Editor: Tịnh
Nó mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc mù tịt, thế nhưng nghe thấy được ăn là thỏa mãn ngay, xoay một vòng trong tay Tống Duệ rồi không chờ thêm được nữa tự mình bay đi kiếm đồ ăn vặt.
Tống Duệ đi theo phía sau nó, lướt qua hoa viên lên lầu, đến phòng thì khóa cửa lại.
Lấy đồ ăn vặt cho Nhị Bạch, nhốt nó trong phòng, đỡ nó lai chạy đi tìm mẹ nó, làm lỡ chính sự của mẹ nó.
Sáng ra đã mở hệ thống sưởi nên trong phòng rất ấm áp, Tống Duệ cởi áo khoác, cầm một cái thảm len, trải lên ghế nằm trên ban công.
Cái ghế nằm này là hắn cố ý bảo tướng quân mua, hơi nhỏ cũng là do hắn đặt, nằm lên là vừa vặn.
Hai bên ban công mở ra, không gian rất lớn, Tống Duệ trồng một ít hoa cỏ, còn làm một ao nước nhỏ, có một lớp kính mỏng ở trên, dùng để nuôi cá kiểng. Vào mùa hè đi chân trần đứng ở trên kính, dưới đáy là cá bơi lội, vui tai vui mắt phải biết.
Dẫu sao cũng là nhà mình, trang trí rất nghiêm túc. Gian nhà cũng cách ra mấy gian phòng nhỏ, một cái dùng làm thư phòng, một là phòng để áo, to nhất đương nhiên là phòng ngủ, bố trí đều dùng thanh nhã làm chủ, là phong cách hắn yêu thích.
Tống Duệ mở công tắc nấu nước trên khay trà lên, dùng để pha trà. Nhân sinh thoải mái nhất chính là ngồi trên ghế nằm, bọc thảm len kín mít, ôm ấm trà uống trà trên sân thượng.
Có khi lui giới đối với hắn mà nói lại là chuyện tốt, đã lâu rồi không thảnh thơi ngồi hưởng thụ như thế này.
Sinh hoạt của hắn vẫn luôn như thức ăn nhanh, đến rồi đi, bộ pháp chặt chẽ, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ nghĩ ngợi linh tinh, nhớ tới chuyện trước kia. Cho nên liều mạng vội vàng không có lúc nào rảnh rang, người cũng bởi vậy mà mệt mỏi không chịu nổi.
Giống như ngủ vậy, trừ khi mệt đến nỗi không nghĩ được gì nữa, bằng không sẽ gặp ác mộng, nửa đêm bừng tỉnh.
Có thể sống đến bây giờ thiệt là không dễ dàng mà.
Tống Duệ ôm cốc trà, nhìn từ lan can ban công ra. Dưới lan can chính là hậu viện, là nơi ở của ông cụ Bạch.
Ông nhiều bạn bè, thỉnh thoảng lại tụ tập chơi cờ, tâm sự, kể chuyện rực rỡ năm xưa, ngày qua ngày cũng tự tại.
Lúc này đây ông đang tranh chấp với bạn già dưới mái hiên, nguyên nhân là ông thừa dịp bạn cũ không chú ý lén đổi cờ.
Cụ kia giận dữ chất vấn ông, nhưng ông đánh chết cũng không thừa nhận, ván này đành phải thôi. Hai người chơi lại, rất nhanh lại tranh chấp, còn cò kè mặc cả hệt như đi mưa thực phẩm ở chợ.
Tống Duệ thấy nó thật vô vị, nheo mắt lại nằm xuống, lấy sách trên bàn che mặt, che lại ánh mặt trời chói mắt, không bao lâu đã ngủ mất.
Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng đóng cửa. Đối phương tựa hồ rất cẩn thận, rón rén, cố gắng không phát ra tiếng.
Tướng quân mở cửa, đón được thân thể Nhị Bạch chạy như bay đến rồi đưa tay ám chỉ im lặng. Anh cho là Tống Duệ vẫn chưa dậy, cho nên đến phòng ngủ trước, phát hiện không có mới đi đến ban công, đúng dịp thấy dáng vẻ ngủ say của Tống Duệ.
Thảm len màu lam nhạt hơi nhô lên, hiện ra một đường cong đẹp đẽ. Tống Duệ nằm nghiêng, mặt quay về phía ánh nắng mặt trời, trên mặt che sách, chỉ lộ ra phần cổ trắng nõn.
Tướng quân đi tới trước mặt hắn, còn chưa kịp nhìn kỹ, Tống Duệ hơi cử động, sách trên mặt rớt xuống cái vèo.
Tướng quân đưa tay ra, vững vàng bắt được quyển sách kia, không để nó đập xuống đất làm cho Tống Duệ ngủ say thức dậy. Có điều như thế thì trên mặt Tống Duệ không còn sách nữa, ánh nắng trực tiếp chiếu xuống, hắn tựa hồ cảm giác được sự khác thường, con ngươi dưới mí mắt khẽ chuyển động.
Tướng quân từ từ đứng lên, che nắng thay hắn. Một cái bóng nhảy lên mặt Tống Duệ, hắn tựa hồ an tâm hơn, người cũng bình tĩnh lại, dần dần lại ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này cũng không được bao lâu. Sáng tỉnh dậy vào lúc mặt trời mọc, tám chín giờ đi ra ngoài đánh mạt chượt mãi cho đến hơn một giờ chiều, cơm cũng ăn luôn trên bàn mạt chượt. Bởi vì không hợp khẩu vị, hắn ăn canh qua loa cho xong việc.
Bây giờ là gần tới hoàng hôn, ngủ ba, bốn tiếng là đã tới giờ cơm, tướng quân không đành lòng đánh thức hắn, mãi cho đến khi hắn tự nhiên tỉnh.
Dưới lầu ông cụ vẫn đang tranh chấp với bạn già, môt trận cờ cũng không ngắn, giữa chừng có nghỉ ngơi một chút, mệt mỏi thì trừng mắt lườm nhau, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục.
Tống Duệ lười biếng duỗi người, thảm len nhất thời bị hắn đẩy lên, phô ra đường nét cơ thể hoàn mỹ.
Dường như hắn đã sớm ngờ tới tướng quân đứng bên cạnh nên cũng không đứng lên, kéo thảm len, lộ ra đôi chân trắng như tuyết.
“Ngày hôm qua bị anh làm cho chân không khép lại được, giờ cả người không có sức tí nào, phía sau còn đau đây…”
Tướng quân cắt lời hắn, “Em lại muốn chịch à?”
“Mang giày cho em.” Tống Duệ lắc lắc chân.
Bề ngoài đã đẹp, chân cũng thanh tú, trắng như tuyết, thon dài nhỏ nhắn. Đặc biệt là cổ chân, thoạt nhìn không cẩn thận là sẽ gãy.
“Nhanh lên một chút.” Tống Duệ giục anh, “Đến giờ cơm rồi, xuống ăn cơm.”
“…”
Tướng quân trầm mặc một hồi, nhưng vẫn ngồi xổm xuống. Một tay nắm chặt cổ chân của hắn, một tay mang giày cho hắn, sau khi mang tử tế thuận tiện kéo hắn lên, “Lát nữa anh phải đi ra ngoài một chuyến, cơm tối em tự ăn đi.”
Ánh chiều tà dần buông, gió đêm chậm rãi thổi tới, Tống Duệ vén tóc mai, đột nhiên nâng cổ họng lên, hô lớn về phía dưới lầu, “Anh lại phải đi ra ngoài? Em ở nhà một mình buồn quá đi mất.”
Dưới lầu ông cụ đang đau đầu vì rơi vào đường cùng, nghe thấy liền không vui, “Thằng kia, Tiểu Duệ mới đến, lại không có bạn bè gì, mày không dẫn nó đi đây đó, trong đầu nghĩ gì vậy hả?”
Tướng quân: ▼-▼
Tống Duệ xốc thảm len lên, ngẩng cao đầu, “Cõng em.”
“…”
Qủa nhiên ba nhỏ nói đúng, sau khi anh cưới Tống Duệ nhất định chịu thiệt, không đàn áp được hắn, hơn nữa còn phải thiệt thòi làm người câm nuốt vào trong bụng.
Tướng quân thở dài, chủ động ngồi xổm xuống, để Tống Duệ lên.
Tống Duệ cũng không khách khí, nhào một phát nằm nhoài trên lưng anh, “Được rồi.”
Tướng quân đứng lên, tiện thể nâng hắn lên một chút. Nhị Bạch muốn đi theo nhưng bị chặn lại, mặc dù anh là mami, thế nhưng uy nghiêm vẫn có, Nhị Bạch từ đáy lòng sợ anh nhưng cũng dính anh.
Bởi vì ba nhỏ không thích thấy anh bị Tống Duệ bắt nạt, cho nên hai người bèn đi ra từ cửa sau. Tướng quân đã là đi cửa sau chuyên nghiệp, quen cửa quen nẻo tránh khỏi mọi người, hầu hạ Tống Duệ lên xe.
Lần trước Tống Duệ đã ngủ trên xe anh một lần, lần này lên xe phát hiện phía sau đã lót sàn, còn có chăn đã gấp kỹ chỉnh tề đặt ở góc, thậm chí còn săn sóc chuẩn bị hai cái gối dựa lớn.
“Xe thông minh tự động nhớ thói quen của em.” Tướng quân mặt không đổi sắc nói xạo.
Lần trước Tống Duệ thuận miệng oán trách một câu, nói không có gối ngủ đau đầu, không ngờ rằng lần này đã chuẩn bị đầy đủ đến thế.
“Ừm.” Tống Duệ giả vờ giả vịt gật đầu, “Em hiểu mà, tuyệt đối không phải là do anh quan tâm em.”
“…” Sắc mặt tướng quân có chút không tự nhiên.
Tống Duệ ngược lại rất tự nhiên leo lên, mở chăn ra nằm xuống, “Không tệ, sau này chỗ này là của em.” Hắn ngửi mùi vi trên chăn, “Trừ em ra không cho dính mùi bất kỳ ai.”
Tướng quân không lên tiếng, Tống Duệ đá đá anh, “Đã nghe chưa?”
“Ừa.” Tướng quân nhỏ giọng trả lời.
Tống Duệ hài lòng, lấy ra một cái gối, chuẩn bị ngủ, có điều mới vừa ngủ một giấc, đầu óc rất có tinh thần, căn bản là không ngủ được.
“Không nhìn thấy sao.” Hắn vừa nằm xuống trên đỉnh đầu chính là nóc xe, “Đánh giá tệ.”
“…” Tướng quân không còn lời nào để nói.
“Đúng rồi.” Tống Duệ đột nhiên nhớ tới, “Chuyện gì quan trọng thế, nhất định bây giờ phải đi?”
Tướng quân chỉ để lộ một chút, “Tụ hội.”
“Tụ hội?” Tụ hội vậy mà không mang em theo? Uống say giết chết anh, “Cùng anh em?”
“Ừm.” Tướng quân gật đầu, “Cũng không tính là anh em, xem như là người trong nhà.”
“Ồ.” Tống Duệ cũng hiểu, dù sao cũng ở cùng quân khu mà, đều là đàn ông, cùng nhau vào sinh ra tử, tình cảm rất sâu. Hắn có thể hiểu được.
Đương nhiên là không được có tư tưởng kia.
Tướng quân nhìn người không chuẩn, phương diện này vẫn là để hắn.
Chỗ tướng quân tụ hội không xa, lái xe chừng hai mươi phút là tới. Tướng quân đã tự giác ngồi xổm xuống, mang giày cho hắn, sau đó kéo hắn xuống, “Có cần anh cõng em không?”
“Không cần.” Tống Duệ lia mắt nhìn xung quanh, “Phía sau đột nhiên lại không đau nữa.”
“…”
“Đi thôi.” Hắn đi thẳng tới cửa một quán rượu, tướng quân đột nhiên gọi hắn lại, “Không phải ở đó.” Anh chỉ chỉ quán ăn lớn sát bên quán rượu ở hẻm bên cạnh, “Ở đây.”
Vừa rồi quên nói, “Quán này hoàn cảnh không tốt lắm, có lẽ em không thích.”
Tống Duệ nhìn thoáng qua hẻm nhỏ kia, hoàn cảnh đúng là không tốt, xung quanh đều là đàn ông ăn mặc tùy ý cắn miếng thịt thật to, uống rượu, khác biệt một trời một vực với quán rượu hắn vừa ý.
“Đừng miễn cưỡng, em ở trong xe chờ anh.” Tướng quân không muốn để cho hắn ấm ức, “Ở đây loạn lắm…”
Tống Duệ cắt lời anh, “Em cũng không phải là tiểu công chúa, ở đâu mà chẳng được?”
Có thể co được duỗi được mới là đàn ông tốt, lại nói tướng quân còn có thể ứng phó được, không lý nào hắn không được.
“Không giống chỗ em thường đi đâu, không có rượu đỏ trà ngon, cũng không có nhân viên phục vụ.” Tướng quân vẫn lo lắng.
Tống Duệ đi hai bước, quay đầu lại liếc anh, “Sao anh giống môt bà mẹ vậy hả? Y hệt như đàn bà.”
“…” Tướng quân giống như bị đả kích.
“Đi nhanh đi.” Tống Duệ một cước giẫm vào vũng bùn, bắn tóe lên quần hắn, “Anh em của anh đang chờ đấy.”
Hắn mở cúc áo đã chỉnh tề ra, ca ra vát cũng tùy ý thả trên âu phục, cuốn tay áo khoác lên, ống quần cũng cuốn hai vòng, tóc tai vò loạn, thoạt nhìn như một người phóng khoáng lạc quan, tràn ngập tinh thần tươi trẻ phấn chấn.
“Em đang làm gì thế?” Tướng quân nghi vấn lên tiếng.
“Nhập gia tùy tục mà.” Mặc âu phục, đeo caravat mà ở đây đâu đâu cũng là dép lê, có vẻ không hợp trong thế giới quần áo hàng vỉa hè.
Giống như phượng hoàng tiến vào ổ gà, làm người khác chú ý, hơn nữa sẽ cho người khác cảm giác có khoảng cách.
“Anh em của anh sau này sẽ là anh em của em.”
Tướng quân dừng chân lại, anh chậm hơn so với Tống Duệ hai bước. Tống Duệ đã đi tới hẻm nhỏ, đứng ở dưới ánh đèn nhà hàng lớn, cả người như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng, toả sáng.
“Anh cũng là của em.” Hắn còn không quên bổ sung một câu, “Tuy rằng hơi nghèo một chút, nhưng mà chồng – xấu – dễ – sài.”
“…”
“Anh cho rằng em sẽ nói như vậy à?”
“…”