẻ!” Tử Lam hiểu ra mọi chuyện.
Hôm nay chính là sinh nhật của cô!
Tử Lam không bao giờ lãng quên, tuy nhiên, mấy ngày nay quá bận rộn, cô thực sự đã đem chuyện này quên mất!
Tuy nhiên, cô không ngờ, Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên biết, còn lại vì cô mà âm thầm làm việc này.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện một trường hợp như vậy với cô, rất giống như những giấc mơ mà cô từng nghỉ.
Sau khi cảm động xong, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Tại sao anh biết hôm này chính là sinh nhật của tôi?”
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, “Muốn biết điều này, cũng khó sao?”
“Bảo bối nói cho anh sao?”Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, không có phủ nhận.
Lúc trước, rất lâu rồi, có một lần Hi Hi vô tình nói cho anh biết, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại nhớ thật kỹ ngày này.
Tử Lam chỉ biết, nhất định là tên tiểu tử thúi nhà cô giở trò quỷ, trách không được sáng sớm lúc cô ra cửa, bé còn tặng cho cô một nụ cười đầy thâm ý, còn giúp cô chọn trang phục, thì ra là thế!
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, dù sao, anh có thể nhớ kỹ, phần tâm ý này, trong lòng Tử Lam thật sự rất cảm động, cô mỉm cười dịu dàng nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, mở miệng nói một câu, "Cám ơn!"
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, sau đó, tiết nhạc chúc mừng sinh nhật vui vẻ lại vang lên, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, cặp mắt kia sinh động chiếu sáng, giống như bảo thạch, Tử Lam nhìn vào đôi mắt của anh, tim đập không khỏi đập liên hồi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên kéo Tử Lam vào trong ngực của anh, hướng về phía môi của cô hạ xuống một nụ hôn.
Một nụ hôn thật sâu, triền miên…nóng bỏng…
Sau khi hôn xong, mặt của Tử Lam nhịn không được đỏ lên, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, khóe miệng cười tà, nhìn cô, “Sinh nhật vui vẻ!”
Chúc mừng sinh nhật, nụ hôn này là sao?
Tử Lam chỉ có thể tự an ủi mình như thế!
“Cám ơn!” Tử Lam nói xong, mặt không khỏi nổi lên vẻ đỏ ửng, hai bên trái phải còn hồng hồng!
“Mặc tiên sinh, hiện tại có cần cắt bánh ngọt không?” Người phía sau hỏi.
Tử Lam vừa định gật đầu, lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, “Chờ một chút, còn có người sắp tới!”
Tử Lam nhíu, “Còn ai khác?"
Ngay vào lúc này, một bóng dáng nho nhỏ từ bóng tối từ từ đi tới.
Khi Tử Lam nhìn thấy người đến là ai, trong lòng cô thật sự cảm thấy rất vui vẻ, cảm động.
Hi Hi mặc một bộ lễ phục màu đen nho nhỏ, nhìn vào trông bé vừa đáng yêu lại vừa non nớt, bé chậm rãi đi tới trước mặt Tử Lam, đặc biệt dùng động tác của những quý ông, “Mẹ, Happy birthday!” Hi Hi cười nói, sau đó lại hạ xuống trên mặt Tử Lam một nụ hôn.
Tử Lam cảm động mỉm cười, “Thank you!” Sau đó Tử Lam cũng hạ trên mặt Hi Hi một nụ hôn như thế!
“Làm sao con lại đến?” Tử Lam hỏi.
Hi Hi cười nói, "Sinh nhật của mẹ, con có thể không đến sao?"
Tử Lam nở nụ cười.
Mặc Thiếu Thiên nhìn hai mẹ con bọn họ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười hạnh phúc nhất, anh thích cảm giác như thế này, hạnh phúc, ấm áp.
Trong trường hợp này, Mặc Thiếu Thiên nghĩ anh là người cần phải mở miệng trước, "Có thể cắt bánh ngọt chưa em!"
Tử Lam gật đầu.
“Phải cầu nguyện trước!” Hi Hi gián đoạn lời nói của bọn họ.
Cầu nguyện?
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày.
Cầu nguyện là ý tứ gì?
Mặc Thiếu Thiên chưa bao giờ có một sinh nhật, cho nên, anh chưa bao giờ biết lúc này cần phải cầu nguyện.
“Cầu nguyện mà cũng không biết sao?”Hi Hi ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Không biết có vấn đề gì không?
Ngay sau đó ngọn đèn toàn bộ bị tắt đi.
Mặt trên để một người chiếc bánh sinh nhật đang được thắp rất nhiều ngọn nến, Tử Lam nhìn, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện.
Đến bây giờ Mặc Thiếu Thiên mới hiểu được thì ra cầu nguyện là như thế.
Không ngờ sinh nhật lại còn có chuyện như thế nữa.
Sau khi cầu nguyện xong, Hi Hi và Tử Lam cùng nhau thổi tắt tất cả những ngọn nến.
Sau đó Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Em vừa cầu nguyện điều gì đó?”
Tử Lam quay đầu sang nhìn anh, “Không nói cho anh biết, bí mật!”
Hơn nữa cô không cảm nhận được những lời nói lúc này của mình trông thật nghịch ngợm đáng yêu, Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy, trong nháy mắt anh có cảm giác rất ngẩn ngơ, mất hồn vì cô.
Ngay sau khi hoàn thành phần cầu nguyện, ánh đèn sáng lên, Tử Lam và Hi Hi cùng nhau cắt bánh ga-tô.
Tử Lam ăn một chút, Hi Hi cũng ăn một chút, Mặc Thiếu Thiên không thích ăn đồ ngọt, cho nên anh không ăn, chỉ mỉm cười nhìn hai mẹ con ăn thật vui vẻ!
Tử Lam thầm nghĩ, sinh nhật của cô có thể trôi qua như vậy, cô cảm thấy rất hài lòng.
Ba người cùng ngồi xuống chuẩn bị ăn uống.
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ!” Hi Hi hô lên một tiếng.
Tử Lam cười, “Cám ơn bảo bối!”
“Người đầu nên mẹ cần phải nói tiếng cảm ớn, phải là cha mới đúng!”Hi Hi thuận nước giong thuyền, đem phần ân tình này chuyển giao cho Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi mỉm cười, không hổ là con của anh, đáng giá được thưởng!
Tử Lam nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, sau đó mỉm cười thật tươi.
Ngay vào lúc này, điện thoại của Hi Hi lại vang lên, nhìn dãy số, Hi Hi cầm lấy bỏ đi ra ngoài.
Mấy phút đồng hồ sau, Hi Hi trở lại, Tử Lam nhìn bé, cô hỏi, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hi Hi nhìn Tử Lam, “Tạp Ni bên kia xảy ra chút việc, con muốn trở về một chuyến, mẹ, ngươi sẽ không giận bảo bối chứ?!” Hi Hi nhìn Tử Lam nói.
Tử Lam nhíu, nhìn bé, tuy rằng cô rất muốn để Hi Hi lưu lại, thế nhưng biết bé có chuyện cần giải quyết, Tử Lam cũng biết mình không nên giữ bé lại.
“Đương nhiên sẽ không!”
“Hắc hắc, con có một số việc cần phải giải quyết, không thể cùng ăn với hai người rồi, cha, mẹ, dùng cơm vui vẽ nga, con phải đi đây!!” Hi Hi nhìn cha mẹ của mình nói.
Tử Lam gật đầu.
Hi Hi vừa mới rời đi, Mặc Thiếu Thiên liền tặng cho bé một ánh mắt, con trai tốt, hôm nào cha nhất định sẽ hảo hảo thương yêu con.
Hi Hi cũng phóng trở về cho Mặc Thiếu Thiên một cái mị nhãn, đã biết!
Tiếp đó, Hi Hi như tia chớp thoáng cái đi mất.
Một nhà hàng lớn như vậy, chỉ còn lại Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên, về phần những người khác, Mặc Thiếu Thiên để cho bọn họ đều lui xuống.
Tử Lam làm sao không biết tâm tư của Hi Hi như thế nào?
Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên ngồi đối diện nhau, khi Hi Hi vừa đi khỏi, dường như, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên,“Chuyện ngày hôm nay, rất cám ơn anh!”
Lời này đều phát ra từ chính nội tâm của cô.
Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, khẽ cười nhìn Tử Lam, "Lâm tiểu thư, không phải là em nhanh như vậy đã cảm động với anh đó sao?"
Tử Lam ngạc nhiên, không biết thái độ đó của anh là có ý gì?
Tuy rằng Tử Lam không quá quen thuộc với những trường hợp như vậy, thế nhưng về phần tâm ý này của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam rất cảm động.
"Mặc tổng nói những lời này, dường như không hi vọng tôi quá cảm động thì phải! " Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên không trả lời cô, sau đó, không biết từ nơi nào móc ra một cái hộp, đưa tới trước mặt Lâm Tử Lam.
Tử Lam nhíu, quà sinh nhật của cô sao?
Tử Lam từ từ mở ra.
Mới vừa mở, cô nhìn thấy bên trong chiếc hợp chính là một sợi dây chuyền, rất tinh xảo, rất độc đáo, xem ra rất xinh đẹp.
Tử Lam là một nhà thiết kế trang sức, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn sợi dây chuyền này giá trị rất xa xỉ.
Tử Lam ngắm nhìn một chút, khiến cô vô cùng kinh ngạc sau đó quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cái này, có đúng là tặng cho tôi không?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Vớ vẩn!”
“……….....”
"Mặc tổng, cái này sẽ không phải là sản phẩm mới nhất của công ty của chúng ta sao? " Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“…………..”
Sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên đen lại, không vui nhìn Lâm Tử Lam, “Lâm Tử Lam, trong mắt em, anh là loại người keo kiệt đến thế sao?”
“…………...”
“ Ý của tôi không phải như vậy, quả thật tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi!” Tử Lam cười phụ họa nói, nhìn Mặc Thiếu Thiên có vẻ rất tức giận, ngược lại Tử Lam bắt đầu cảm thấy có chút hạnh phúc.
Mặc Thiếu Thiên bất mãn nhìn cô..
“Thế nhưng tôi không thể nhận lấy!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, bình tĩnh nói.
“Vì sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Vì nó quá đắt tiền!”
“…………..”
Nói đến đây, chân mày của Mặc Thiếu Thiên không vui nhíu chặt lại, “Em cho là bữa cơm ngày hôm nay không có gì đáng để quý trọng sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam có chút tức giận nói.
Tử Lam lúng túng.
Đây cũng không phải là điều cô muốn, khiến Mặc Thiếu Thiên tức giận như thế với cô làm chi a!
“Anh cũng không muốn để bảo bối nói anh là một người keo kiệt, tốt nhất em nên nhận lấy, nếu không anh lặp tức đem nó ném ra bên ngoài!” Mặc Thiếu Thiên uy hiếp.
Tử Lam, “...............”
Đứng trước uy hiếp như thế cô hoàn toàn bất lực a a a!
Tử Lam mỉm cười, cô còn có thể cự tuyệt sao?
Ném ra bên ngoài, còn không bằng đưa cho cô, nói như thế nào, đó cũng là quà sinh nhật của cô a a a!
“Vâng, cám ơn Mặc tổng!”Tử Lam thu lấy.
Nhìn sợi dây chuyền kia, Tử Lam cảm thấy thật thích, cô có cảm giác nó chính là style ( phong cách) của mình!
Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Tử Lam, nữ nhân kia đang nghĩ gì đó, nếu không nhận, anh thật sự sẽ ném nó ra ngoài đường...
Cũng may là cô đã thu nhận.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, “Em có thích không?”
Tử Lam thành thật gật đầu, “Thích!”quả thật cô cảm thấy rất thích món quà này!
Nhận được đánh giá đó của Lâm Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lúc này mới hơi vung lên một chút.
“…………....”
Kế tiếp, hai người ăn một chút gì đó, hai người bọn họ rất khó được không gian an tĩnh như vậy khi ở cùng nhau.
Chỉ là...