Mua đồ xong, hai người liền đi về phía quầy thanh toán, Hi Hi cầm đồ, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lấy ví tiền, rút ra một cái thẻ.
Loại cảm giác này, thật rất tốt.
Hi Hi thường xuyên đến siêu thị này, cho nên nhân viên nơi này căn bản đều biết Hi Hi.
Bọn họ nhìn Hi Hi, “Hi Hi, đây là cha con sao?”
Hi Hi gật đầu, “Đúng!”
“Cha con rất đẹp trai a!”
“Đó là đương nhiên, cũng không xem là cha của ai!”......
Những lời này, cũng không biết đang khích lệ người nào.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên trả tiền xong, liền cùng Hi Hi đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên cầm túi đồ, Hi Hi đi tay không, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Hi Hi nhất thời có loại cảm khái, cảm giác có cha quả là không tệ a.
Thế nhưng bọn họ hoàn toàn không có chú ý tới, có người sau lưng cầm máy ảnh chụp lén bọn họ.
.........................
“Mẹ, con và cha đã về!” Hi Hi vào cửa trước kêu một tiếng.
Tử Lam xem ti vi, nhìn bọn họ quay về, liền lười biếng quay đầu lại liếc mắt nhìn, ‘ừ’ một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, người phụ nữ này lúc làm việc và sau khi tan việc hoàn toàn là hai người, duy nhất vĩnh viễn không đổi chính là bộ dạng lí trí phúc hắc kia.
Hi Hi xách theo đồ đi vào phòng ăn nấu cơm, Mặc Thiếu Thiên cũng rất tự giác cầm trái Thanh Long đi thỉnh giáo Hi Hi cắt như thế nào.
Qua một phen giày vò, Mặc Thiếu Thiên bưng đĩa Thanh Long đi ra.
Tử Lam ngồi ở trên ghế sofa, hoàn toàn giống như là một nữ vương, chờ đợi người khác phục vụ.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam vẫn còn trong giai đoạn dưỡng thương, nên nhịn.
Trực tiếp đi tới, đem đĩa Thanh Long đặt ở trên khay trà. Sau đó liền cầm một miếng lên ăn.
Tử Lam nhíu mày, nhìn đĩa Thanh Long trước mặt, cũng cầm một miếng lên ăn.
“Mặc tổng, đây là do anh cắt sao?” Tử Lam hỏi, Mặc Thiếu Thiên không muốn mở miệng nói chuyện, rồi Tử Lam lại ngay sau đó bổ sung, “Cắt thật xấu!”......
Mặc Thiếu Thiên hung hăng trợn mắt nhìn Tử Lam một cái, lập tức đem đĩa Thanh Long kéo đến trước mặt của mình, “Ngại xấu thì đừng có ăn!”
Tử Lam cau mày, lập tức vươn tay kéo đĩa đến trước mặt của mình, “Bảo bối là mua cho tôi, hà cớ gì mà không ăn?”
“Không phải ngại xấu sao?”
“Xấu cũng không ảnh hưởng tới mùi vị!” Tử Lam nói.......
Vì vậy, hai người cứ kéo tới kéo lui, xem ra, cực kỳ ngây thơ.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu thiên, “Mặc tổng, anh không cảm thấy như vậy rất ngây thơ sao?”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi ngược lại, “Lâm tiểu thư cũng giống vậy!”.......
Ngay vào lúc này, Hi Hi từ trong phòng bếp đi ra, thấy một màn như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cha, mẹ, hai người không cảm thấy mình rất ngây thơ sao?!!!!
Thân là con trai của hai người, vì động tác này mà cảm thấy rất mất mặt a a a!
Hi Hi đi tới. “Cha, mẹ, nếu muốn ăn, thì bên trong vẫn còn, hai người như vậy, thật sự rất ngây thơ......” Hi Hi tỏ ra một bộ dạng ghét bỏ nói.
Câu nói của Hi Hi, nhất thời nhận lại hai phát xem thường.
Chứng kiến hai phát xem thường này, Hi Hi sững sờ, nguy rồi, nói sai rồi!
Chỉ là ngay sau đó trên mặt Hi Hi nâng lên một khuôn mặt đáng yêu kèm theo nịnh hót cười, “Cha, mẹ, con không phải có ý đó......”
“Vậy con có ý gì?” Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi cười, “Thật ra thì con nói là con, mẹ, mẹ nghĩ quá nhiều, đúng rồi, cơm làm xong rồi, có thể ăn cơm, cha, mẹ, chúng ta đi ăn cơm đi, đi ăn cơm......” Hi Hi vội vàng cười làm lành nói.
Thấy Hi Hi có thái độ nhận sai, thật không tệ, Tử Lam mới quét mắt nhìn Hi Hi một cái, đứng dậy hướng về phía bàn ăn mà đi tới.
Mặc Thiếu Thiên cũng nheo lại tròng mắt, nhìn đánh giá Hi Hi một chút, cũng xoay người đi về phía bàn ăn.
Hi Hi đứng ở phía sau, cả người buông lỏng, aizz, niên đại này, lời nói thật đều không cho người ta nói ra rồi!
Trên bàn ăn, một nhà ba người đang ăn cơm.
Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên cùng chung đề tài, nói chuyện rất vui vẻ. Tử Lam ở một bên đang ăn cơm, nghe bọn họ trò chuyện, chỉ là nghe, nhìn, trong lòng rất an tĩnh.
Mặc dù vừa bắt đầu có chút mâu thuẫn với Mặc Thiếu Thiên, nhưng là trải qua chung đụng, loại mâu thuẫn này đã dần dần biến mất, Tử Lam chưa bao giờ xem xét chuyện tương lai của hai người, cuộc sống của cô đều là trải qua ngày nào hay ngày đấy, ra sức hưởng thụ mỗi ngày. Nhìn bộ dạng Hi Hi vui mừng như thế, cô cũng biết mình không sai.
Mặc dù cô là mẹ của Hi Hi, nhưng cô cũng không có quyền tước đoạt tình thương của cha dành cho con.
Nhìn Hi Hi vui mừng, cô cũng liền chấp nhận Mặc Thiếu Thiên ở đây.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên.
Mặc Thiếu Thiên nhìn tới số điện thoại, chân mày chau lại, nhưng mà vẫn nhấn nút trả lời.
“Cha......” Mặc Thiếu Thiên trả lời điện thoại.
“Ngươi bây giờ ở nơi nào?” Điện thoại bên kia, Mặc Ân Thiên lạnh lùng hỏi.
“Con đang ăn cơm!” Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại cũng là rất lạnh lùng mà nói, chỉ là có chút buồn bực, bình thường Mặc Ân Thiên chưa bao giờ quản khỉ gió gì hắn, thế nhưng hôm nay lại hỏi hắn ở nơi nào.
“Lập tức trở về!” Mặc Ân Thiên lạnh lùng nói.
“Nhưng con bây giờ đang ăn cơm, có chuyện gì không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
“Lập tức trở về, có chuyện muốn nói với ngươi!”
Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Hi Hi, nhớ tới chuyện gì đó, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp trả lời một câu, “Con hôm nay buổi tối không có thời gi¬an, có chuyện gì thì ngày mai rồi hãy nói!”
Mặc Ân Thiên nghe thế, nhất thời tức giận, “Ta mặc kệ ngươi có chuyện gì, lập tức trở về!”
Sau khi nói xong trực tiếp cúp máy.
Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại di động, sắc mặt âm trầm.
Tử Lam ngồi đối diện với Mặc Thiếu Thiên, cũng có thể nghe loáng thoáng được trong điện thoại phát ra âm thanh ra lệnh, không có một tia tình cảm nào, có thể thấy được, quan hệ giữa Mặc Thiếu Thiên cùng nhà họ Mặc thật rất tệ.
Sau khi Tử Lam nghe được, liền làm bộ không nghe thấy, cũng không nói gì.
Dĩ nhiên, Hi Hi cũng nghe được. Hi Hi cũng biết cha và nhà họ Mặc quan hệ không tốt lắm, nhưng cũng không có nói rõ, mà nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, cha có phải có chuyện gì không?”
Mặc Thiếu Thiên còn đang tức giận, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự lo lắng của Hi Hi, hắn mới trấn định bản thân.
Hi Hi, hắn thật cảm thấy Hi Hi món quà tốt nhất mà ông trời ban cho hắn.
Nhiều năm như vậy, Mặc Ân Thiên vẫn đối với hắn vẫn như thế, mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng mà đã thành thói quen.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, sững sờ một chút, sau đó nói, “Không có việc gì, ăn cơm đi!”
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, thấy cha như vậy, ‘ừ’ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Mặc Thiếu Thiên lấy điện thoại di động tắt máy.
Vì vậy thời gi¬an tiếp đó, không khí cũng rất tốt.
Bọn họ nói chuyện, Tử Lam cũng thỉnh thoảng đáp một câu nói, có vẻ không khí rất hòa thuận, tất cả đều rất tốt.
Hi Hi rất vui.
Thật ra thì tại một vài mặt, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi rất là giống nhau, bọn họ cũng khát vọng tình thương của cha, Mặc Thiếu Thiên nhiều năm như vậy phải vật lộn với cuộc sống trưởng thành, lập trường của hắn chỉ chính hắn hiểu, mặc dù hắn có bộ dạng bình thường phóng đãng không bị trói buộc, nhưng sau khi có Hi Hi, biết Hi Hi là con của mình, tâm tình của Mặc Thiếu Thiên kích động, một khi thừa nhận, hắn liền sẽ cho Hi Hi sủng ái vô tận. Đây chính là Mặc Thiếu Thiên!
..............
Sau khi ăn cơm xong, Hi Hi vẫn như cũ đi rửa bát, Tử Lam ngồi ở trong phòng khách xem ti vi.
Mặc Thiếu Thiên đi tới. “Lâm tiểu thư, em thật nhàn nhã!” Mặc Thiếu Thiên vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Thế nào? Hâm mộ sao? Anh có thể đi vào giúp bảo bối đấy!” Tử Lam cũng ra vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà ứng đối.
Mặc Thiếu Thiên ‘hừ’ một tiếng, nhưng mà hắn cũng không nói gì, đi thẳng đến bên Tử Lam, tiếp cận cô.
Tử Lam nhìn thân thể Mặc Thiếu Thiên từ từ lại gần, cô liền lùi về sau, tràn đầy cảnh giác nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh định làm gì?”
Nhìn cô có bộ dạng phòng bị, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, cười mị hoặc, Mặc Thiếu Thiên cúi người, một cái tay từ từ đưa đến sau lưng Tử Lam, đứng từ một bên nhìn, giống như Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam, động tác cực kỳ ái muội.
“Anh…anh muốn làm gì?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cảnh giác hỏi, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo lại có thêm mấy phần đáng yêu.
Mặc Thiếu Thiên rất ít thấy cái bộ dáng này của Tử Lam, bây giờ nhìn lại, không ngừng ‘mĩ lệ’, cũng tăng thêm mấy phần đáng yêu.
“Em cho rằng anh muốn làm gì?” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên vươn tay qua sau lưng Tử Lam lấy áo khoác.
“Anh muốn lấy áo mà thôi, Lâm tiểu thư, em khẩn trương làm gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Ngươi lam 囧.
Trên mặt lướt qua một tia đỏ ửng, nhưng không có nói cái gì nữa.
“Hôm nay sợ là không có thời gi¬an ở cùng bảo bối!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên đứng dậy nhìn về phía phòng bếp, “Bảo bối, cha hôm nay có chuyện, đi trước!”
“Vâng, cha đi đường cẩn thận!” Hi Hi từ phòng bếp ló đầu ra, nhìn Mặc Thiếu Thiên
Nhìn Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy làm chuyện gì cũng trở nên có ý nghĩa rồi.
“Ừ!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, sau đó liếc mắt nhìn Tử Lam làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhếch miệng lên cười yêu nghiệt, xoay người rời đi.
Cho đến khi cửa bị đóng, Tử Lam mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa một chút, cũng không nói gì.
Hi Hi rửa chén xong từ phòng bếp đi ra, lúc này, Mặc Thiếu Thiên đã rời đi. Hi Hi trực tiếp đi tới phòng khách, Tử Lam đang ăn trái cây, Hi Hi đi tới, ngồi trên sàn nhà. “Mẹ......”
Thân thể nho nhỏ của Hi Hi hướng về phía Tử Lam.
“Hả?” Tử Lam lên tiếng.
“Mẹ biết cha trước kia phải trải qua chuyện gì không?” Hi Hi nhìn Tử Lam, chợt lên tiếng.